Editor: Mặc Thuỷ
“Gia Hãn, hôm nay Rany có việc sao?” Mộc Nhã đã ngồi chờ ở tổ kịch cả nửa ngày nhưng lại chưa thấy bóng dáng Minh Sanh đâu cả, cô nhịn không được hỏi chuyện Minh Sanh.
Lôi Gia Hãn lập tức chạy lại gần, trả lời:“Em còn suy nghĩ chị sẽ chờ đến bao giờ nữa cơ? Cuối cùng cẫn nhịn không được mà hỏi a, Minh Sanh hôm nay có thông báo, ngay tại bản thị, cho nên chị vẫn là đừng chờ nữa, anh ấy sẽ không đến tổ kịch đâu. Hay là chúng ta đi đi dạo đi, nơi này là trung tâm điện ảnh, nhất định có rất nhiều thứ vui đẹp lạ mắt, đi chứ?”
Nói không thất vọng là giả, Mộc Nhã đang muốn nói cái gì, đã thấy nữ nhân vật chính trần yến đứng ở cách đó không xa, một bộ muốn nói lại thôi bộ dáng.
“ Chị Mộc Nhã, em có thể gọi chị như vậy không?” Một ánh mắt sau Lôi Gia Hãn liền đem trần yến đưa Mộc Nhã trước mặt, cô bé hình như hơi xấu hổ lại hưng phấn đến đỏ mặt, nhìn giống như một con thỏ con vậy, khiến người ta phải mềm lòng.
“Đương nhiên có thể.” Mộc Nhã ở tổ kịch chủ yếu là trợ giúp cho Trần Đạo, thực ra, có cô hay không cũng như nhau, nếu không bởi vì Minh Sanh, Mộc Nhã chắc chắn sẽ không đến kịch tổ đâu, nhiệt tình lắm thì đi thăm ban, chứ ai lại như bây giờ suốt ngày ngồi giữ chỗ a.
Trần Yến cười nhẹ, nói:“Em nhờ chị chỉ bảo chút được không ạ?”
Trần Yến là người mới nhưng rất cố gắng, dù cho bị “Ng” nhiều lần, nhưng sau khi được người ta chỉ bảo thì cô bé có thể mang lại sự ngạc nhiên cho mọi người. Chỉ bởi điểm này, Mộc Nhã đã vô cùng khâm phục Trần Đạo diễn, cũng không phải tất cả đạo diễn đều có đôi mắt nhìn người tinh chuẩn như ông ấy.Mộc Nhã tự nhiên sẽ không từ chối lời nhờ vả của Trần Yến, ra sức giải đáp những nghi vấn trong lòng cô bé, dù sao cũng là tác phẩm của nàng, tại sao lại không ra sức để nó trở nên hoàn mỹ chứ?
Ng: Cắt, ngừng
Trần yến hỏi xong mọi vấn đề thì đi, Lôi Gia Hãn liền xông ra từ phía sau, bày ra vẻ mặt kỳ quái, nói:“Chị đoán vừa rồi ai gọi điện thoại cho em? Trương Đình Minh – người đại diện của Minh Sanh a! Vậy chị đoán thử xem anh ta nói cái gì?”
Mộc Nhã không có hứng thú đùa nghịch với cậu ta, nhìn chằm chằm vào cậu, Lôi Gia Hãn lắc lắc đầu, nói:“Em thật muốn biết là nếu Minh Sanh nói như vậy, chị có nhìn thẳng vào mặt anh ấy như vậy không haizz!.” Mỗi khi gặp Mộc Nhã thì Lôi Gia Hãn đều thất bại.
Cô rất vui lòng chơi cùng anh ta, tuy nhiên nếu đối tượng là người khác, thứ lỗi cho cô khi không có một chút hứng thú nào.
“Trương Đình Minh hỏi em là có quen phiên dịch nào hay không, công việc của họ hình như có vấn đề? Em cũng rất muốn giúp thần tượng của em, nhưng mà em đây cũng mới về nước, làm gì biết người phiên dịch nào, hữu tâm vô lực a.” Lôi Gia Hãn nhún vai, chép miệng nói.
Đây là trời có ý muốn giúp cô sao? Mộc Nhã nghĩ thầm trong lòng.
“Gia Hãn, cậu đi lái xe, chị đi gặp đạo diễn chút, nhanh lên.” Mộc Nhã vừa nói vừa đứng dậy dẫn đường đi trước, Lôi Gia Hãn không hiểu lắm, nhưng thấy cô khẩn trương như vậy, cậu chỉ đành làm theo.
Mộc Nhã vừa lên xe, liền nói:“Vào thành phố.”
Lôi Gia Hãn tò mò định hỏi, đã thấy Mộc Nhã nhấc điện thoại lên gọi, đầu bên kia điện thoại chính là Minh Sanh. Khi Mộc Nhã cắt điện thoại và nói ra điện chỉ, Lôi Gia Hãn mới mở miệng nói:“Mộc Nhã, chị đi trợ giúp Minh Sanh nga!” Cũng khó trách chị ấy tích cực như thế, hoá ra là vì Minh Sanh.
“Có thể nói như thế!” Minh Sanh biết cô đi qua, lại không biết cô vì sao lại qua.
Hơn hai giờ sau, Mộc Nhã chạy đến khách sạn Minh Sanh đang ở. Cô vốn lo lắng rằng bọn họ đã dời đi, gọi điện thoại xác nhận mới biết bọn họ chưa rời đi, theo lời chỉ dẫn của Minh Sanh, Mộc Nhã thành công gặp mặt mọi người.
“ Anh Trương đâu? Tại sao lại không ở đây?” Không thấy được người đại diện của Minh Sanh, Mộc Nhã cảm thấy hơi kỳ quái.
Minh Sanh vừa chọn quần áo dạ tiệc, vừa trả lời:“Buổi tối hôm nay phải gặp một ông chủ lớn, ông chủ lớn này là người nước ngoài, Đình Minh tạm thời chưa tìm được phiên dịch, cho nên đi tìm người nhờ hỗ trợ.” Minh Sanh cũng không lo lắng Đình Minh không tìm được ai, anh luôn có thể xoay chuyển cục diện vào thời khắc mấu chốt.
“Em có thể tự tiến cử không?” Mộc Nhã vừa rồi không báo cho Minh Sanh cũng là vì cô khi đó cũng không nắm chắc được là lúc cô đến thì bọn họ còn ở đây không.
Minh Sanh dừng tay, xoay người lại, hỏi:“Thật sự sao?”
Lôi Gia Hãn lúc này mới phát hiện bản thân cậu chưa bao giờ hiểu Mộc Nhã, cậu chỉ biết năng lực biên kịch của cô thật siêu đẳng, lại không biết rằng cô biết nhiều loại ngôn ngữ. Cậu thực sự muốn biết rằng trừ bỏ mấy cái này, cô còn có thể làm gì a!
Xem nhẹ đôi mắt rình mó của Lôi Gia Hãn, Mộc Nhã chỉ chuyên chú nhìn Minh Sanh, gật đầu đáp:“Đương nhiên là thật, nếu Anh Trương còn chưa tìm được người thích hợp, ta nghĩ ta nhất định nghĩa bất dung từ.” Đối với sự tin tưởng của Minh Sanh, Mộc Nhã cảm thấy thật ấm lòng. Trước đó, Mộc Nhã nghĩ rằng anh ít nhất sẽ có những nghi ngờ, giống như Lôi Gia Hãn vậy, lại không nghĩ rằng anh sẽ tin tưởng cô đến như vậy, Mộc Nhã làm sao không cao hứng cho được.
Nghĩa bất dung từ: những việc, nghĩa cử cao đẹp không thể từ chốibg-ssp-{height:px}
Minh Sanh đi toilet thay quần áo, lúc đi ra trên tay cầm một cái di động, nghe ra là anh đang gọi điện thoại cho Trương Đình Minh. Nhìn ca-vat trên cổ chưa được thắt, Mộc Nhã tiến lên từng bước, vươn hai tay lên nói:“Để em giúp.” Mộc Nhã còn chưa bao giờ thắt dây cho người khác, cũng chưa bao giờ phải thắt dây, nhưng vì thường xuyên xem người khác làm, Mộc Nhã nhớ lại một chút, lần đầu tiên chưa thành công, lần thứ hai miễn cưỡng được, cô không quá vừa lòng. Lần thứ ba rốt cục viên mãn thành công.
Thẳng đến lúc điện thoại vang lên những tiếng kêu to, Minh Sanh mới phản ứng lại anh vừa rồi thất thần.
Mộc Nhã không phải cô gái đầu tiên thắt ca-vat cho anh, nhưng là người con gái đầu tiên làm cho anh rung động. Cô thực sự rất chuyên chú, theo cách làm của cô có thể thấy, cô không biết làm. Tuy nhiên thắng ở cái trí tuệ của cô, sau ba lượt cô có vẻ rất vừa lòng với kiệt tác của mình.
“rany, bởi vì là lần đầu tiên làm chuyện này, cho nên không quá thuận tay, anh đừng cười em nhé.”
Minh Sanh cười,“Cười em để làm gì, anh làm nhiều lần như vậy, mà còn chẳng tốt bằng em đâu.” Người con gái tên Mộc Nhã này luôn mang đến những bất ngờ vô tận, cô rõ ràng vô cùng minh diễm, vô cùng đẹp rực rỡ, lại không biết vì sao mà thu đi vẻ rực rỡ này. Vừa rồi trong lúc vô tình nhìn vào đôi mắt quyến rũ kia, trong đầu Minh Sanh vẫn tràn ngập hình ảnh vừa rồi, tràn mãi, ngập mãi mà chưa tiêu tán.
“Minh Sanh, em tìm được phiên dịch ở đâu vậy, có thể làm được hay không?” Trương Đình Minh chưa kịp mắng vì cuộc gọi điện thoại lúc đầu? Cũng may Minh Sanh truyền đến tin tức tốt, anh tự nhiên là tin tưởng Minh Sanh. Dù có chút khó hiểu vì sao Mộc Nhã lại ở chỗ này, tuy nhiên điều quan trọng hơn lúc này là phiên dịch. Nhưng mà sao anh không nhìn thấy phiên dịch đâu cả?
Mộc Nhã chủ động nói:“Anh Trương, cảm thấy tôi có thể làm được hay không?”
“Cô? Mộc Nhã, đừng nói đùa, Minh Sanh, em sao lại có thể cùng đùa vui với cô ta.” Trương Đình Minh tự nhận là hiểu biết năng lực của Mộc Nhã, anh làm sao tin tưởng được lời Mộc Nhã nói? Hiện tại thì hay rồi, đã xong, vừa rồi có lẽ còn có một tia hy vọng, nhưng giờ đây tia hy vọng ấy cũng bị dập tắt rồi.
Mộc Nhã giải thích:“Này anh Trương, chuyện quan trọng vậy anh nghĩ tôi sẽ mang ra đùa sao? Tin tưởng tôi một lần khó thế sao?”
“ Cũng sắp đến giờ rồi, nên xuất phát.” Phía sau, Minh Sanh cũng nhắc nhở.
Đã như vậy, còn có thể làm sao bây giờ? Ngựa đã què khó chữa, Trương Đình Minh bày ra bộ mặt táo bón làm cho Mộc Nhã vụng trộm cười cười, Minh Sanh không biết khi nào đứng ở sau Mộc Nhã, giọng nói trầm thấp giống tiếng violin đan xen vào đáy lòng.“Đình Minh có nhiều lúc khác đáng yêu, về sau em sẽ biết được.”
Hai gò má của Mộc Nhã đỏ bừng lên, cô theo phản xạ nhìn về phía Minh Sanh. Có lẽ lời của anh vừa rồi chỉ là tuỳ tâm mà nói, không có bất cứ hàm nghĩa gì, nhưng nghĩ đến hai từ “Về sau” kia, con nai con trong lòng Mộc Nhã lại chạy loạn lên.
“Còn không đi?” Trương Đình Minh đánh gãy cái nhìn của hai người.
Thẳng đến lúc buổi gặp mặt kết thúc, Trương Đình Minh đều cảm thấy thật khó tin, người vừa rồi thật là Mộc Nhã sao? Một cô gái tràn đầy sức quyến rũ và vô cùng quyến rũ như vậy nhìn thế nào cũng không ra Mộc Nhã. Anh đột nhiên cảm thấy rằng mình chẳng hiểu gì về cô, biết diễn kịch, biết biên tập, biết phiên dịch…… Đến tột cùng còn có cái gì mà cô không biết làm? Theo như con mắt của anh, cô đáng lẽ không nên chỉ là một biên kịch nhỏ nhoi.
“Cậu Lôi, cậu hiểu bao nhiêu về Mộc Nhã?” Lên đến trên xe, Trương Đình Minh liền nhịn không được hỏi.
Lôi Gia Hãn cũng đang định hỏi đây! Sửng sốt một hồi, nói:“Tôi nghĩ tôi chưa bao giờ chân chính hiểu được cô ấy! Đúng rồi, Mộc Nhã đâu? Còn có Minh Sanh, tại sao cũng không thấy bóng dáng đâu?” Lôi Gia Hãn rất tin tưởng Mộc Nhã, nếu cô đã làm, sẽ làm được tốt nhất, tuy nhiên cậu không có khả năng hoàn toàn không lo lắng, mãi đến khi Trương Đình Minh nói chuyện cậu mới yên tâm, Mộc Nhã nhà cậu đúng là giỏi nhất.
“Minh Sanh mang cô ấy đi chơi.” Nói đến điều này Trương Đình Minh cũng rất tức giận.
Mộc Nhã nhìn đến Minh Sanh thay quần áo bình thường, rất khó tin tưởng là anh thế nhưng lại mang mình ra ngoài đường.
“Anh biết khuôn mặt anh khá được, nhưng không đẹp đến nỗi làm cho em ngốc chứ!” Bên người Minh Sanh không thiếu người theo đuổi, cái dạng gì đều có, đủ loại kiểu dáng, chỉ có bạn không thể tưởng được không có bạn không thấy được. Kiểu như Mộc Nhã Minh Sanh có biết, tuy nhiên cô lại không giống với họ, Minh Sanh trong lúc bất giác chậm rãi tiến đến gần đối phương.
Mộc Nhã ngượng ngùng, lấy lại tinh thần nói:“Anh không lo lắng bị người chụp ảnh lại sao?” Đứng cạnh MInh Sanh rồi cùng đi chơi cô rất vui vẻ, nhưng vui vẻ thì vui vẻ cô làm sao lại không lo lắng cho tin tức ngày mai chứ! Làm ngôi sao chính là như vậy, không thể có một cuộc sống bình thường thoải mái, điều này là cái bi ai của đời làm ngôi sao. Trong mắt người xem không chứa nổi một hạt cái, bởi vì bọn họ đại biểu cho một hình tượng, mà hình tượng này không thể bị làm bẩn.
“Chụp được thì sao chứ, anh cũng chỉ là người thường, cũng không làm chuyện gì bất nhân bất nghĩa, trời đất không dung.” Ngược lại với Mộc Nhã, Minh Sanh rất bình tĩnh với chuyện này.
Người chân thật như vậy thật ít a? Khó trách giới chuyên nghiệp đánh giá cao về anh ấy như thế.“Em nghĩ là em rốt cục hiểu được vì sao anh lại đỏ như thế, không phải do từ hữu duyên, mà anh đáng giá.”
“Em nghĩ về anh quá tốt rồi, em biết không.”
Những lời này nói với người khác có lẽ sẽ có ảnh hưởng nhất định, nhưng đối với Mộc Nhã mà nói, mặc kệ Minh Sanh làm cái gì, đều là vô cùng tốt. Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, chẳng sợ đó là khuyết điểm trong mắt người khác, yêu một người là yêu toàn bộ những gì thuộc về người đó, mà không phải yêu một mặt tốt hay xấu của họ.