Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Type: bjh

Thuyền cập bến lúc bảy giờ kém. Cố Anh Kiệt lái xe chở Tần Vũ Phi loanh quanh trên phố, thấy một hiệu thuốc hai mươi bốn giờ, Tần Vũ Phi hối anh đi mua thuốc, lúc trở về còn mua thêm chai nước khoáng.

Tần Vũ Phi ngồi trong xe uống thuốc, Cố Anh Kiệt nhìn cô, thấy rất khó chịu, là anh không chăm sóc tốt cho cô. Mỗi khi đế kỳ sinh lý cô đều không khỏe, uống loại thuốc này thật sự không tốt cho sức khỏe.

Anh nhoài người qua hôn cô: “Xin lỗi, anh đảm bảo lần sau sẽ không thế nữa”.

“Ai thèm có lần sau với anh”. Mặt cô nóng ran, thật hung dữ, uống thêm vài ngụm nước nữa.

Cố Anh Kiệt cười tươi, xoa xoa mặt cô, khi cô đỏ mặt trông thật đáng yêu. “Kế đến đi đâu đây?”.

“Về nhà”.

“Vẫn còn hai ngày nghỉ nữa mà”.

“Thì sao?”

“Chúng ta vừa bắt đầu hẹn hò, sao anh có thể thả em về nhà được.”

“Thổ phỉ hả?” Cô liếc anh, “Vậy đánh em bất tỉnh rồi lôi về nhà anh đi”.

“Được”. Anh khởi động xe thật.

Tần Vũ Phi nhìn ra cửa sổ xe, trong lòng không yên. “Cố Anh Kiệt”.

“Hử?” Giọng nói ah trầm thấp dễ nghe, kéo dài âm cuối một cách dịu dàng. Tần Vũ Phi nhìn anh, mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cố nhịn lại.

‘Sao vậy?” Cố Anh Kiệt nhìn cô.

Tần Vũ Phi loay hoay trên ghế, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không biết ngoài kia có gì hay mà nhìn. “Em nói cho anh biết, em mà yêu thì sẽ rất dính người, cái kiểu dính người rất phiền đó. Sẽ muốn biết bạn trai mình đang làm gì, đi gặp những ai, ngày nào cũng muốn gặp được anh ấy”.

“Ừm”. cố Anh Kiệt gật đầu, “Vậy anh phải cách hai tiếng báo cáo hành tung với em một lần, đến tối sẽ tự đóng gói mình gửi tới trước mặt em, đúng không?”.

Tần Vũ Phi không đáp lại, một lúc sau chợt nói: “Em muốn ngủ một chút”.

“Được” Cố Anh Kiệt cũng không gấp, dù sao quan hệ cũng đã được xác định rồi, họ có thể từ từ thích ứng với đối phương. Anh không sợ cô dính người, chỉ sợ cô cứ trốn trốn tránh tránh không chịu mở lòng. Anh tấp xe vào bên đường, đưa tay điều chỉnh ghế ngồi của cô thấp xuống, để cô có thẻ nằm thoải mái chút. “Không thể thấp quá, không an toàn. Anh lái chậm một chút, em cứ ngủ đi, đến nơi anh gọi”.

Đi đâu? Tần Vũ Phi không muốn hỏi. Cô nhắm mắt lại. cảm thấy xe lại bắt đầu chạy, trong xe vương một mùi hương hàn nhạt, cô mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, nghe Cố Anh Kiệt nhận ba cuộc điện thoại, hình như là đám bạn đang chơi trên đảo gọi tới. Có một cuộc là con gái, tuy giọng điệu nói chuyện của Cố Anh Kiệt không hề thay đổi, nội dụng cũng không khác, anh đều nói là có chuyện phải về trước, mọi người cứ chơi vui vẻ. Nhưng Tần Vũ Phi vẫn nhạy cảm nhận ra cuộc gọi đó là con gái gọi tới.

Phiền thật mà. Cô nhíu mày, khẽ nhúc nhích.

“Sao thế? Ngồi trên ghế ngủ không được thoải mái, em mệt lắm sao?” Cố Anh Kiệt thấy được động tĩnh của cô liền hỏi.

Tần Vũ Phi quay sang nhìn anh: “Nếu rất buồn ngủ, phải làm sao mới ngủ được thoải mái đây?”.

“Tìm khách sạn, đặt phòng cho em ngủ thôi. Còn làm sao nữa?” Cố Anh Kiệt nhìn phía trước, vừa lái xe vừa hỏi cô: “Có muốn ngủ không, muốn thì anh tìm khách sạn”.

“Không cần”. Tần Vũ Phi bất chợt đỏ mặt, hình như lúc họ bên nhau toàn là ngủ với ngủ. “Đúng là dung tục mà”. Cô nói.

“Gì cơ?” Cố Anh Kiệt nghe không hiểu.

Tần Vũ Phi mím môi, không thèm trả lời câu hỏi này, quay đầu giả vờ ngủ tiếp.

Một lúc sau Cố Anh Kiệt mới hiểu ra, nổi nóng. “Ai dug tục với em hả!” Mẹ kiếp, bổn thiếu gia yêu đương nghiêm túc là thế mà! Anh vươn tay qua nhéo tai cô, cái người này chỉ biết chọc tức người ta!

Tần Vũ Phi bị anh nhéo đến đau, co người lại, anh lại gãi vùng da sau tai và cổ của cô, cô bị nhột nên bật cười, vỗ vỗ tay anh” “Lái xe cho đàng hoàng đi!”. Cô ngồi dậy vuốt lại mái tóc, “Em đây trẻ trung xinh đẹp, có tiền có tài, chưa có muốn chết”.

“Tài mà em nói là tài sản hả?” Anh nghĩ cô sẽ không dùng từ “có tài” để hình dung chính mình đâu.

“Đúng, ý là có tiền nhân hai lần đó”. Tần Vũ Phi không thấy ngại ngùng chút nào.

Cố Anh Kiệt bật cười lớn, Tần Vũ Phi thối tha này, đáng yêu thật. “Dung tục”. Anh cố ý nhại lại cô, “Đây mới gọi là dung tục này”.

“Em thích”. Tần Vũ Phi hất cằm, sau đó bắt đầu than vãn, “Đều tại anh hết, vốn có thể chơi vui vẻ mấy ngày, kết quả mặt xanh mày tái mà chạy về, hai ngày kế tiếp không biết làm gì, phiền”.

“Vậy bây giờ em muốn làm gì nhất?”

“Tâm trạng không tốt, muốn mua sắm”. Cô nói bừa.

“Vậy đưa em đến trung tâm thương mại”. không lâu nữa là về đến thành phố A rồi.

“Hừ, mua chán rồi, không vui”. Cô cố ý tỏ vẻ kén chọn.

Cố Anh Kiệt nhướng mày, không nói nữa. Xe tiếp tục di chuyển, một lúc sau, Tần Vũ Phi phát hiện họ đã đến sân bay.

“Đi thôi” Cố Anh Kiệt đậu xe vào bãi, gọi Tần Vũ Phi, “Không có chuẩn bị, thời gian cũng quá ngắn, ra nước ngoài thì em không đi được rồi, chúng ta xem thử lịch bay, chọn đại một nơi, chọn nơi nào em chưa từng đến, vậy sẽ không thấy chán”.

Mắt Tần Vũ Phi lóe sáng, đáp máy bay đi mua sắm sao? Có vẻ vui đấy. Cô hưng phấn nhảy xuống xe, xua tay bảo Cố Anh Kiệt cầm túi xách, bản thân dẫn đầu đi vào.

Đứng ở quầy bán vé của một công ty hàng không xem một lúc, cô kéo áo Cố Anh Kiệt nói: “Cố Anh Kiệt, mấy chuyến này thời gian vừa khớp, chúng ta đến đây mua sắm trước, đến tối thì bay chuyến này đến chỗ này xem phim, ngày mai lại bay đế đây ăn cơm, anh thấy sao?”.

Cố Anh Kiệt sầm mặt, anh chỉ đề nghị đi thành phố khác chơi một lúc thôi có được không? Cô xem máy bay thành taxi à? “Em yêu à, làm vậy thì hơi biến thái”.

Biến thái lườm anh một cái, mặc kệ anh, lấy thẻ tín dụng và chứng minh thư của mình ra mua vé, còn nói với anh: “Anh tự mua phần mình đi”.

Cố Anh Kiệt nổi nóng, ném thẻ tín dụng của cô sang một bên, lấy thẻ của mình mua hai vé.

“Mấy chuyến sau mua luôn một lượt đi, đỡ phiền”. Tần Vũ Phi phát biểu ý kiến.

“Anh không ngại phiền” Cố Anh Kiệt cầm vé, xách hành lý, dắt theo cô, đi.

Đổi vé lên máy bay xong, lúc qua cửa an ninh thì sắp đến giờ lên máy bay rồi, thời gian vừa kịp. Ngồi lên máy bay, Tần Vũ Phi có chút hưng phấn: “Cố Anh Kiệt, chỗ đó có gì vui vậy?”.

“Không biết”. Địa điểm là cô chọn mà.

“Trước giờ em chưa từng nhắm mắt chọn bừa một tấm vé rồi đi, thú vị thật”. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng hệt như lần đầu được ngồi máy bay vậy. Quay đầu lại, cô nở nụ cười với Cố Anh Kiệt.

Nụ cười của cô thật xán lạn, ngọt ngào, anh rât muốn kéo cô qua mà hôn một cái.

“Thật kỳ lạ, không biết sao lại vui thế, chỉ thấy rất vui thôi”. Cô cười hì hì làm Cố Anh Kiệt cũng thấy vui lây.

Suốt chuyến bay không có gì đặc biệt xảy ra, sau khi cât cánh không lâu cả hai đều đã ngủ mất, cả ngày hôm qua họ đều không được nghỉ ngơi tốt, bây giờ đầu tựa đầu, vai kề vai, không lâu cơn buồn ngủ đã ập tới. Khi tỉnh dậy là lúc có thông báo chuẩn bị đến nơi, Tần Vũ Phi lấy chiếc gương và lược nhỏ ra, chải chuốt lại một chút, sẵn tay chải lại tóc cho Cố Anh Kiệt.

Cố Anh Kiệt thật sự được sủng mà lo, đúng là chẳng ra sao, chỉ một động tác nhỏ thôi mà, Tần Vũ Phi giúp anh chải hai cái thì cất lược đi, trông như không hề để tâm đến chuyện này, còn anh lại có cảm giác được chiều chuộng, chiếm được chút lợi. Anh không nhịn được mà nghiêng đầu qua hôn khẽ lên môi cô, kết quả lại bị cô trừng một cái.

Đang ở nơi đông người đó, làm gì thế hả?

Cô trừng còn anh thì cứ cười.

Vui thật, cũng không biết tại sao, chỉ là thấy rất vui thôi.

Ra khỏi sân bay gọi một chiếc taxi, Tần Vũ Phi nói với tài xế rằng đến trung tâm thương mại lớn nhất tốt nhất ở đây, kết quả bị Cố Anh Kiệt trừng mắt một cái: “Đến khách sạn trước, cất hành lý, rửa mặt nghỉ ngơi, ăn chút gì đã, em là con nít à?”.

Tần Vũ Phi bĩu môi, dám trừng cô, ăn gan báo rồi! “Đến khách sạn tốt nhất”. Cô hất cằm sửa lời.

“Đến Hoa Đức”. Cố Anh Kiệt hạ chỉ thị. Tần Vũ Phi lườm anh, mở khách sạn thì giỏi quá.

“Hoa Đức tốt lắm!” Anh tài xế không hiểu tình hình nhưng lại rất nể mặt. “Khách sạn năm sao tốt nhất chỗ chúng tôi chính là Hoa Đức đó, tháng trước vừa mở thêm một chỗ nữa, trang trí ở đó khỏi phải nói. Tôi ở ngoài nhìn vào cũng thấy xa hoa lắm rồi”.

“Chắc chắn ở đây họ có quá ít khách rồi”. Tần Vũ Phi nhỏ giọng thì thầm với Cố Anh Kiệt, không cần biết thế nào, cứ chê bai Hoa Đức là được. Vẻ mặt chê bai và châm chọc của cô làm Cố Anh Kiệt bật cười.

Khi đặt phòng khách sạn, Cố Anh Kiệt chỉ đặt một phòng cao cấp, Tần Vũ Phi không phản đối, cô giả tạo mấy cũng không có ý định ra vẻ đứng đắn với anh trong chuyện này. Sau khi vào phòng, cô đánh răng rửa mặt xong thì Cố Anh Kiệt vào tắm. Trong lúc đợi anh, cô ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.

Ti vi đang phát chương trình gì cô không hề chú ý, chỉ nghe thấy tiếng nước rì rào từ phòng tắm của Cố Anh Kiệt truyền ra, anh đang huýt sáo, thi thoảng còn lớn tiếng ca hát nữa.

Đúng là tên ngốc. Cố Anh Kiệt là tên ngốc. Tần Vũ Phi nghĩ.

Đang ngẩn người thì người vừa ca hát lúc nãy đi ra, vỗ vỗ lên mặt cô. “Chương trình ti vi hay thế cơ à?”.

“Cũng tạm”.

Cố Anh Kiệt xem ti vi một lúc, không biết tiết mục đó có gì thú vị, nhưng anh không để ý, Tần Vũ Phi thích xem là được. Anh đi tìm mấy sấy sấy khô tóc, vừa sấy vừa hỏi cô: “Em muốn ngủ một giấc trước hay ra ngoài luôn?”.

“Ra ngoài”. Cô không cần suy nghĩ liền đáp.

“Được”. Cố Anh Kiệt đồng ý ngay. Dáng vẻ thản nhiên không chút tà niệm kia làm cho Tần Vũ Phi cảm thấy chột dạ, ôi, quả nhiên là do cô nghĩ nhiều qua nên vẫn chưa chuyển sang trạng thái yêu đương.

“Cố Anh Kiệt, em cho anh biết, em mua sắm lợi hại lắm đó, anh có theo nổi không? Hay là anh ở lại ngủ bù đi, mình em đi được rồi”. Cô đi mua sắm một mình, không cần vừa quay đầu đã thấy anh ngay thì có lẽ sẽ bình tĩnh lại nhỉ?

Cố Anh Kiệt tắt máy sấy, tưởng đâu mình nghe nhầm, “Em nói gì?”.

Dáng vẻ anh thật hung dữ. Tần Vũ Phi nhụt chí, “Không có gì, anh không thấy mệt là được rồi”.

Cố Anh Kiệt không được vui: “Em mua sắm lợi hại được bao nhiêu, một người đàn ông cao lớn như anh đây lại không chịu nổi em sao? Cô Tần Vũ Phi à, mời cô nhận định cho rõ tình hình trước mắt”. Danh phận đã định, miễn trả hàng.

“Nhận rõ rồi, rõ rồi, đúng là nên có người đi theo xách đồ, là em nghĩ chưa kỹ”. Tần Vũ Phi rất thành thật mà gật đầu.

“…” Cái người này, thật làm người ta tức chết mà. “Anh mua sắm cũng lợi hại lắm, em không cần phải lo cho anh đâu”. Đàn ông dù sao cũng không thể thua kém được.

“Đừng nói với em là do đi cùng với n cô bạn gái của anh mà luyện thành đấy, em sẽ buồn”. Cô giả vờ đau lòng.

Một chiếc khăn lông lớn bay qua phủ lên đầu cô, Cố Anh Kiệt không thèm nói nữa, cô gái vô lương tâm này suốt ngày chọc tức anh, anh mới nên buồn đây này.

Cố Anh Kiệt cùng Tần Vũ Phi đi ăn cơm mua sắm. Ăn một bữa lớn, chân tay có sức rồi, Cố Anh Kiệt rất có lòng tin. Nhưng anh đã đánh giá thấp bản lĩnh mua sắm của phái nữ rồi.

Tần Vũ Phi dạo từ khu mua sắm này đế khu mua sắm khác, từ đầu phố dạo đến cuối phố, chiếm lợi phẩm chồng chất. Trên tay đầy túi lớn túi nhỏ, sắp xách không nổi nữa rồi, người xách không nổi nữa tất nhiên là Cố Anh Kiệt. Tần đại tiểu thư hai tay trống không nhẹ bước như bay, anh Cố đi sau thật đúng chuẩn một người xách đồ. Anh Cố có chút không vui, nhưng không phải không vui vì phải xách đồ, mà là vì Tần đại tiểu thư không chịu cho anh móc hầu bao, cô toàn quẹt thẻ của mình thôi.

Lúc đầu Cố Anh Kiệt chủ động lấy tiền ra thanh toán giúp Tần Vũ Phi, kết quả bị Tần Vũ Phi nói: “Thế nào, so ai nhiều tiền hơn à? Vậy khi trở về bảo kế toán nhà anh một chọi một với kế toán nhà em”.

Nghe xem, đây là lời gì chứ. Cố Anh Kiệt bị nghẹn không nói được lời nào. Theo anh thấy cô không để anh trả tiền là muốn rạch rõ ranh giới, giữ khoảng cách thì có. Ăn ở đều đi chung nên không chia được, nhưng dạo phố mua sắm những thứ mình thích lại là chuyện cá nhân. Đã là chuyện cá nhân thì cô cự quyệt sự xâm phạm của anh. Làm vậy đương nhiên anh sẽ không vui rồi.

Tần Vũ Phi vừa mua sắm vừa lén quan sát Cố Anh Kiệt, thật ra những thứ này cũng không nhất định phải mua cho bằng được, nhưng Cố Anh Kiệt lại nhẫn nhịn không hề than vãn, cũng không ngăn cản, làm cô không mua cũng không được, không mua khác nào nhận thua!

“Em mệt không?” Dạo thêm một lúc nữa, Cố Anh Kiệt rốt cuộc hỏi.

“Không mệt”. Tần Vũ Phi cố tỏ ra hăng hái, giờ thì anh biết có bạn gái như cô thì có bao nhiêu phiền phức rồi chứ. Cô cũng không cố ý biểu hiện không tốt, nhưng nghĩ cứ cho anh thấy bộ mặt thật của mình trước để anh có thể chuẩn bị tậm lý, tránh để thật lâu sau này mới phát hiện ra rồi chán ghét cô.

Suy nghĩ tiêu cực gì thì trước khi mọi người chìm đắm trong tình cảm phải nói cho rõ, vậy sau này tổn thương sẽ không qua lớn.

Tần Vũ Phi len lén nhìn Cố Anh Kiệt, thấy anh đi đến cửa hàng giày bên cạnh. Cửa hàng đó bán giày nữ mà. Tần Vũ Phi không biết anh định làm gì, một lúc sau thì thấy anh bỏ đồ xuống vẫy tay với cô, cô đi qua, anh lấy một đôi giầy bảo cô thử. Đó là đôi giày vải khá thấp, màu hồng phấn khá tươi, cũng đẹp. Nhưng cô không thích, cô lắc đầu.

“Màu này hợp với quần áo của em mà”. Anh dỗ dành.

“Không thích”. Kiểu dáng này không phải kiểu cô thích. Ánh mắt của anh thật chẳng ra sao, phải phê bình anh mới được.

“Đi lâu như vậy rồi, thay giày vải sẽ dễ chịu hơn. Bây giờ dùng để đi mua sắm, đến lúc về thay lại đôi cao gót của em”. Anh tiếp tục dỗ dành.

Cô nghe xong thì ngẩn người, chợt thấy đôi giày này cũng vừa mắt lắm: “Vậy thử đã, đẹp mới mua”. Cô tự cho mình một bậc thang để đi xuống. Sau khi mang đôi giày vào, đứng trước gương soi, cũng đẹp lắm, quả thật rất hợp với chiếc váy của cô.

Quan trọng nhất là, cô mang thấy thoải mái hơn nhiều.

Trong lòng cũng dễ chịu.

Cố Anh Kiệt trả tiền đôi giày đó. Đây là thứ duy nhất anh trả tiền thay cô trong lần mua sắm này.

Tần Vũ Phi mang giày mới tung tăng đi tiếp, vui vẻ vô cùng. Không biết vì sao lại vui, tóm lại là rất vui.

Dạo hơn mười cửa hàng nữa, Cố Anh Kiệt rốt cuộc đầu hàng rồi. Anh đặt mông ngồi xuống chiếc ghế dài trên phố: “Được rồi, em thắng rồi, anh nhận thua. Em mua sắm là thiên hạ vô địch. Á vận hội mà có hạng mục này thì em chắc chắn sẽ giành được huy chương vàng. Anh phải ngồi một lúc, em muốn dạo tiếp thì lát nữa quay lại đón anh được không?”.

Tần Vũ Phi bật cười lớn, sau đó đi thật.

Cố Anh Kiệt nhướng mày trừng mắt, bỏ anh lại thật à? Kiểu người gì đây! Có lương tâm không vậy?!

Vừa ai oán xong thì thấy cô ló đầu từ trong khúc cua ra nhìn anh, anh thật hết cách, vẫy tay với cô. Trở lại nhanh, trở lại nhanh đi.

Tần Vũ Phi cười cười, chắp tay sau lưng tung tăng đi tới, gấu váy đung đưa, xinh đẹp động lòng người.

Cố Anh Kiệt nhìn cô, không còn thấy mệt nữa. Nếu cô có thể cứ vui vẻ như thế thì hay biêt mấy. Anh thích khi cô cười.

“Chúng ta về thôi”. Cuối cùng cô cũng chịu buông tha cho anh, thừa nhận bản thân không đành lòng.

Lúc về cô nhận xách một nửa đồ đạc, rốt cuộc Cố Anh Kiệt cũng rảnh được tay, than thở nói: “Cuối cùng cũng có tay để làm chút chuyện bạn trai nên làm rồi”.

“Chuyện gì?”

Một bàn tay lớn vòng qua, ôm lấy thắt lưng cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio