Một chút gì đó màu đỏ giống như ánh nến phiêu phiêu lắc lắc sáng lên, xuyên qua tấm mành lụa, lộ ra một loại đỏ tươi khác thường. Đôi mắt La Ngọc An từ khe cửa lộ ra cũng dính một chút hồng quang, bao trùm lên làm đồng tử cô chợt co chặt lại.
Ngoài cửa, tiếng bước chân của gã đàn ông đột nhiên dừng lại, hắn vừa vặn đi đến trước cửa phòng La Ngọc An, hai người chỉ cách nhau một cánh cửa. La Ngọc An thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng gã nuốt nước miếng.
Sợ hãi, sự sợ hãi vô hình ở trong không khí giống như sợi tơ dần dần căng lại.
“Cái thứ quỷ gì.” Thanh âm ngoài cửa lộ ra suy yếu không đủ hơi sức. Bất chợt, một ngọn đèn đỏ ở chính giữa xuyên qua mành biến thành vài ngọn đèn, từng đốm từng đốm sáng lên đỏ rực soi chiếu điện thờ bên trong. Kiến trúc bốn phía điện thờ đều chỉ dùng mấy tầng mành che chắn, lúc này hồng quang chiếu lên, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong điện thờ có một cái bóng lung lay xuất hiện.
Cô ta... hoặc là hắn ta, từ trong bóng tối đi đến
Dưới ánh nến hồng, thân hình gầy mảnh, tư thái di chuyển cổ quái, nhìn bóng dáng giống như trêи người còn kéo một bộ xiêm y thật dài.
Cánh cửa bỗng nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ, tầm mắt La Ngọc An bị che khuất, bởi vì gã đàn ông ngoài cửa không tự giác mà lui về phía sau, vừa vặn chắn ở phía trước tầm mắt của cô.
La Ngọc An lui ra phía sau một bước ngẩng đầu lên, phát hiện ánh sáng đỏ bên ngoài càng tăng lên, bóng dáng người đàn ông dán ở trêи cửa cô cũng có thể thấy rõ.
“Có người ? Người nào đang giả thần giả quỷ......
Cô ô...... cô.....” Tiếng mắng của gã đột nhiên gián đoạn, trong cổ họng phát ra một vài thanh âm mơ hồ, thanh âm này làm người ta miên man bất định, đồng thời cảm thấy sởn tóc gáy. Hai mắt La Ngọc An có chút đăm đăm nhìn trêи cửa xuất hiện một vệt nước, cơ hồ có thể tưởng tượng ra một mảng lớn dấu vết này vừa rồi bị hắt lên như thế nào.
bg-ssp-{height:px}
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng kêu sắc nhọn, tiếng kêu đó thuộc về một nữ tù phạm khác. Tiếng thét chói tai chứa đầy sợ hãi cùng với thanh âm của người sắp chết phát ra rất nhỏ, trộn lẫn vào nhau, từ xa đến gần vào tai. Cô không thể thấy rõ người đàn ông vừa rồi gặp phải chuyện gì, nhưng hai người trong hai căn phòng trái phải bên cạnh khẳng định đã thấy rõ ràng.
Trước khi tới nơi này, La Ngọc An ở trong ngục khu Du Lâm nửa tháng, bên cạnh đều là phạm nhân tử hình, phần lớn là lãnh khốc khác xa người thường. Nữ tù phạm bên cạnh kia,nghe nói cô ta cùng chồng cô ta , trong mười năm liên tục, gây ra mấy chục án cướp bóc giết người rất lớn, sau đó bởi vì không hài lòng với cách chia tài sản mà động thủ giết chết chồng , một người phụ nữ như vậy, hiện tại cũng sợ hãi mà hét ầm lên.
La Ngọc An cứng đờ nhìn bóng người ngoài cửa biến mất, nhìn lại khe cửa lần nữa lộ ra ánh sáng,mới chậm rãi tới gần.
Đầu tiên cô nhìn thấy bên cạnh hành lang ngoài cửa có một cái chân, một cái chân lẻ loi bị vứt lại. Trong phút chốc, tất cả các giác quan của cô đều thức tỉnh, đặc biệt là khứu giác, hình như bây giờ cô mới phát hiện vừa rồi mình nín thở, chợt hít một hơi,một cỗ hương hoa không biết tên và mùi máu tanh nồng nặc đánh sâu vào toàn bộ giác quan của cô.
Một cái chân đứt không đến mức làm cô sợ hãi như thế, nửa tháng trước, cô đã gặp cảnh tượng khủng bố nhất. Nhưng cái chân kia chảy ra mái tươi, chậm rãi biến thành từng sợi tơ hồng, nối tiếp tiến vào trong điện thờ, cảnh tượng quỷ dị như vậy đã vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Máu làm thế nào có thể biến thành tơ hồng? Thậm chí không chỉ có một sợi, những sợi nhỏ rải rác trêи mặt đất, giống như bị ai lôi kéo, rơi vào trong điện thờ.
La Ngọc An thấy trong điện thờ có một bóng dáng kỳ quái đang đứng, những sợi dây đó gắn kết ở trêи người hắn, khiến hắn nhìn giống như một con rối gỗ giật dây. Rối gỗ giật dây bị sợi máu kéo chuyển động, bóng dáng không ngừng phóng đại trêи mành lụa, giống như sắp sửa từ điện thờ đi ra ngoài.
Nỗi sợ hãi không rõ đâm vào ngực cô, La Ngọc An không dám nhìn nữa, nhưng thân thể cứng đời không thể nhúc nhích. Chỉ có thể vô lực đè cửa lại, gửi hy vọng vào cánh cửa này có thể bảo vệ cô không bị quái vật trong điện thờ bắt mất.
Nhưng mà, làm như vậy hiển nhiên là phí công, cùng với hai tiếng thét chói tai còn có thanh âm cánh cửa bị phá ra, La Ngọc An cảm giác thân thể mình bỗ nhẹ tênh, trong mờ mịt bay ngược ra ngoài.