Đây là có chuyện gì?
La Ngọc An chưa từng thấy biển hóa như vậy, nhìn dấu vết màu đỏ dưới đầu ngón tay lan tràn nở rộ ra chung quanh ngực. Dấu vết màu đỏ bất quy tắc, có chút giống cánh hoa tán loạn, phảng phất đang từ cái khe nở ra hoa, khắc ở trêи thân hình hắn.
Đỏ tươi đẹp và da thịt màu ngọc, hình ảnh này tươi đẹp vạn phần, làm người ta không dời được ánh mắt.
"Màu đỏ thật là màu sắc mỹ lệ.”
La Ngọc An nhanh chóng ngẩng đầu, thấy thi thần mở mắt, hắn khẽ mỉm cười, ôm lấy eo cô, mái tóc thật dài hơn một nửa bị cô đè ở dưới thân, ngực và nửa cánh tay lỏa lồ, hỗn độn rồi lại cho người ta một cảm giác thánh khiết không thể ɖâʍ loạn.
Cô ngơ ngẩn mà nhìn thẳng hắn, thân thể không thuộc về người sống hẳn đã sớm không có trái tim, nhưng cô rõ ràng cảm thấy trong thân thể mình có cái gì đập thùng thùng trong ngực.
Thị thần cổ tình còn vào ngay lúc này vỗ về đầu cô, để cô nhìn ngực mình, ôn nhu vô cùng mà nói: "An, nàng xem, đây là màu đỏ mà nàng cho ta.”
Tro cốt của cô bị nung ở trong thân thể hắn, từ bên trong sinh trưởng ra, biến thành dấu vết như vậy. Thân hình hắn từ lúc bắt đầu được đắp nặn ra, lần đầu tiên xuất hiện màu sắc như vậy. Nhìn thê tử yếu ớt trong thân thể, có bộ rễ ngoan cường nhất mới có thể nở ra hoa đỏ tươi như thế.
"Nóng quá." hắn cười tủm tỉm biểu đạt một chút cảm thụ của mình hiện tại. Đồng dạng là nóng, nhưng không giống nóng bỏng đau đớn lúc đắp nặn ra.
La Ngọc An biết hắn đang nói nhiệt nóng, nhưng thật sự rất khó mà không hiểu sai Đây là Minh Hoàng các cô ấy thường nói là "liêu” đi, liệu nhân vô hình còn không tự biết.
"Nhị ca, lần này anh lại biến thành bộ dáng biết cười rồi.” La Ngọc An nỗ lực đặt ánh mắt ở trêи mặt hắn.
Mặt thị thần sát lại rất gần, hắn nói: "An nhìn gương mặt này sẽ càng cao hứng, có phải không.”
"Nhị ca, em nhận sai trước." La Ngọc An bỗng nhiên nói.
Thị thần: "A?"
La Ngọc An hít sâu một hơi, giật giật chân.
Thị thần: "Còn làm cái gì đây?"
La Ngọc An nhìn biểu tình của hắn, động tác tay sờ soạng trở nên gian nan, có ảo giác mình đang phạm tội. Nhưng, cô nghĩ thực nhanh, mình lại không phải chưa từng phạm tội, hơn nữa, cô còn chết rồi, cũng đã nói xin lỗi trước, cho nên không sao.
"..... Em có thể làm loại chuyện này sao?”
Thị thần nghiêng nghiêng đầu không trả lời, chỉ nhìn cô cười, biểu tình ôn nhu lại thuần túy.
Loại cảm giác tội ác thâm hậu tận cùng này tới thế nào? La Ngọc An cắn cắn môi dưới, trong lòng thiên nhân giao chiến. Vừa rồi cô nhất thời xúc động, hiện tại tên đã trêи dây...... có chút muốn lùi bước.
Thị thần bỗng nhiên cười ra tiếng, lôi kéo bạch y trêи người bao lấy hai người, chóp mũi đối với chóp
mũi nàng, "An, đứa trẻ nghịch ngợm.”
La Ngọc An thanh âm có chút run rẩy, "Nhị ca, có phải anh lại đang có ý đùa em chơi?”
"rõ ràng là còn đang động đấy.”
La Ngọc An bỗng nhiên hộ nhỏ một tiếng, cảm giác chân và tay bị cái gì cuốn lấy, "Chờ đã, Nhị ca?" Thể này có vẻ không giống cô nghĩ?bg-ssp-{height:px}
Thị thần cười che miệng cô lại.
“ Ưm ––" La Ngọc An cảm thấy hơi thở lãnh hương bên người vốn nhàn nhạt lại trở nên dị thường nông đậm hơn. Hơn nữa lãnh hương cũng biến thành ấm hương, mùi hương ái muội lại triền miên giống như tơ hồng bốn phía, nhìn như mềm mại, lại không thể tránh thoát.
Vì sao hắn có thể sử dụng biểu tình sạch sẽ lại ôn hòa như vậy làm loại chuyện này a? La Ngọc An nắm lấy một bàn tay hắn, không ngừng chui vào trong lòng ngực hắn, muốn tránh né cái cảm giác dây dưa này.
"Ai, thê tử thật nhiệt tình a.” hắn cảm thán câu này, nói rất giống như trưởng bối, La Ngọc An liền cảm thấy thẹn, dùng sức kéo tay hắn xuống, "Nhị, Nhị ca!”
"Ừm? Làm sao vậy?”
Loại thời điểm này còn dùng ngữ khí này hỏi cô làm sao? La Ngọc An quả thực sắp bị biểu tình mẫu thuẫn với hành vi của hắn bức điên rồi, cắn răng một cái, ôm cổ hắn, tay theo bản năng nắm chặt tóc của hắn.
" A" Bị cô dùng sức túm chặt tóc lôi ra sau, thị thần bị bắt hơi hơi ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài thật giống một con hạc trắng rướn cổ, mỹ lệ lại sạch sẽ .
La Ngọc An dùng sức ôm lấy hắn ,một ngụm cắn lên.
Mùi hương nồng đậm đến làm người ta có chút thở không nổi.
Tơ hồng kết kén vẫn yên ổn vững vàng treo ở trong điện thờ, LAn Ngọc An ngồi dậy từ trong tơ hồng tán loạn,,thấy bên cạnh có một cái kén, thị thần kết kén mới, nhưng cô đã đi ra.
Cô vỗ về khuôn mặt bởi vì nhớ lại mà nóng lên ,đứng dậy đi ra ngoài, nghĩ đếm chuyện lúc trước phát sinh lại mất hồn mất vía, hồn giống như còn bị quấn ở trong kén đỏ, hoàn toàn không chú đến hoàn cảnh xung quanh , trực tiếp một chân dẫm xuống ánh mặt trời , sau khi lấy lại tinh thần nhanh chóng nhấc chân lui lại phía sau, trong chốc lát cô mới phát hiện, hình như chân không còn bị ánh mặt trời làm bỏng đau rát nữa.
Không đau ? Cô vươn tay ra, bàn tay trắng có chút giống với thị thần, dưới ánh mặt trời tỏa ra cảm xúc bóng loáng nửa trong suốt, ánh mặt trời chiếu trêи làn da, lười biếng mà tưới xuống ấm áp, vết bỏng biến mất.
Cô đã chuyển hóa thành công sao? Từ đây giống như người thường không sợ ánh mặt trời, cô nhịn không được quay đầu nhìn cái kén đỏ, lần thứ hai nhấc chân đi về phía trước, về phía thái dương sáng ngời.
Là thật, cô cười rộ lên.
Đáng tiếc tươi cười này nhìn thấy cái sân cháy đen liền biến mất. Trừ điện thờ mảy may chưa tổn hại, trong viên các thứ khác đều bị thiêu cháy, tường vi cô mới trồng còn chưa kịp nở ra nụ hoa thứ nhất, còn có bụi sơn trà đỏ Nhị ca thích kia cũng đều đã chết.
Cô đẩy ra cửa viện cũng bị cháy đen, đi ra cái sân an tĩnh vô cùng, Minh Hoàng cùng Minh Hồi đã chờ bên ngoài chạy tới vây quanh bên cô.
"An tỷ! Chị không sao chứ? đã vài ngày, vẫn luôn không thấy chị xuất hiện, thật là hù chết chúng em.”
"Thị thần không có việc gì đi? Lương thị thần thể nào?”
La Ngọc An chờ các cô ấy nói xong, mới nhất nhất trả lời: "Lương thị thần đã bị cắn nuốt, thị thần còn ở trong kén, bên trong sân.....”
Cô thở dài, "Vẫn là nhân lúc Nhị ca còn chưa tỉnh lại, trước tu sửa lại sân một lần nữa đi.”
Cô không biết khi nào thị thần sẽ phá kén, Minh Hoàng hai thị nữ mới nhậm chức này cũng không hiểu, bọn họ đi tìm thị thần phổ, cũng chính là quyển sách kỷ lục quy luật và ngày tháng thị thần kết kén cho tới nay, La Ngọc An lật xem.
"Trước khi An tỷ tới nơi này, thị thần kết kén đều thực quy luật, không có phát sinh ngoài ý muốn, chúng em căn bản chưa gặp gỡ vấn đề dị thường để tham chiếu.”
La Ngọc An lật bản thị thần phổ này, ngoài ý muốn phát hiện bên trêи còn kỷ lục số người mỗi một lần thị thần cắn nuốt, tìm người về từ nơi nào, mỗi một lần sàng lọc lựa chọn do ai ở Tần thị phụ trách vân vân. Cô lật về phía trước, thấy được lần đó của mình, tên cô cũng ở đó, nhưng bị dấu son xóa đi. Mà tình huống cô như vậy, lật hết cả quyển, cũng chưa nhìn thấy tiền lệ, quả nhiên là giống thị thần nói, lúc trước chưa bao giờ gặp được tình huống như mình.