Chân Hứa Bảo Như bị thương, đừng nói là ra ngoài chơi, ngay cả lên lầu mà Thẩm Độ còn không cho cô đi nữa là.
Đương nhiên, cô vốn cũng chẳng xuống lầu, đi lại trong nhà đều phải nhảy lò cò.
Thẩm Độ để cô nằm mãi trên giường, nhưng cô lại không chịu ở yên, nhất định phải nhảy lui nhảy tới trong nhà, một hồi thì nhảy đến tủ lạnh lấy đồ ăn, một lúc khác lại nhảy đến ban công xem hoa của cô.
Mỗi lần Thẩm Độ nhìn thấy cô nhảy tới nhảy lui, đều sẽ đưa cô về lại giường, hoặc là trên ghế sofa, hỏi cô muốn cái gì, anh sẽ đi lấy.
Hứa Bảo Như có muốn cái gì đâu chứ, chỉ là mỗi ngày đều phải ở nhà rất nhàm chán, nên cô nhảy tới nhảy lui tìm thú vui cho mình mà thôi.
Nhưng Thẩm Độ không để cô lộn xộn, chủ yếu là chân cô đã mấy ngày rồi nhưng vẫn chưa hoàn toàn giảm sưng.
Nhưng cả một kỳ nghỉ tháng mà không được ra ngoài sẽ rất vô vị, mặc dù Thẩm Độ cũng ở bên cạnh cô, nhưng Thẩm Độ là học bá nha, anh có thể chuyên tâm dồn trí làm việc cả ngày, về căn bản sẽ không cảm thấy buồn tẻ.
Trái lại thì trong kỳ nghỉ tháng Hứa Bảo Như cũng viết một bài luận văn, nhưng sau khi ở nhà ba ngày, cô đã sắp mốc meo cả lên rồi.
Hôm nay cô nhoài người ra bàn đọc sách một hồi, quay đầu nhìn ra cửa sổ thấy thời tiết tốt vô cùng, bầu trời xanh thẳm, gió nhẹ ấm áp, hơi nắng, nhưng lại không nóng bức.
Thời tiết tốt như vậy, ở nhà thì quá lãng phí.
Đôi mắt Hứa Bảo Như xoay chuyển một cái, cô chống bàn đứng lên, một chân lơ lửng trong không khí, nhảy đến ghế sofa, ôm cổ Thẩm Độ, đặt mông ngồi lên đùi anh.
Thẩm Độ không có cách nào quản cô, anh đặt laptop tay lên bàn trà nhỏ, ôm lấy eo cô bằng một tay, nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ, "Lại làm sao vậy?"
Hứa Bảo Như nói: "Thời tiết bên ngoài rất tốt, chúng ta có nên đi ra ngoài chút không anh?"
Thẩm Độ rũ mắt nhìn chân cô, "Em muốn nhảy ra ngoài à?"
Hứa Bảo Như nói: "Gì chứ, anh có thể lái xe mà, chúng ta có thể đi hóng gió chút đó."
Thẩm Độ cầm tay cô, hỏi: "Muốn đi đâu nào?"
Hứa Bảo Như lắc đầu, "Không biết, chúng ta cứ lái xe đi, lái đến chỗ nào thì đi chỗ đó."
Thẩm Độ thấy quả thật Hứa Bảo Như đã bị nhốt ở nhà đến mức sắp không chịu được, nói: "Ra ngoài cũng được, nhưng em đừng nhảy tới nhảy lui như ở nhà nữa, cứ ngồi im, muốn gì thì nói với anh, đừng để vừa ra ngoài về chân lại nghiêm trọng hơn."
Hứa Bảo Như cười một tiếng, giơ tay hứa, "Đảm bảo không nhảy."
Thẩm Độ nhìn cô, sau đó mới bế ngang cô lên, đi đến phòng ngủ thay quần áo.
__
Lúc ra ngoài, Hứa Bảo Như được Thẩm Độ bế ngang đến thang máy.
Thang máy xuống thẳng hầm để xe, đến hầm để xe, Thẩm Độ lại bế cô đến xe. Từ xuống lầu đến lúc lên xe, chân Hứa Bảo Như không hề chạm đất.
Chờ Thẩm Độ lên xe, cô cười tít mắt nói: "Được anh ôm tới ôm lui thoải mái quá, không cần tự đi bộ nữa."
Thẩm Độ buồn cười, "Vậy là vì muốn anh ôm tới ôm lui nên em mới cố ý bị thương à?"
Hứa Bảo Như nói: "Cái đó thì không có đâu. Em muốn anh ôm thì cứ trực tiếp leo lên người anh là được, cần gì phải phiền phức như vậy, hai ngày trước đau muốn chết luôn đó, hôm nay đỡ hơn chút rồi."
Thẩm Độ: "Em còn biết đau à, anh nghĩ là em không biết đó chứ."
Mỗi ngày nhảy tới nhảy lui trong nhà, không chịu ngồi yên chút nào.
Hứa Bảo Như cười, nói: "Dĩ nhiên phải biết, đau mà em còn không biết, em cũng đâu phải ngốc thế."
Thẩm Độ cười, "Em cũng biết mình ngốc hả."
Hứa Bảo Như cười bóp mắt anh, "Thẩm Độ, sao anh nói em ngốc mãi thế."
Thẩm Độ, anh đánh lái bằng một tay, tay còn lại kéo tay Hứa Bảo Như xuống cầm trong tay, "Đừng nghịch."
Hứa Bảo Như cười, cô rút tay về, quay đầu sang chỗ khác mở cửa sổ xe ra.
Xe lái ra khỏi hầm để xe, ánh mặt trời ấm áp bên ngoài chiếu vào, Hứa Bảo Như nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao, lại không kiềm được sự xúc động, "Thời tiết tốt như vậy, mà em lại nằm lì trong nhà ba ngày."
Thẩm Độ: "Hai ngày trước bôi thuốc cho em, em còn kêu đau, dám ra ngoài đi bộ à."
Hứa Bảo Như quay đầu nói với Thẩm Độ: "Bây giờ em tốt hơn nhiều rồi, ngày mai chúng ta cũng đi chơi đi anh."
Thẩm Độ ừ một tiếng, hỏi cô, "Muốn đi đâu?"
"Không biết, có lẽ chúng ta có thể tìm một nơi gần đây để chơi?"
Thẩm Độ ừ một tiếng, nói: "Tối về xem thử chút."
"Ừm!" Hứa Bảo Như vui vẻ gật đầu.
Thời tiết ngày hôm nay quả thật quá tốt, bầu trời quang đãng, gió ấm áp thoang thoảng, Thẩm Độ lái xe đưa Hứa Bảo Như đi hóng gió.
Hai người cũng không có mục gì gì, lái đến chỗ nào thì đi chỗ đó, cũng may phong cảnh trên đường đi đều rất đẹp, Hứa Bảo Như vô cùng hào hứng, chụp rất nhiều hình.
Lúc xe lái đến đường rừng nhỏ ở vùng ngoại ô, phong cảnh càng đẹp đến nao lòng. Hai bên đường nhỏ là những cây cối rậm rạp cao thật cao, trên đầu là bầu trời xanh biêng biếc.
Gió thôi khiến những cành cây hơi chập chờn, đẹp hệt như một bức tranh xuân.
Thẩm Độ dừng xe lại, Hứa Bảo Như muốn nhảy xuống xe đi chơi, lại bị Thẩm Độ cầm cổ áo kéo về, "Em an phận chút đi, ngồi trong xe thôi."
Lúc này Hứa Bảo Như cảm thấy hận cái chân không chịu cố gắng của mình, nhưng cô cũng biết mình không thuyết phục được Thẩm Độ, anh đưa cô ra ngoài chơi đã tốt lắm rồi, cô còn muốn tung tăng, đúng là một chuyện không thể nào.
Cũng may phong cảnh là để thưởng thức, dù không làm gì, nằm trên bệ cửa sổ xe nhắm mắt lại hóng gió thôi cũng rất hạnh phúc.
Hứa Bảo Như hóng gió một hồi, lại lấy điện thoại ra chụp hình, cô chụp rất nhiều ảnh phong cảnh, thời điểm quay đầu lại, quyết định giơ tay lên chụp ảnh Thẩm Độ.
Thẩm Độ không thích chụp hình, đưa tay chặn ống kính, "Đừng nghịch."
Hứa Bảo Như cười, nói: "Không được, em phải chụp."
Cô không chỉ muốn chụp, mà còn muốn tiến đến gần để chụp, kết quả chụp chưa được hai tấm, đã bị Thẩm Độ cầm tay kéo đi, cả người cũng bị kéo vào ngực anh, Thẩm Độ ôm eo cô, cúi đầu hôn một cái.
Bầu không khí ở đây quá tốt, xung quanh cũng không có người nào, hai người hôn rất lâu, lâu đến mức cơ thể Hứa Bảo Như mềm nhũng cả ra, hoàn toàn tựa người lên ngực Thẩm Độ.
Qua rất lâu sau, Thẩm Độ mới hơi buông lỏng cô ra, anh nhìn cô một hồi, lại cúi đầu hôn lên đôi mắt cô.
Hứa Bảo Như cười khanh khách, "Nhột quá."
Hai người ở ngoại ô chơi một hồi, năm giờ rưỡi chiều mới lái xe về thành phố.
Lúc trở lại trung tâm thành phố đã gần bảy giờ, Hứa Bảo Như thấy đói bụng, Thẩm Độ đưa cô đi ăn cơm.
Quán cơm Tây hai người đến đến ăn tối cũng là quán trước kia họ thường đến, vì hương vị rất ngon, bầu không khí rất tốt, bình thường làm ăn cũng rất được, chiêu đãi dịp lễ tháng càng tốt hơn.
Nhưng cũng may quán ăn rất lớn, vẫn còn chỗ ngồi.
Nhưng vì trong quán có quá nhiều người, Hứa Bảo Như không dám để Thẩm Độ ôm cô đi vào, nhảy từng bước từng bước đến chỗ ngồi.
Thẩm Độ vẫn luôn đi phía sau quan sát, nhìn Hứa Bảo Như ở phía trước nhảy tưng tưng hệt con thỏ, không nhịn được cười.
Hứa Bảo Như ngồi vào vị trí, lập tức vui vẻ nói với Thẩm Độ: "Em muốn một phần bò bít tết T-bone, thêm cả soup bơ nấm nữa."
Thẩm Độ kéo ghế đối diện Hứa Bảo Như ra ngồi xuống, cầm lấy thực đơn gọi thức ăn.
Dù sao mỗi lần họ đến đều gọi món tương tự vậy, nên chọn cũng món rất nhanh.
Nhưng Thẩm Độ còn chưa gọi món xong, bỗng nhiên nghe có người gọi, "Bảo Như?"
Thẩm Độ ngước mắt lên, nhìn theo hương âm thanh phát ra, sau đó thì nhìn thấy người mà anh không muốn nhìn thấy nhất.
Hứa Bảo Như cũng nghe có người gọi mình, cô quay đầu lại, thấy Trình Thuật.
Hứa Bảo Như rất kinh ngạc, gọi: "Trình Thuật."
Trình Thuật cười nói: "Tớ thấy ai giống cậu, không ngờ là đúng thật."
Anh ta chào hỏi Hứa Bảo Như xong, lại lên tiếng chào Thẩm Độ.
Năm lớp mười hai ấy, Thẩm Độ xem Trình Thuật là tình địch suốt cả một năm, tự nhiên cũng không có cảm tình gì. Chỉ ừ một tiếng qua loa lấy lệ.
Trình Thuật cười, lại quay sang nói chuyện với Hứa Bảo Như: "Các cậu mới đến sao?"
Hứa Bảo Như gật đầu, cười nói: "Ừ, còn cậu?"
"Tớ cũng vậy."
Hứa Bảo Như hỏi: "Cơ mà sao cậu cũng đến thành phố B vậy? Tớ nhớ lúc thi đại học không phải là cậu điền nguyện vọng trường ở thành phố B sao?"
Trình Thuật nói: "Tớ điền trường ở thành phố Z, bây giờ nghỉ lễ tháng , tớ và mấy người bạn đến đây chơi."
Anh ta nói xong, lại cười nói: "Tớ vốn đang định ngày mai gọi cậu ra ngoài chơi, không nghĩ đến tối nay lại gặp, đơn giản chính là duyên phận đấy."
Hứa Bảo Như cười, nói: "Vậy có lẽ tớ không đi được rồi, mấy ngày trước chân tớ bị bong gân, Thẩm Độ không cho tớ chạy đi lung tung."
Cô vừa nói, vừa nhìn về phía Thẩm Độ.
Trình Thuật nghe vậy, lúc này mới nhìn về phía Thẩm Độ.
Thẩm Độ dựa lưng ra ghế, trong mắt không có cảm xúc gì, rất bình tĩnh nhìn Trần Thuật.
Trình Thuật cười một tiếng, nói: "Cậu và Bảo Như ở bên nhau à?"
Thẩm Độ không cảm xúc gì nhìn Trình Thuật, không lên tiếng.
Trình Thuật mỉm cười, nói: "Chúc mừng nhé."
Thẩm Độ ừ một tiếng, đón nhận lời chúc phúc này một cách rất thản nhiên.
Trình Thuật không ngốc, dĩ nhiên nhìn ra được Thẩm Độ không thuận mắt mình. Thật ra thì không phải chỉ lúc này, thời điểm còn học lớp mười hai anh ta đã nhìn ra rồi.
Về phần tại sao không thuận mắt anh ta, ngoại trừ Hứa Bảo Như, thì không còn nguyên nhân nào khác.
Anh ta cười một tiếng, không nhịn được lại nói: "Thẩm Độ, thật ra tớ rất hâm mộ cậu. Hồi đó còn học cấp ba cậu đối xử với Bảo Như lạnh như băng vậy, mà cô ấy vẫn thích cậu."
Thẩm Độ nhìn Trình Thuật, không quá thân thiết, "Vậy thì sao?"
Trình Thuật cười một tiếng, nói: "Nếu không phải vì Bảo Như thích cậu, tớ đã sớm giành cô ấy lại rồi, làm gì đến lượt cậu hối hận chứ."
Thẩm Độ nhìn Trình Thuật, nói: "Vậy sao, đáng tiếc cậu không có cơ hội này rồi."
Hứa Bảo Như ngồi đối diện, cũng rất bối rối.
Mặc dù bình thường Thẩm Độ rất lạnh nhạt, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh đối xử với người khác không khách khí như vậy, dường như không hề che giấu sự hời hợt.
Trong lòng cô nghĩ, thôi xong rồi, về nhà còn phải dỗ anh.
Cũng may Trình Thuật chỉ đùa chút rồi thôi, không thêm dầu vào lửa nữa, lại hỏi Hứa Bảo Như, "Ngày mai thật sự không đi chơi à?"
Trong đầu Hứa Bảo Như nghĩ, ngày mai có quỷ cô mới đi chơi.
Cô cười, đôi mắt cong cong, nói: "Ngày mai tớ không đi đâu, các cậu cứ chơi vui nha."
Trình Thuật cũng không miễn cưỡng, nói: "Được, vậy lần sau gặp ở thành phố S nhé."
Hứa Bảo Như cười, "Được."
Sau khi Trình Thuật đi, Thẩm Độ nhìn về hướng Hứa Bảo Như.
Hứa Bảo Như cười tít mắt, rót cho anh một ly nước lấy lòng, đặt trước mặt anh, nói: "Trình Thuật đùa thôi, trước kia cậu ấy có theo đuổi em, nhưng sau khi em nói cho cậu ấy biết là em thích anh, cậu ấy cũng không theo đuổi em nữa, bọn em chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Thẩm Độ nhìn cô, không lên tiếng.
Hứa Bảo Như duỗi hai tay nhoài người ra bàn, cả người nhích về phía trước một chút, nhìn Thẩm Độ, nhỏ giọng hỏi: "Anh ghen à?"
Thẩm Độ nhìn cô, hiếm khi chịu thừa nhận, "Đúng vậy."
Hứa Bảo Như bật cười, nói: "Anh không cảm giác ăn giấm mấy chuyện này rất không có ý nghĩa sao, em là của anh, không ai cướp được hết."
Thẩm Độ không nói gì.
Nhưng anh cảm thấy có vài lời Trình Thuật nói rất đúng, nếu không phải là Hứa Bảo Như thích anh, thì anh làm gì còn cơ hội hối hận, bây giờ anh làm gì thật sự có được Hứa Bảo Như nữa.
Nghĩ đến nếu lúc đầu Hứa Bảo Như thật sự ở bên người khác, anh không có cơ hội nào, anh nghĩ đến đã cảm thấy sợ hãi.
Tối nay Thẩm Độ im lặng khác thường, trên đường về nhà cũng không nói tiếng nào.
Sau khi về đến nhà cũng không nói lời nào, để Hứa Bảo Như đi tắm, sau đó bôi thuốc cho cô, rồi đuổi cô đi ngủ, mình thì đến phòng tắm tắm rửa.
Sao Hứa Bảo Như có thể ngủ được, Thẩm Độ tắm xong đi ra thấy Hứa Bảo Như vẫn còn ngồi ở ghế sofa, hơi sững sốt, "Chưa ngủ nữa à?"
Hứa Bảo Như lung lay chân bị thương, tủi thân nói: "Em đau chân, không đi được."
Thẩm Độ đi tới, cúi người bế ngang Hứa Bảo Như lên, nói: "Không phải em hay nhảy đi sao."
Hứa Bảo Như cười, "Không phải anh không cho em nhảy à?"
Thẩm Độ nhìn cô, "Em nghe lời anh như vậy hả?"
Hứa Bảo Như nói: "Em vốn rất nghe lời anh mà."
Thẩm Độ: "Sao anh không phát hiện ra nhỉ."
Hứa Bảo Như cười, nhìn Thẩm Độ, "Anh không tức giận chứ?"
Thẩm Độ ừ một tiếng. Anh vốn cũng không tức giận gì.
Anh thả Hứa Bảo Như lên giường, kéo chăn qua đắp lại cho cô, "Ngủ đi."
Hứa Bảo Như không chịu để Thẩm Độ đi, cô bò dậy trèo lên người Thẩm Độ, "Tối nay em không muốn ngủ một mình, anh ngủ với em đi."
Thẩm Độ nhìn cô, không lên tiếng.
Hứa Bảo Như lại kiếm cớ cho mình, nói: "Vậy nửa đêm em muốn đi vệ sinh, anh có thể bế em đi được."
Đôi mắt Thẩm Độ rất sâu, nhìn chằm chằm Hứa Bảo Như rất lâu, thấp giọng hỏi một câu, "Em thật sự muốn anh ngủ cùng em à?"
Hứa Bảo Như gật đầu chắc nịch, "Muốn!"
Cô không thể hiểu được tại sao họ yêu nhau như vậy, mà lại không thể tiến thêm một bước.
Thẩm Độ nhìn cô rất lâu, anh ôm chặt lấy eo cô, cúi đầu hôn cô, giọng rất trầm thấp, có một sự hấp dẫn khó nói thành lời, "Không hối hận chứ?"
Hứa Bảo Như lắc đầu, cô ôm lấy Thẩm Độ, đáp lại anh.
Hứa Bảo Như muốn ngủ cùng Thẩm Độ, cô cũng muốn anh. Nhưng muốn là một chuyện, khi thật sự đi đến bước kia, cô vẫn thấy khẩn trương.
Nhưng Thẩm Độ cũng không làm đến bước cuối cùng đó, anh hôn cô đến khi cả người mất hết sức lực, mới nói bên tai cô với giọng trầm khàn: "Tối nay thôi nhé, anh không mua bao."
Ý thức của Hứa Bảo Như quay về trong chớp mắt, cô mở to hai mắt thật lâu sau, vẫn không nói tiếng nào.
Trong mắt Thẩm Độ vẫn nồng đậm dục vọng, nhưng nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Hứa Bảo Như, lại không nhịn được cười, anh bóp bóp khuôn mặt cô, giọng rất thấp, "Đang nghĩ gì vậy?"
Mặt Hứa Bảo Như rất đỏ, bên tai cũng nóng, nhỏ giọng nói: "Không nghĩ gì hết." Rõ ràng cô rất xấu hổ, nhưng vẫn không quên nhắc Thẩm Độ, "Vậy lần sau anh nhớ mua đó."
Thẩm Độ nhìn cô trong chốc lát, ừ một tiếng, cúi đầu hôn lên trán cô, rồi thấp giọng nói: "Ngủ thôi."
Hứa Bảo Như ừ một tiếng, chờ sau khi Thẩm Độ nằm xuống, cô liền dựa vào ngực Thẩm Độ, gối đầu trên cánh tay anh và nhắm mắt lại.
Một điều rất kỳ lạ, bình thường cô mất rất thời thời gian để đi vào giấc ngủ, nhưng khi nằm trong ngực Thẩm Độ, chỉ trong chốc lát đã ngủ rồi.
Trong giấc mộng say cô ngửi được hương bạc hà nhàn nhạt, cảm thấy rất an tâm.