Như Em Hằng Mong

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyến đi chơi tập thể kết thúc vào lúc năm giờ chiều, các lớp đứng ở cổng khu phong cảnh điểm danh, sau đó lên xe theo thứ tự.

Chơi cả một ngày, trên đường trở về mọi người đều mệt mỏi. Ai cũng tựa vào lưng ghế ngủ một giấc.

Trái lại thì Hứa Bảo Như không cảm thấy mệt, cô đeo tai nghe lên, nghe nhạc, ngắm nhìn phong cảnh dọc con đường đi.

Khu phong cảnh cách thành phố cũng không xa, Hứa Bảo Như có cảm giác vẫn chưa nghe được mấy bài, đã đến trường học.

Xe dừng lại, các bạn học đang ngủ mới chậm rãi tỉnh lại.

Trương Dĩnh dụi mắt, thấy Hứa Bảo Như vẫn rất có tinh thần, hỏi cô: "Bảo Như, cậu không ngủ à?"

Hứa Bảo Như cười, "Ừ, tớ không mệt."

Mọi người lim dim mắt buồn ngủ, xuống xe theo thứ tự.

Hứa Bảo Như cũng đi theo sau mọi người xuống xe. Mặc dù hôm nay là chủ nhật, nhưng hiếm khi không có tiết tự học vào buổi tối, mọi người được về nhà nghỉ ngơi.

Dù gì sau ngày hôm nay, tiếp đó sẽ phải chuẩn bị chiến đấu với kì thi cuối kì.

Hứa Bảo Như vốn muốn ngồi xe buýt trở về, cô đứng ở trạm đợi một hồi, muốn chờ Thẩm Độ để đi cùng.

Cô không biết tại sao hôm nay tâm trạng của Thẩm Độ lại có vẻ không tốt, muốn hỏi cậu thử.

Cô đợi khoảng chừng mười phút, cuối cùng Thẩm Độ cũng đến.

Cô vừa thấy Thẩm Độ, lập tức mỉm cười.

Đúng lúc xe buýt đến, cô đi theo sau Thẩm Độ lên xe.

Thẩm Độ ngồi ở vị trí thứ ba sát cửa sổ hàng bên trái, Hứa Bảo Như ngồi bên cạnh cậu, "Hôm nay cậu làm sao vậy? Trông tâm trạng không tốt lắm?"

Thẩm Độ ngước mắt nhìn cô, đôi mắt trầm tĩnh khiến người khác không nhìn thấu được, lạnh nhạt nói: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."

Hứa Bảo Như không tin lắm, cô nghi ngờ nói: "Vậy vừa rồi tớ chào hỏi cậu, mà cậu lại không để ý đến tớ. Ngay trước mặt nhiều người như vậy, cậu ít nhiều cũng nên cho tớ chút mặt mũi chứ."

Thẩm Độ nhìn cô, không lên tiếng.

Hứa Bảo Như vừa nói, lại mỉm cười, "Nhưng hình như đến bây giờ cậu chưa từng để ý đến tớ, tớ cũng quen rồi."

Thẩm Độ nghe vậy, mày nhíu lại mà ngay cả bản thân cũng không biết. Cậu quay đầu nhìn Hứa Bảo Như theo bản năng, Hứa Bảo Như cũng quay đầu, nhìn về phía trước.

Khóe miệng cô vẫn là nụ cười, dáng vẻ không có chút tổn thương nào.

Thẩm Độ nhìn chằm chằm cô một hồi, thật lâu sau, mới nhíu mày rời mắt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hiếm khi Hứa Bảo Như yên lặng như vậy. Thẩm Độ lại cảm thấy có hơi không quen.

Một đường đi im lìm, lúc về đến nhà, Hứa Bảo Như xuống xe trước. Hai người sóng vai đi về nhà, lúc đến cửa nhà, Hứa Bảo Như mới quay lại, cười nói với Thẩm Độ: "Thẩm Độ, tớ về trước đây. Câu nghỉ ngơi sớm chút nha."

Thẩm Độ nhìn cô, không lên tiếng.

Hứa Bảo Như cũng không cần Thẩm Độ trả lời mình. Cô đã quá quen rồi. Cô mỉm cười, đôi mắt cong lên, xoay người, đẩy cửa nhà, đi vào trong.

Thẩm Độ đứng bên ngoài cửa nhà Hứa Bảo Như, nhìn chằm chằm bóng lưng cô một hồi. Lâu sau, không nhìn nữa, cũng trở về nhà của mình.

Hứa Bảo Như về đến nhà, nhìn thấy ba mẹ đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện.

Cô lập tức vui vẻ nói: "Ba, hôm nay ba về sớm thế ạ?"

Ba Hứa cười nói: "Hôm nay không có nhiều việc lắm, xử lí chuyện công ty xong là ba về rồi."

Lại cười hỏi: "Hôm nay đi chơi có vui không con?"

"Vui ạ. Buổi trưa ăn nhiều quá, đến bây giờ con vẫn chưa thấy đói bụng."

Mẹ Hứa cũng cười nói: "Vậy tôi nay ăn cơm ít thôi nhé."

"Vâng." Hứa Bảo Như vui vẻ đáp một tiếng, nói: "Con lên lầu tắm gội trước nhé, một hồi con xuống."

"Được rồi. Đi đi."

Buổi trưa Hứa Bảo Như ăn nhiều quá, đến lúc ăn cơm tối vẫn chưa đói lắm, chỉ ăn đơn giản chút ít.

Lúc ăn cơm, mẹ Hứa nói: "Hôm nay mẹ nói chuyện với Uyển Thu, mới biết Thẩm Độ ngoại trừ học tập ở trường, còn phải tham gia olympic toán học, rồi cái gì cuộc thi vật lí gì nữa. Mỗi ngày đều bận rộn như vậy, cũng không trễ nãi việc học ở trường. Đúng là quá ưu tú."

Ba Hứa gật đầu, "Đúng vậy. Anh thấy thằng bé kia trong tương lai rất có triển vọng."

"Còn không phải thế à." Mẹ Hứa nói xong, bỗng nhiên nói tiếp với Bảo Như: "Đúng rồi Bảo Như, hôm nay mẹ đã nói qua với dì Thẩm, đến lúc nghỉ đông, Thẩm Độ sẽ giúp con học thêm môn toán. Mẹ thấy hai đứa bằng tuổi, nói không chừng sẽ có hiệu quả tốt hơn so với lớp học thêm bên ngoài đó."

Hứa Bảo Như vốn đang cúi đầu ăn cơm, đột nhiên nghe thấy lời mẹ nói, cô không kiềm được sự ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn về phía mẹ, nói: "Thật ra thì con cảm thấy học ở lớp học thêm cũng rất tốt rồi."

Nếu là trước kia, dĩ nhiên cô muốn mỗi ngày đều có thể quấn lấy Thẩm Độ. Nhưng đến ngày hôm nay, cô không nghĩ như vậy nữa.

Sự nhiệt tình của cô, đã bị sự lạnh lùng của Thẩm Độ dập tắt đôi chút.

Mẹ Hứa nói: "Lớp học thêm thì vẫn cứ học, nhưng bình thường con không biết cái gì, cũng phải hỏi thêm Thẩm Độ. Thằng bé này thật sự rất xuất sắc, con phải học tập người nhiều vào."

"....Ồ." Hứa Bảo Như nghĩ dù sao thì kì nghỉ đông vẫn còn lâu, nên không nói gì nữa, ngoan ngoãn đáp lại.

__

Buổi sáng ngày hôm sau, Hứa Bảo Như vừa đến trường học, Trương Dĩnh đã nói với cô, "Tiết một hai ngày hôm nay có kiểm tra toán đó."

Hứa Bảo Như thảm thiết kêu lên, uể oải ngồi xuống, "Sao mới thứ hai đã phải kiểm tra rồi."

Dương Húc quay đầu lại nói: "Cậu nên tập làm quen đi, trường chúng ta biến thái như vậy đó, từ đây đến kì nghỉ, nếu không ngoài dự đoán, sẽ mỗi tuần đều sẽ có kiểm tra."

Hứa Bảo Như vừa nghe đến kiểm tra, lại còn là toán, trong nháy mắt đã thẫn thờ nằm nhoài người lên bàn.

Đến nay cô vẫn không nghĩ ra, học toán thì có gì hữu dụng cơ chứ? Có ý nghĩa thực tế gì sao?

Nhưng cô ghét thì ghét, nên học vẫn phải học, nên kiểm tra cũng phải kiểm tra thật tốt.

Tiếng chuông vào tiết một còn chưa vang lên, giáo viên toán đã mang một chồng bài kiểm tra đến, vừa bước vào phòng học đã nói: "Được rồi, các em kéo chỗ ngồi đi, chuẩn bị kiểm tra."

Mọi người vừa rên rỉ than thở, vừa kéo vị trí ngồi, mỗi chỗ ngồi sẽ cách một khoảng nhỏ, tránh gian lận.

Bài kiểm tra phát xuống, Hứa Bảo Như lật xem hết tờ đề trước. Cô nhìn thấy toán đã nhức đầu. Nhưng khoảng thời gian này đều ra ngoài học thêm vào mỗi thứ bảy, chí ít vẫn có chút hiệu quả. Lựa chọn đáp án trắc nghiệm không hoàn toàn dựa vào đánh lụi, dù gì vẫn có thể làm được hai ba câu.

Hai tiết trôi qua, tổ trưởng mỗi tổ dậy đứng lên thu bài kiểm tra.

Hứa Bảo Như mệt mỏi gục xuống bàn, uể oải vô cùng, không có tinh thần.

Hà Minh Việt quay đầu lại, hỏi cô: "Kiểm tra thế nào rồi?"

Hứa Bảo Như cất giọng than vãn, nói: "Có thể kiểm tra được năm mươi điểm xem như cảm ơn trời đất."

Dương Húc quay đầu nói: "Không sao cả, dù sao có tớ đội sổ thay cho cậu rồi. Tớ có thể thi được hai mươi điểm là do ông trời có mắt."

Hứa Bảo Như thấy Dương Húc còn thảm hơn cô, cuối cùng cũng bật cười, nói: "Được rồi, cậu đã an ủi tớ thành công rồi."

Cô đang nói, Trương Dĩnh đột nhiên kéo kéo cô, "Bảo Như, có người tìm cậu kìa."

Cô ấy vừa nói, vừa hất cầm về hướng cửa sổ.

Hứa Bảo Như quay đầu lại, nhìn thấy Tần Phong bên ngoài cửa sổ.

Chỗ ngồi hiện tại của Hứa Bảo Như ở gần cửa sổ, cô nhìn thấy Tần Phong, lập tức mỉm cười, mở cửa sổ ra, "Tần Phong, cậu tìm tớ có chuyện gì không?"

Tần Phong cười, đưa hình trong tay cho Hứa Bảo Như, nói: "Ngày hôm qua chụp hình cho cậu, tối hôm qua về tớ đã rửa ra rồi."

Hứa Bảo Như hào hứng nhận lấy, cô xem thử, thích vô cùng, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Phong, cười rất vui vẻ, nói: "Cảm ơn cậu, tớ rất thích."

Tần Phong cũng cười, nói: "Không cần cảm ơn." Lại nói tiếp: "Nhưng thứ bảy cậu có thể nể mặt tớ cùng đi ăn một bữa cơm được không, như thế tớ sẽ càng vui vẻ hơn."

Hứa Bảo Như hỏi: "Thứ bảy tuần này sao? Là ngày gì vậy?"

Tần Phong cười nói: "Là sinh nhật của tớ. Cậu đến được không?"

Hứa Bảo Như nghe vậy, cười nói: "Đến, dĩ nhiên phải đến chứ. Buổi tối à?"

"Đúng vậy, đến lúc đó tớ gọi điện thoại cho cậu nhé."

"Được thôi."

__

Tần Phong đưa hình cho Hứa Bảo Như xong, lại đi lên lầu về lớp.

Thẩm Độ lười biếng dựa lưng lên thành ghế, đang đọc sách.

Tần Phong kéo ghế ra ngồi xuống, nói: "Tớ mới vừa xuống lầu tìm Bảo Như."

Thẩm Độ không ngước mắt, cũng không có phản ứng gì, chỉ lật thêm một trang sách.

Tần Phong nói: "Tớ mời Bảo Như đến tham gia tiệc sinh nhật của tớ vào thứ bảy này, cậu không có ý kiến gì chứ?"

Thẩm Độ vẫn không ngước mắt, từ tốn nói, "Đó là chuyện của cậu mà."

Tần Phong cười, tiếp đó, bỗng nhiên cậu ta lấy ra một tấm hình từ trong cặp, thả xuống trước mặt Thẩm Độ, "Hình của Bảo Như này, ngày hôm qua tớ chụp được nhiều tấm lắm."

Thẩm Độ nhìn, không kiềm được nhíu mày, ném hình về lại cho Tần Phong, "Cậu bị điên à, đưa tớ làm gì."

Tần Phong lật mặt sau của hình lại rồi đặt vào trong cuốn sách ở góc trên bên phải bàn của Thẩm Độ, nói: "Dù sao tớ cũng cho cậu rồi, có muốn hay không là chuyện của cậu. Nếu cậu không cần, vứt đi cũng được."

__

Thứ hai luôn là một ngày rất dài, mọi người thẫn thờ chịu đựng hết ngày hôm nay, mãi đến tiết tự học buổi tối mới lấy lại sức sống.

Tiếng chuông báo hết tiết tự học buổi tối vừa vang lên, mọi người thu dọn cặp sách, từng người chạy như bay ra khỏi phòng học hệt như chim thoát lồng vậy.

Dương Húc và Hà Minh Việt đang bàn bạc vấn đề một hồi đi đâu ăn khuya, vừa nói, vừa quay đầu lại hỏi Hứa Bảo Như, "Bảo Như, đi ăn khuya không?"

Hứa Bảo Như vẫn còn đang làm đề tiếng anh, không ngẩng đầu, nói: "Không đi đâu, đã trễ thế này rồi."

Dương Húc thấy Hứa Bảo Như vẫn còn ở lại làm đề, nói: "Cậu có cần cố gắng đến như vậy không, làm bọn tớ thấy bọn tớ học yếu kém quá."

Hứa Bảo Như đang làm phần đọc hiểu, vừa gạch từ đơn vừa nói: "Nên các cậu phải học hỏi tớ, học tập cho thật giỏi, tiến lên mỗi ngày."

Dương Húc: "...."

Hà Minh Việt bật cười thành tiếng.

Trương Dĩnh ở bên cạnh cũng không nhịn được cười, nói: "Bảo Như rất khắc khổ nha."

"Được rồi." Dương Húc nói: "Chờ tối nay tớ chơi cả đêm, ngày mai sẽ làm người lần nữa nhé."

Hà Minh Việt cười giễu cợt, xách cặp đứng dậy, đạp Dương Húc một cú, nói: "Cậu cút đi, ngày nào cũng kêu làm người lần nữa, cũng không thấy cậu thật sự làm người tốt khi nào." Cậu ta thúc giục Dương Húc, "Đi."

Dương Húc cũng xách cặp lên, vui vẻ nói: "Đi đi đi, đi uống rượu."

Sau khi hai tên nam sinh đi, khu vực chỗ ngồi của họ chỉ còn lại hai người Trương Dĩnh và Hứa Bảo Như.

Trương Dĩnh thu dọn cặp sách xong, thấy Bảo Như vẫn còn đang làm đề, hỏi: "Bảo Như, chưa đi sao?"

Hứa Bảo Như nói: "Tớ còn hai bài đọc hiểu thôi, làm xong sẽ đi ngay. Cậu đi trước đi."

Trương Dĩnh gật đầu, "Được. Vậy tớ đi trước, cậu cũng đừng ở lại quá muộn, làm không xong thì mang về nhà làm."

"Được."

Sau khi Trương Dĩnh đi, Hứa Bảo Như lại tiếp tục làm bài đọc hiểu của mình, làm đến gần mười giờ rưỡi, cuối cùng cũng làm xong.

Trong phòng học còn lại không đến mấy người, Hứa Bảo Như tiện tay kẹp đề tiếng anh đã làm xong vào trong sách, đóng sách lại, khom người lấy cặp từ trong ngăn bàn ra, chỉ đơn giản lấy hai cuốn sách, sau đó ra khỏi phòng học.

Vì đã hơn nửa tiếng sau khi tan tiết tự học buổi tối, người trong trường đều đã đi về gần hết. Lúc Hứa Bảo mang cặp ra ngoài trường, trên đường chỉ có tốp ba tốp năm người.

Đi ra ngoài cổng trường, thì càng vắng vẻ hiu quạnh hơn. Trạm xe buýt bình thường luôn đông đúc, lúc này cũng chỉ có mấy bạn học đang chờ xe.

Hứa Bảo Như đi đến trạm xe buýt đối diện trước mặt, cô giơ tay nhìn đồng hồ, đã mười giờ ba mươi lăm phút rồi.

Bình thường cô ra sớm, đều sẽ chờ Thẩm Độ ra, cùng đi về với anh.

Hình như Thẩm Độ thường sẽ ra đây lúc mười giờ hai mươi phút. Bình thường cô luôn phải đợi khoảng mười phút, mới có thể gặp Thẩm Độ.

Nhưng hôm nay đã mười giờ ba mươi lăm, cô đoán Thẩm Độ đã đi từ sớm. Dù sao Thẩm Độ cũng sẽ không chờ cô.

Cô bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyến đi chơi ngày hôm qua, ngay trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm Độ dứt khoát đi lướt qua bên cạnh cô, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn cô.

Thật ra lúc ấy cô có hơi khó xử và lúng túng.

Cô nghĩ, có thể là cô đã đánh giá mình quá cao, Thẩm Độ không thích cô, thậm chí là rất ghét cô. Nếu không sẽ chẳng đối xử với cô lạnh lùng như vậy, xem thường chán ghét như vậy.

Cô nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy, hình như da mặt mình dày quá.

Cô cười tự giễu, đúng lúc xe buýt đến, cô đi nhanh lên cửa xe, lấy thẻ học sinh từ trong cặp ra, quẹt thẻ lên xe.

__

Hôm nay vì Thẩm Độ đến phòng giáo vụ giúp thầy làm chút chuyện, trở lại phòng học là đã gần mười một giờ.

Cậu thu dọn bàn học đơn giản, lúc đang chuẩn bị đi, ánh mắt bỗng nhiên nhìn vào tấm ảnh ở góc trên bên phải bàn học.

Cậu trầm mặc nhìn chằm chằm một hồi, cuối cùng cầm bức hình lên.

Cậu lật tấm ảnh lại, đập vào mắt chính là Hứa Bảo Như mặc áo sơ mi trắng và váy đồng phục JK. Cô đứng dưới tán cây ngân hạnh, trong giây phút quay đầu, gió thổi bay mái tóc dài xõa trên vai. Cô nhìn về phía ống kính, mỉm cười. Đôi mắt trong veo, bên trong như chứa những ngôi sao rực rỡ.

Thẩm Độ chăm chú nhìn bức hình rất lâu, đến lúc anh lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình lại thất thần vì Hứa Bảo Như một lần nữa.

Cậu cảm thấy có hơi phiền lòng, tiện tay ném tấm ảnh vào trong cặp, kéo khóa cặp lại, khóa cặp xong thì rời khỏi phòng học bằng cửa sau.

Cậu nghĩ về đến nhà sẽ vứt tấm ảnh đi, nhưng thật ra về đến nhà, khi cậu lấy bức hình ra, thời điểm chuẩn bị vứt đi, ánh mắt lại nhìn vào khuôn mặt vui vẻ rạng rỡ và đôi mắt trong veo của Hứa Bảo Như, cậu lại hơi chần chừ.

"Tối nay con phải học bài à? Có muốn mẹ chuẩn bị chút thức ăn khuya không?" Giọng mẹ truyền đến từ ngoài cửa, Thẩm Độ nhíu mày, lấy lại tinh thần, mở ngăn kéo bên trái bàn đọc sách ra, ném hình vào.

Thẩm Uyển Thu từ bên ngoài đi vào, trong tay còn bưng một đĩa trái cây đã gọt sẵn, "Đang làm gì đó?"

Thẩm Độ ngồi trước bàn đọc sách, bình tĩnh mở sách bài tập ra, "Đọc sách ạ."

Thẩm Uyển Thu bưng đĩa trái cây đến bàn đọc sách, hỏi: "Còn đọc bao lâu nữa? Muốn ăn khuya không?"

Thẩm Độ nói: "Không cần. Mẹ nghỉ ngơi sớm chút đi."

Thẩm Uyển Thu cười, "Được rồi. Con cũng đừng học quá muộn, bây giờ mới lớp mười một, không cần ép buộc bản thân chặt chẽ như vậy."

"Vâng."

Thẩm Uyển Thu không làm phiền con trai học tập, nói xong thì chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng thời điểm đi đến cửa, bà đột nhiên nhớ lại một chuyện, quay đầu nói: "Đúng rồi. Lúc trước dì Hứa có nhờ mẹ hỏi con thử lúc nghỉ đông có thời gian không, muốn nhờ con dạy thêm môn toán cho Bảo Như."

Thẩm Độ không quay đầu, ánh mắt vẫn tập trung vào sách bài tập, anh vừa nhìn đề, vừa nhàn nhạt đáp một câu, "Đến lúc đó rồi nói."

__

Lời tác giả:

Trước kia Thẩm Độ luôn: Không thể, không rảnh.

Bây giờ thì là: Đến lúc đó rồi nói.

Không tệ, có tiến bộ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio