"Tôi nướng một ít bánh kem, tiểu Bá ở đây sao?” Bà chủ nhà hỏi.Tần Phi Thường: ".....!tiểu Bá?”Bá Đặc đã chạy tới phía sau cô, lướt qua cô tự nhiên tiếp nhận mâm trong tay bà chủ nhà, cầm một cái bánh kem nhỏ nhét vào trong miệng.Bà lão từ ái hỏi: "Thế nào, hương vị mới lần này cậu thích sao?”Bá Đặc một chút cũng không khách khí, "Ừm, không tồi, so với trước ngon hơn.”Hai người thái độ quen thuộc, ít nhất so với Tần Phi Thường thì quen thuộc hơn nhiều.Chờ đến bà lão đi xuống lầu, Tần Phi Thường đóng cửa lại tự hỏi, tiểu công chúa này sao lại quen thuộc với chủ nhà? Cô còn tưởng rằng lấy tính cách hắn ngạo mạn không coi ai ra gì, sẽ không xem người thường ở trong mắt, cũng sẽ không nói chuyện với các bà đâu.Tần Phi Thường đột nhiên cảm thấy mình cũng không phải thực hiểu tiểu công chúa này.Ngày hôm sau rời khỏi nhà, Tần Phi Thường mới biết được Bá Đặc quen thuộc với bà chủ nhà như thế nào.
Bà lão là giáo viên âm nhạc về hưu, trong nhà bày dương cầm và các loại nhạc cụ.Xuyên qua khe chắn, Tần Phi Thường thấy bóng dáng Bá Đặc ngồi ở trước dương cầm, ưu nhã quý khí, mà hắn đàn ra âm nhạc cũng tuyệt đẹp.Vương tử được âm nhạc gia trứ danh lúc ấy dạy dỗ, âm nhạc tạo nghệ không thấp, bà lão đứng ở một bên mỉm cười nghe, trong mắt đều là thưởng thức và từ ái.Hoảng hốt cảm thấy giống như từng xem một màn này, Tần Phi Thường cẩn thận hồi ức, nhở tới đó giống như là thấy Bá Đặc ở quá khứ, hắn cũng từng ngồi cùng giáo sư âm nhạc dạy dỗ mình như vậy,Trong tiếng nhạc tiêu ma thời gian.
Chẳng qua, cô nhìn thấy một màn kia, Bá Đặc vẫn là cậu bé mười hai tuổi, tóc được hầu gái và phu nhân cuộn lên, nhìn qua càng thêm giống tiểu cô nương xinh đẹp.Cảnh giác mơ hồ trong lòng Tần Phi Thường với Bá Đặc bỗng nhiên biến mất.
Được rồi, kỳ thật cô vẫn luôn cảnh giác hắn làm chuyện gì không ổn.Vừa lúc đàn xong một bản, bà lão bưng một mâm bánh quy nhỏ cho Bá Đặc, Bá Đặc cũng cầm ăn.bg-ssp-{height:px}
Nhìn một màn này, Tần Phi Thường cảm thấy hình như mình lo lắng không cần thiết.Cô quay đầu rời khỏi nơi này.Bá Đặc quay đầu lại nhìn bóng dáng cô rời đi, hừ cười một tiếng, tiếp theo đầu nhập vào âm nhạc trước mặt.Bà lão bên cạnh không ngừng khen hắn, "Giỏi quá! Tiểu Bá giỏi quá!”Tần Phi Thường vội vàng kế hoạch thương nghiệp, mặt khác mấy chục người trẻ tuổi thoát khỏi nguyền rủa vừa mới lấy lại tinh thần từ trong chúc mừng dài đến nửa tháng.Bọn họ mấy lần mời mọc, Tần Phi Thường đều lấy lí do bận rộn để cự tuyệt, bất quá cô không cự tuyệt mấy vị thiếu gia tiểu thư đầu tư.Mân San và Lợi Ngang là hai người đầu tư nhiều nhất, đáy lòng bọn họ đều cảm thấy Lạc Lan mở công ty này đại khái sẽ không có kết quả gì, dù cô rất lợi hại, không sợ tử vong và nguyền rủa, nhưng dù sao cô cũng là cô gái mới vừa vào đại học, cô biết mở công ty gì đâu.Không tin cô có thể thành công, hai người hoàn toàn là mang tâm tư trợ giúp bằng hữu, bọn họ giống như là người bị bệnh được bác sĩ chữa khỏi, từ đây sinh ra tin cậy và yêu thích với bác sĩ.Mân San còn tốt, dù sao cũng là cùng giới tính, cô ấy lại kiên định yêu đương khác phái, cho nên chỉ quyết định muốn làm bằng hữu tốt với Lạc Lan, nhưng Lợi Ngang thì có chút không ổn.Trong thời gian ngắn ngủi, cậu ấy đã trải qua rất nhiều khúc chiết và dày vò, lúc thống khổ qua đi, Cậu thường xuyên nhở tới nhất cử nhất động của Lạc Lan, ấn tượng khắc sâu với cô thong dong bình tĩnh, ngoài không cam lòng bị sa xuống cùng thưởng thức đầu óc cô, cậu cảm giác chính mình động tâm.Cậu suy xét thời gian rất lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm.
Cậu muốn theo đuổi Lạc Lan, muốn cô làm bạn gái mình.Bọn họ cùng nhau trải qua vào sinh ra tử, cũng có đề tài chung -- cha cậu chính là đại phú hào, từ nhỏ cậu đã tiếp xúc nhiều, Lạc Lan muốn làm buôn bán, cậu có thể dạy cô.
Từ điểm này tới xem, bọn họ là trời sinh xứng đôi.Ở thế giới này, những người trẻ tuổi càng thêm nhiệt tình lớn mật, cho nên Lợi Ngang muốn thể hiện rõ ràng, xử lý tạo hình tinh xảo, mang theo một bó hoa tươi đi tìm Tần Phi Thường.Vốn dĩ trường hợp tỏ tình hẳn là mang hoa hồng, đáng tiếc mỗi một người trẻ tuổi từng đi phế tích lâu đài cổ đều sinh ra bóng ma tâm lý đối với hoa hồng cùng với hết thảy đồ vật có chứa mùi hương hoa hồng, cho nên cậu mang chính là một bó to hoa hướng dương, ngụ ý là "Em giống như thái dương của tôi”.Đi đến nơi Tần Phi Thường ở, Lợi Ngang hơi nghiêng nghiêng người, lộ ra góc độ tuấn lãng nhất của mình, ấn vào chuông cửa.Cửa bị mở ra, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.Gương mặt còn khắc sâu ở trong lòng Lợi Ngang hơn so với Lạc Lan, từng vô số lần xuất hiện trong ác mộng của cậu.Vốn trái tim lửa nóng của Lợi Ngang đang nhảy lên, nháy mắt liền bất động..