"Nghe thị nữ nói, lần này thì thần thức tỉnh, tính tình thực ôn hòa, lúc trước Tân Minh Lãng và Tần Minh Thành phạm vào sai lầm lớn như vậy, tế phẩm sơ sót, cũng không xóa họ của bọn họ, chỉ đuổi bọn họ tới khu bên cạnh.”
"Nhiệm vụ hộ vệ kỳ này của chúng ta hẳn là tương đối nhẹ nhàng, ít nhất sẽ không chết người.”
một kỳ hai năm trước kia mới là thảm, lần đó thị thần thức tỉnh tính cánh lạnh lùng tàn bạo. Lúc nghi thức tỉnh,, tộc nhân Tần thị phạm sai lầm đều không có kết cục tốt, đến thủ vệ còn bởi vì bị ngài phát hiện có hành vi không đúng mà chết hai người. Hơn nữa vị kia vô cùng thiên vị hình dáng đó, năm đó trẻ mới sinh trong nhà được đưa tới tiếp nhận ‘chúc phúc’, có lẽ về sau sẽ bị ảnh hưởng mà trở nên độc ác.”
"Nói đến cái này, trước kia cũng có một lần. Biết thúc tổ Tần Phi Quân không? Hiện giờ là chánh án quan phán quyết, lão nhân gia đó được gọi là ‘ hành tẩu pháp điển’. Nghe nói năm đó thúc tổ sinh ra , thị thần thức tỉnh có tính cách đặc biệt khắc nghiệt lãnh khốc, cho nên mấy đứa nhỏ như thúc tổ được thị thần chúc phúc cũng bị ảnh hưởng. Bọn họ sửa chữa luật pháp chế định, còn thúc tổ làm quan phán quyết phán những vụ án đó, phạm nhân hết thảy đều chịu xử phạt nghiêm trọng nhất."
La Ngọc An nghe bát quái, đầu càng ngày càng thấp. Những người này không biết, lúc bọn họ đang bát quái thị thần của bọn họ, bản thân thị thần đang ngồi ở bên cạnh, cách chỗ tắm rửa một đoạn, mang theo tươi cười ôn hòa, lẳng lặng nghe.
Thoáng ngẩng đầu liếc mắt hướng lên trêи nhìn một cái, La Ngọc An thấy tay áo trắng của thị thần rũ xuống, động tác tắm rửa nhanh hơn.
Thừa dịp những người đó còn đang tắm rửa không đi ra, La Ngọc An nhanh chóng thay áo tắm sạch sẽ chuồn ra, lại lần nữa kéo tay áo thị thần, được hắn dẫn đi. Lần đầu tiên cô tới nơi này, khi đi qua hành lang, vẫn là ánh sáng ảm đạm như cũ, cô lại không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn muốn nói chuyện phiếm.
“Cách một khoảng thời gian ngài sẽ ngủ say sao?”
Thị thần mỉm cười gật đầu.
"Vậy, mỗi một lần thức tỉnh đều sẽ hiện ra tính cách bất đồng?”
Thị thần mỉm cười gật đầu.
"Ngài vẫn nhớ rõ những chuyện lúc trước từng phát sinh sao?”
La Ngọc An hỏi ba câu, chỉ có bước chân của cô phát ra tiếng rất nhỏ vọng ở hành lang.
Thị thần rốt cuộc không còn mỉm cười gật đầu, ngữ điệu hắn giống như hoàng hôn từ từ chìm xuống: "Thị thần sẽ không quên bất kì cái gì, thức thần của mỗi gia tộc, đều là một quyển ký sự về gia phả và gia tộc càng ngày càng dày."
La Ngọc An kinh ngạc, "Mỗi một gia tộc...... Chẳng lẽ ngoại trừ ngài còn có thị thần khác?”
Thị thần nghiêng đầu, biểu tình mang ý cười giống như một chiếc mặt lạ bị đóng băng lại, hắn nói: "Thế giới này cũng không đơn giản như trong mắt người thường.”
Tiếng gió ù ù xuyên qua hành lang, xuyên qua áo tắm dài trống rỗng của cô, làm cô cảm thấy có chút lạnh.
Đúng vậy, bộ dáng chân thật của thế giới bí ẩn này, mới vạch trần một góc ở trước mặt mình. La Ngọc An không có ý đồ dò hỏi vấn đề liên quan nữa, thấy ven đường một bụi hoa cúc nở vừa lúc, bẻ hai cành cầm ở trong tay, chuẩn bị trở về thay hoa sắp tàn trong điện thờ.
"Ta sao lại cảm thấy gần đây cổng phẩm thay thế ngẫu nhiên sẽ thiểu mất một chút?”
"Mùi hôi như có như không đó cũng không thấy."
"Tế phẩm trốn tránh vẫn không có dấu vết, đến tột cùng là chết ở trong một góc nào mà chúng ta không biết hay là đã bị thị thần xử lí?”
“Phải để cho thị thần tự mình xử lý việc nhỏ như vậy, chúng ta thật là quá hổ thẹn."bg-ssp-{height:px}
La Ngọc An nghe thấy hai thị nữ lải nhải theo lệ thường, trong lòng không hề gợn sóng, Cơm nước xong liền đi. Cô tồn tại tựa như u linh sinh hoạt ở trong cổ trạch này, So với ban đầu bị các bà ấy dọa đến, cô cảm thấy hiện tại hắn là ngược lại. Nếu ngày nào đó cô để lộ ra dấu vết, phỏng chừng sẽ dọa đến hai thị nữ này.
đi theo hai thị nữ học tập, mấy cô gái trẻ tuổi hình như được bồi dưỡng làm thị nữ đời kế tiếp. Tuy rằng thị nữ nói phóng đại lên là phải đem việc phụng dưỡng thị thần là điều duy nhất trong sinh mệnh, hy vọng mấy người nổi nghiệp có thể chuyên tâm học tập, nhưng có hai người luôn không quá nghiêm túc, lặng lẽ trốn đi chơi di động.
La Ngọc An đã lâu không thấy di động, có một lần vừa lúc gặp được hai người kia chơi, nhịn không được thò lại gần xem, thị thần cũng theo ý tử cô đi qua. La Ngọc An đứng ở bên hai cô gái, thăm dò xem màn hình di động của các cô ấy, thị thần lại bay ở bên cạnh nhìn chăm chú.
Hai cô gái đang chơi trò chơi, La Ngọc An chưa từng chơi, nhưng cô nhớ rõ em gái hình như cũng từng chơi trò này, lại nhìn hai cô gái không khỏi cảm thấy thân thiết hơn.
Trò chơi chế tác hoàn mỹ, hai người chuyên tâm thao tác nhân vật trò chơi chiến đấu, thị thần nhìn trong chốc lát, hỏi: "Đây là vật gì?”
“Là di động, các cô ấy đang chơi trò chơi.” La Ngọc An chần chờ, "Nếu ngài cảm thấy hứng thú với cái này, có thể để các thị nữ dâng cúng di động.” Cô nói lời này kỳ thật có một chút tâm tư riêng. Rời khỏi cuộc sống mình quen thuộc đã lâu, cô muốn tiếp xúc nhiều với thế giới mình vẫn quen thuộc.
Thị thần ngữ khí bình thản: "Thị thần sẽ không thiên vị bất kì thứ gì.”
La Ngọc An: "....." Giọng điệu rất quen thuộc.
Tuy rằng không chủ động mở miệng muốn có, nhưng nếu đặt trước mặt thì hắn vẫn sẽ tiếp nhận, là ý tứ này sao? La Ngọc An dùng kinh nghiệm giao lưu với em gái tuổi dậy thì để suy đoán.
Thị thần, nên nói hắn giống lão nhân gia không thích đưa ra yêu cầu, chỉ thích để đám người tới đoán, hay là nói giống thiếu niên thanh xuân muốn cái gì lại không mở miệng mà phải đợi người khác đoán mò ?
Tuy rằng không thể có đi dộng, nhưng mỗi ngày lúc đi ra sân bên ngoài, nếu chú ý tìm kiếm cũng có thể nhìn thấy không ít người âm thầm dùng di động. Gọi điện thoại, nói chuyện phiếm, xem tin tức, chơi trò chơi đều Có, La Ngọc An mỗi lần thấy đều phải túm tay áo thị thân một cái, nếu có thể kéo đi liền tỏ vẻ thị thần cho phép cô đi xem.
Lần nào cũng cho phép.
Xuyên qua hành vi như vậy, La Ngọc An cuối cùng lại có cảm giác liên lạc được với thế giới hiện thực, trêи những di động đó ngẫu nhiên xuất hiện tin tức qua lại, cũng có những thứ mà cô quen thuộc.
Mọi người ở cổ trạch chưa từng phát hiện dưới tình huống này La Ngọc An mang theo thị thần có thể nói là đã xem hết di động của bọn họ. Cho nên có một ít bí mật cũng không thể che giấu, ví dụ như có một gã thủ vệ ở sau lưng vợ mình, đồng thời kết bạn tán tỉnh thêm mấy tình nhân.
Gã buông di động đi lấy đồ, La Ngọc An đứng ở một bên nhìn di động kia, trêи mặt lộ ra biểu tình do dự, muốn nói lại thôi mà nhìn về phía thị thần.
Thị thần cười gật đầu.
La Ngọc An nháy mắt cảm thấy thị thần hiểu được mình suy nghĩ cái gì, còn tỏ vẻ hỗ trợ. Vì thể cô cầm lấy di động, nhanh chóng đem vợ và các tình nhân của gã toàn bộ kéo vào một nhóm, sau đó chia sẻ toàn bộ ảnh chụp nói chuyện phiếm. Hơn nữa trước khi gã đàn ông trở về, nhanh chóng đặt điện thoại lại chỗ cũ.
Làm xong hết thảy, cô nhìn về phía thị thần, nhịn không được lộ ra một cái tươi cười.
Thị thần vẫn là biểu tình mỉm cười bất biến, nhưng một lát sau, hơi cảm thấy nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu, phảng phất như đang hỏi: " Nàng đang làm cái gì?”
La Ngọc An cũng không tự giác gục đầu xuống, lộ ra biểu tình nghi hoặc y hệt: "......?” Ngài không biết vừa rồi ta đang làm cái gì? Cái gật đầu kia, không phải ý tử là ngầm đồng ý sao?