Thẩm Độ về đến nhà, đã gần mười một giờ.
Thẩm Uyển Thu không ra ngoài, đang ngồi trên ghế sofa, ngẩn người.
Bà nghe tiếng cửa mở, mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên thấy con trai từ ngoài đi vào, kêu một tiếng theo bản năng, "Về rồi à."
Thẩm Độ thấy mẹ ở nhà, hơi bất ngờ, anh cho rằng hẳn là bà đã đến công ty.
Anh gật đầu, "Vâng."
Anh thay giày đi vào nhà, trong tay còn xách trang phục màu đen tối hôm qua mang đến tang lễ, vẻ mặt anh lạnh nhạt, trông không có gì khác với những lúc bình thường.
Thẩm Uyển Thu hỏi anh, "Tối hôm qua ở bên kia đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thẩm Độ vâng một tiếng, nói rất nhạt: "Không có chuyện gì cả."
Thẩm Uyển Thu nhìn con trai, nói: "Chú Trần đã nói với mẹ rồi."
Thẩm Độ ngồi xuống ghế sofa, động tác cầm ly rót nước hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ.
Trong mắt Thẩm Uyển Thu đầy sự đau lòng, nói: "Đều do mẹ hết, nếu sớm biết, mẹ sẽ không để con qua đó."
Bà vốn chỉ nghĩ dù gì đó cũng là ông nội ruột của Thẩm Độ, đã mất rồi, anh là cháu trai hẳn nên đến thăm hỏi chút, nhưng không nghĩ đến những người nhà họ Giang thế mà lại cảm thấy Thẩm Độ qua đó đã tranh giành gia sản với họ.
Trước kia bà có khó khăn đi nữa, cũng không ham một đồng một cắc nào từ Giang gia, huống chi con trai bà còn là một người kiêu ngạo như vậy, căn bản chưa từng để Giang gia vào trong mắt. Anh vốn luôn khinh thường nhà bọn họ.
Thẩm Uyển Thu nói: "Con nói đúng. Chúng ta vốn cũng không cần thiết phải có bất kì qua lại gì với Giang gia."
Tối hôm qua Thẩm Độ không về nhà, vì không muốn để mẹ biết chuyện kia, không muốn khiến bà lo lắng rồi tự trách bản thân, nhưng bây giờ bà đã biết, anh cũng không giấu giếm làm gì, anh rót cho mẹ một ly trà, nói: "Họ không đáng giá. Con không sao, mẹ cũng không cần bận tâm."
Thẩm Uyển Thu biết, con trai mình đã sớm không phải là đứa trẻ chịu oan ức ở bên đó khi còn bé, về nhà sẽ buồn khổ rất lâu nữa rồi. Anh không thèm để ý đến bọn họ, cũng không xem họ ra gì.
Bà thấy con trai không đề cập đến, nên cũng không nói nữa, đổi đề tài, hỏi: "Vậy tối hôm qua con đi đâu?"
Thẩm Độ nói: "Đến nhà Tần Phong."
"Ba mẹ Tần Phong không ở nhà sao?" Thẩm Uyển Thu cầm dao nhỏ trên bàn trà lên gọt trái cây.
Thẩm Độ vâng một tiếng, nói: "Ba mẹ cậu ấy về quê ăn tết, vẫn chưa về lại."
Thẩm Uyển Thu nói: "Vậy hai ngày nữa con bảo thằng bé sang cùng ăn cơm nhé, hai người nữa là chú dì Hứa về rồi, còn có Bảo Như nữa, mọi người cùng ăn một bữa cơm."
Thẩm Độ đáp một tiếng vâng, nói: "Được."
__
Ngày mùng năm tết ba mẹ Hứa trở về, thời điểm vào nhà, phát hiện con gái đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẻ, ngay cả vườn hoa cũng được xử lí qua một lần.
Mẹ Hứa cười nói: "Ôi, con gọi người đến quét dọn à?"
Hứa Bảo Như đứng ở cửa xách túi giúp mẹ, đắc ý nói: "Quét dọn sạch sẽ như vậy, dĩ nhiên là kiệt tác của con gái ba mẹ rồi."
Ba Hứa cười nói: "Sao lần này siêng năng thế, quét trước trong ngoài nhà cũng mất mấy ngày đấy."
Hứa Bảo Như nói: "Đó là điều đương nhiên rồi ạ, đây là vì muốn chào đón ba và mẹ về nhà đó."
Ba Hứa cười, vào nhà lại phát hiện trên cửa sổ sát đất trong phòng khách có dán mấy chữ phúc, vui mừng, nhìn thoáng qua một cái, rất có bầu không khí của ngày tết.
Mẹ Hứa cười nói: "Con mua cái này ở đâu vậy?"
Hứa Bảo Như nói: "Siêu thị ạ, trang trí như vậy rất có không khí của năm mới."
Ngày đó ra ngoài cùng Thẩm Độ, thời điểm đi siêu thị mua đồ ăn vặt thì thấy có bán những chữ phúc này và đèn lồng, suy nghĩ ở nhà vẫn chưa trang hoàng, nên mua một ít mang về, còn mua thêm câu đối xuân dán ở cửa.
Ba Hứa đi vào phòng khách, nhìn thấy trên bàn trà nhỏ đã có trà ngon rót sẵn cho mình, ông ngồi xuống uống trà, cười nói: "Bảo Như nhà chúng ta rất biết cách hưởng thụ cuộc sống nha."
Mẹ Hứa cũng cười, bà thu dọn đồ tết ở bên cạnh bàn ăn, nói: "Nó ham chơi mới đúng đấy, cái gì chơi được đều có thể khiến nó cảm thấy hứng thú."
Hứa Bảo Như cười, cô ngồi xuống ghế sofa, vừa châm trà cho mẹ, vừa nói: "Nào có đâu mẹ, con ngoan như vậy mà."
Mẹ Hứa cười, sau đó còn nói: "Đúng rồi, hôm qua Uyển Thu nói với em, nhân dịp mọi người chưa đi học đi làm lại, tối hôm nay chúng ta cùng ăn một bữa cơm năm mới. Ăn ở nhà thôi, sẽ náo nhiệt hơn. Một hồi em và Uyển Thu đi mua thức ăn, hai ba con thu dọn xong cũng đến sớm chút nhé."
Ba Hứa gật đầu, "Được, vậy bây giờ anh đi lên xử lý một số việc trước, một hồi sẽ đến."
Ba Hứa đi lên lầu, mẹ Hứa thu dọn đồ tết xong, nói: "Bảo Như, một hồi con có bận chuyện gì không?"
Hứa Bảo Như đang ăn kẹo bông, ngẩng đầu lên, "Không có ạ."
Mẹ Hứa nói: "Vậy lát nữa con đi mua thức ăn với mẹ và dì Thẩm đi, nếu không mẹ với dì Thẩm cũng không biết người trẻ tuổi mấy đứa thích ăn cái gì."
Hứa Bảo Như cười tít mắt gật đầu, "Được ạ, vậy con lên lầu thay quần áo."
"Đi đi."
Vào buổi chiều, Hứa Bảo Như theo mẹ và dì Thẩm đi siêu thị mua thức ăn. Vì buổi tối sẽ ăn lẩu, nên nguyên liệu nấu ăn cũng đã mua xong, Hứa Bảo Như phụ trách cầm thức ăn, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Độ, bảo anh hỏi Tần Phong thích ăn món gì.
Lúc đó Tần Phong đang ngồi trong phòng khách đánh cờ với Thẩm Độ, anh nhận được tin nhắn, ngẩng đầu lên hỏi Tần Phong, "Bảo Như hỏi cậu muốn ăn cái gì."
Tần Phong vừa suy nghĩ nước đi, vừa nói không chút khách sáo: "Ruột vịt, bao tử bò, mỗi thứ hai phần."
Thẩm Độ vừa trả lời Hứa Bảo Như, vừa hỏi: "Còn gì nữa không?"
Tần Phong nói: "Thật ra thì cái gì cũng được, dù sao cái gì tớ cũng ăn. Đúng rồi, nói Bảo Như mua mấy chai bia nhé."
Thẩm Độ nói: "Trong tủ lạnh có."
Thẩm Độ gửi tin nhắn trả lời cho Bảo Như, hỏi cô: [Sắp về chưa?]
Hứa Bảo Như cười tít mắt, [Vẫn chưa đâu, còn đang mua thức ăn. Sao vậy, nhớ em à?]
Thẩm Độ: [Em nói xem?]
Hứa Bảo Như cười, gửi cho Thẩm Độ một biểu tượng hôn hôn.
Thẩm Độ nhìn biểu tượng Hứa Bảo Như gửi cho mình, cười một cái, sau đó mới khóa màn hình điện thoại rồi thả lại lên bàn trà nhỏ.
Tần Phong ngồi trên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn thấy hình như Thẩm Độ đang cười, rất kinh ngạc, "Tớ hoa mắt hả? Cậu cũng cười cơ á?"
Thẩm Độ ăn một quân của anh ấy, nói: "Cậu nhìn nhầm rồi."
Tần Phong hừ một tiếng, thở dài nói: "Tình yêu quả nhiên quá vĩ đại. À không, phải nói là Bảo Như vĩ đại chứ, ngay cả tảng băng ngàn năm như cậu đây cũng có thể hòa tan."
Thẩm Độ không để ý đến anh ấy, "Sao ngày nào cậu cũng nhiều lời như vậy."
"Là cậu quá ít nói thì có, người như tớ mới bình thường đấy nhé."
__
Bữa cơm đoàn viên tối nay là một nồi lẩu nóng hổi, mọi người ngồi quanh bàn ăn, lẩu bốc hơi nóng nghi ngút, mọi người vừa nói chuyện phiếm vừa nhúng lẩu, rất náo nhiệt.
Mấy người trẻ ăn không bao lâu đã xong bữa, ba người họ lên phòng của Thẩm Độ ở trên lầu chơi.
Bây giờ Hứa Bảo Như vào phòng Thẩm Độ cũng giống như vào phòng của mình vậy, cô nhón chân xem những khối lego trên tủ sách của anh.
Tần Phong mở máy tính, ngồi trên sàn điều khiển tay cầm trò chơi, đột nhiên anh nghĩ đến một chuyện, liền hỏi Hứa Bảo Như, "Bảo Như, lúc học lớp mười hai cậu và Trình Thuật ở bên nhau à?"
Hứa Bảo Như rất kinh sợ, cô đặt mô hình đang cầm trên tay xuống, xoay người hỏi: "Cái gì cơ?"
Thẩm Độ vốn đang ngồi trước bàn đọc sách, mở máy tính viết báo cáo thí nghiệm, nghe Tần Phong hỏi, cũng xoay ghế lại, dáng vẻ rất tò mò, nhìn về phía Hứa Bảo Như.
Hứa Bảo Như rất buồn bực, "Sao mọi người đều cảm thấy là tớ và Trình Thuật đã ở bên nhau vậy? Tớ không hề có."
Tần Phong nói: "Chủ yếu là vì khi đó học sinh trong trường đều đồn đại, nhất là đội tuyển tuyển trường là đồn đoán nhiều nhất, sau đó cũng truyền đến hội học sinh, chắc cậu biết lão Hoàng là chủ nhiệm đức dục ha, thầy ấy còn đặc biệt nhắc nhở ban kiểm tra kỷ luật, bảo họ chú ý đến cậu và Trình Thuật, nếu bắt được hai người yêu sớm, sẽ có một buổi phê bình và giáo dục mọi người."
Hứa Bảo Như: ".... Chủ nhiệm đức dục đúng là nhàn rỗi không có chuyện gì làm mà."
Tần Phong: "Cũng hết cách rồi. Chủ nhiệm đức dục để làm gì chứ? Chính là kiểm tra học sinh đến trễ và ngăn chặn tình trạng yêu sớm, cậu biết bọn tớ ngấm ngầm gọi lão Hoàng là gì không?"
"Là gì?"
"Gậy đánh yêu ương, chia rẽ đôi này đến đôi khác. Nên nếu hồi đó cậu và Thẩm Độ mà ở bên nhau, chắc sẽ làm lão Hoàng tức chết mất, Thẩm Độ là học sinh ba tốt [], tấm gương mẫu điển hình, sao có thể yêu sớm được? Hai người mà thật sự yêu sớm, lão Hoàng sẽ ở sau lưng mắng cậu là kẻ hồng nhan gây họa, bắt niềm tự hào kiêu hãnh của thầy ấy đi mất."
[] Học sinh ba tốt (三好学生) gồm: Đạo đức tốt, học tốt, sức khỏe tốt.
Hứa Bảo Như bật cười thành tiếng.
Tần Phong nói tiếp: "Hồi đó trong trường truyền tin rất ghê luôn, cậu không biết đâu, có người đổ mấy vại giấm kia kìa."
Thẩm Độ nhìn Tần Phong, "Cậu nhảm nhí nhiều lời quá đấy."
Tần Phong cười ra tiếng, nháy nháy mắt với Hứa Bảo Như.
Hứa Bảo Như cũng cười, cô đi đến bên cạnh Thẩm Độ, nhoài người lên bàn, quay đầu cười tít mắt nhìn Thẩm Độ.
Khuôn mặt Thẩm Độ hơi không kiềm được lửa giận, "Nhìn cái gì?"
"Em đang suy nghĩ lúc anh ghen sẽ có dáng vẻ thế nào?"
Tần Phong xem náo nhiệt còn không chê chuyện lớn, "Còn có thể có dáng vẻ gì nữa chứ, có thể khiến người trong phạm vi mấy dặm chết rét đó, hồi đó trong lớp cũng không có ai dám đến tìm cậu ấy hỏi bài."
Hứa Bảo Như rất thích nghe kể về dáng vẻ thích cô của Thẩm Độ khi đó, cô chạy đi hỏi Tần Phong, "Còn có cái gì mà tớ không biết không?"
"Vậy thì quá nhiều luôn đó. Chuyện quả cầu pha lê của cậu đó, cậu biết tìm ở đâu về không? Là —–"
"Tần Phong." Thẩm Độ nhíu mày, lên tiếng cắt ngang anh ấy, "Cậu có thể im miệng được không hả?"
Tần Phong không dám nói nữa, anh im lặng, nhỏ giọng nói: "Người đàn ông của cậu không cho tớ nói, cậu tự hỏi cậu ấy đi."
Anh ấy vừa chơi xong một game, đặt tay cầm xuống rồi đứng dậy, "Tớ đi xuống lấy bia uống đây."
Anh ấy nói xong cũng đi xuống lầu.
Hứa Bảo Như lại đi đến bên cạnh Thẩm Độ, cô nằm ra bàn tò mò nhìn Thẩm Độ, "Sao anh tìm được quả cầu pha lê của em vậy? Em nhớ lúc đó đã bị ném trong thùng rác rồi mà." Cô nghiêng đầu, "Phải đến bãi rác tìm sao?"
Thẩm Độ nhìn cô, không lên tiếng.
Hứa Bảo Như cũng biết mình đã đoán đúng, cô không nhịn được cười, tiến đến hôn lên mặt Thẩm Độ một cái.
Thẩm Độ ngước mắt nhìn cô.
Hứa Bảo Như ngồi sát đến bên cạnh Thẩm Độ, quấn anh nói: "Anh lấy quả cầu pha lê ra đây đi."
Thẩm Độ nói: "Mấy ngày nữa lấy ra cho em xem."
Hứa Bảo Như hỏi: "Tại sao?"
"Cái gì mà tại sao?" Thẩm Độ nắm tay Hứa Bảo Như, cúi người hôn lên môi cô, thấp giọng nói: "Em lấy đâu ra nhiều tại sao như vậy."