Sau khi 《Giấc Mộng Bốn Mùa》công chiếu, lời khen ngợi như nước thuỷ triều ào ạt trào đến.
Bộ phim này đầu tư ít, nhưng lại có vầng sáng của đạo diễn dòng phim tình yêu văn nghệ bao bọc, vì thế giành được doanh số phòng vé cực cao. Độ đề tài cũng luôn rất cao không hề hạ xuống, điểm đánh giá trên douban còn đạt tới ., là một thành tích tốt.
Bốn câu chuyên riêng biệt, được thảo luận nhiều nhất là Nam Hương Cố Mộng:
Một hạt giống hoa: Điều làm tôi cảm động nhất ngược lại là hai diễn viên trẻ trong câu chuyện cuối cùng, diễn xuất của Du Cảnh Dương và Lục Yên Đinh đã vượt qua trình độ quy chuẩn, đã nâng được bộ phim lên một tầng cao mới.
JPG run lẩy bẩy: Ánh mắt Lục Yên Đinh rất u buồn, ngây thơ lại mờ mịt, Tống Khanh Nhiêu đã được cậu ấy diễn một cách sống động, đối với nhân vật này tôi vừa yêu vừa hận, có thể đến cuối cùng khi cậu ấy chúc phúc cho Thị Nam, tôi mới phát hiện mình vẫn là càng yêu cậu ấy hơn một chút.
Tôi chuyển Cục dân chính đến rồi: Cả bộ phim điều làm tôi ngạc nhiên nhất chính là Lục Yên Đinh, vốn cho là cậu ấy là một tiểu minh tinh chỉ có vẻ bề ngoài và dựa vào danh tiếng của chồng mình mà nổi tiếng, thật không nghĩ đến kỹ năng diễn xuất của cậu ấy lại tinh tế như vậy! Lục Yên Đinh, cậu mau trả nước mắt cho tôi!
HannahS: “Ca ca, anh vẫn còn thương em.” Câu nói này vừa được nói ra, là nước mắt của tôi liền rơi xuống. Đến đoạn cuối, cứ nhìn thấy Lục Yên Đinh là khóc, Quách Khải chọn người đúng là rất độc.
Lạc Ngọc Khanh: Đây là bộ phim văn nghệ tốt nhất năm nay mà tôi đã xem, không, phải là bộ phim văn nghệ tốt nhất mà sinh thời tôi đã từng được xem.
Thất Thất và mật đào: Tôi đã đi xem 《Giấc Mộng Bốn Mùa》ba lần, tên phim bình thường, câu chuyện bình thường, nhưng rõ ràng lại khiến cho một người tự cho là bất phàm khóc đến chết đi sống lại. Ban đầu còn cho rằng bộ phim này không có Thi Tiêm Hồng sẽ xịt luôn, kết quả thực tế chứng minh Khúc ảnh đế người ta có mắt nhìn người, người mà anh ấy coi trọng người sau còn ưu tú hơn người trước.
Nhân vật mà tôi thích nhất trong bộ phim này—— chính là “Tống Khanh Nhiêu” của Lục Yên Đinh.
Xét về lợi ích cá nhân: Tôi là fan não tàn của Nguyễn Tuấn Huy, cho là xem phim của đồ đệ ông ấy thì đầu tiên nên đọc qua mấy quyển nguyên tác trước đã. Nhân vật Tống Khanh Nhiêu có tính bi kịch, vì nguyên nhân gia đình nên mới mang đến hạt giống bi kịch này, từ khi nhân vật này còn nhỏ đã bắt đầu nảy mầm.
Lúc đó tôi chỉ cảm thấy Tống Khanh Nhiêu là nhân vật làm ơn mắc oán, ai diễn cũng sẽ bị mắng, nhưng sau khi bộ phim này công chiếu, Lục Yên Đinh đã thay đổi cách nghĩ của tôi.
Tôi xem xong bộ phim điện ảnh này còn xem lại những bộ phim truyền hình khác mà cậu ấy đã đóng, tôi phát hiện ra cậu ấy chính là một bảo tàng nhỏ, đóng phim luôn rất nghiêm túc biết co biết duỗi không hiểu sao lại không nổi lên được.
Thôi xa chủ đề chính rồi, lại nói về bộ phim kia đi, ở bộ phim đầu tay mà cậu ấy có thể diễn một nhân vật phức tạp đạt đến trình độ như thế thật sự khiến tôi bội phục. Nhân vật Tống Khanh Nhiêu này khó, chính là vì khó diễn ra được tính hợp lý của nhân vật, vì bản chất nhân vật này quá mẫu thuẫn.
Ba lần xem phim tôi phát hiện ra rất nhiều chi tiết nhỏ: ví dụ như một vài động tác nhỏ của Tống Khanh Nhiêu, Lục Yên Đinh thiết kế quả thật rất tốt. Khi đối mặt với Thị Nam, cho dù biểu hiện của cậu ấy lạnh lùng thì thân thể cũng có xu hướng đến gần đối phương.
Cho dù là cãi nhau, cậu ấy cũng sẽ theo thói quen tiến sát về hướng của Thị Nam, còn có một ít động tác nhỏ như nắm ngón tay, thở dốc. Chi tiết nhỏ hơn nữa như là ánh mắt, tôi cũng không muốn nói nhiều, mỗi lần xem đều sẽ bị cậu ấy kinh diễm.
Đôi mắt của Lục Yên Đinh thực sự là quá hấp dẫn, đây là người đầu tiên diễn cảnh khóc của nhân vật mà không gây cảm giác chán ngán cho tôi, chỉ cần cậu ấy khóc là tôi cũng khóc theo.
Lần đầu tiên viết nhiều chữ như vậy, nói nói năng lộn xộn, không biết đã nói những gì, cuối cùng nhỏ giọng nói câu bb, tôi hiện tại chính thức trở thành người mê phim của Lục Yên Đinh rồi!
Sương tuyết thổi đầy đầu: Bạn học Nhu Nhu người cũng như tên, tinh tế mềm mại. Quách Khải lần đầu tiên làm phim điện ảnh còn ngược đến mức độ này, hậu sinh khả úy.
Khúc tiên sinh thân yêu: Mọi người biết nói chuyện thật đấy, đọc mấy cái bình luận hay dã man, nhưng mà Lục Yên Đinh diễn tốt thật.
Mộc Đột Đột: Bộ phin điện ảnh này sức ảnh hưởng quá lớn, tôi nghĩ cả đời này sẽ không thoát nổi đôi mắt của Lục Yên Đinh mất, bây giờ đi cướp người của Khúc ảnh đế còn kịp không?
Không hỏi ngày về muộn: Tôi mà phẫu thuật thẩm mỹ thành Khúc Như Bình, thì xin hỏi có bao nhiêu % xác suất cướp được Lục Yên Đinh từ nhà hai người họ cướp đi?”
…
…
Bộ phim của Khúc Như Bình quay cũng sắp đóng máy, gần đây anh nhận thêm vài bài phỏng vấn mà trên cơ bản mỗi lần phỏng vấn đều sẽ nhắc tới bộ phim mới của tiên sinh nhà mình.
Người phỏng vấn lần này, mỉm cười nói với Khúc Như Bình: “Gần đây sau khi bộ phim của tiên sinh nhà anh công chiếu, độ đề tài rất cao.”
Khúc Như Bình gật đầu ra hiệu: “Đúng vậy.”
“Anh đã đi xem chưa?”
“Đương nhiên là tôi đã xem rồi,” Khúc Như Bình cười nói, “Tôi cùng em ấy đã bao rạp để xem.”
“Vậy thì thật sự là quá lãng mạn.”
Người phỏng vấn nói tiếp, “Hơn nữa theo chúng tôi được biết, nhân vật mà cậu ấy diễn thực sự là đi sâu vào lòng người, thu hút rất nhiều fans, đồng thời mấy người họ đối với anh còn có địch ý rất lớn, nói anh cùng mấy người họ có nỗi hận cướp chồng.”
Khúc Như Bình hơi khẽ nhướng mày.
Người phỏng vấn tiếp tục miêu tả: “Gần đây có một cái hot search gọi là, đến nhà Khúc Như Bình cướp người. Không biết anh đã xem qua chưa?”
Biểu tình của Khúc Như Bình rất ý vị sâu xa, anh chậm rãi gật đầu, nói: “Mọi người đều rất đáng yêu.”
“Tôi thay mặt tiên sinh nhà mình cảm ơn sự yêu thích của mọi người,” Khúc Như Bình nói xong, chuyển đề tài, “Nhưng gần đây tôi sẽ khoá cửa nhà cẩn thận, xin mọi người hãy yên tâm.”
“Hahaha.” Người phỏng vấn nghe thấy vậy cũng cười lên.
Lục Yên Đinh gần đây chạy mấy lịch trình liền, trong đó có cả việc đi đến các rạp chiếu phim tuyên truyền cùng với Du Cảnh Dương.
Cậu và Khúc Như Bình ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, thân thể có chút chịu không nổi. Sau khi hai người nói rõ sự thật với Quách Khải xong, Quách Khải cũng không có tức giận, chỉ thở dài nói với Lục Yên Đinh: “Thực sự là không dễ dàng rồi, Tiểu Đinh.”
“Sau khi hiểu rõ về con người đạo diễn Quách, em mới biết thật ra ông ấy là một người rất dịu dàng.” Khi về đến nhà, Lục Yên Đinh cảm thán nói.
Khúc Như Bình nắn bóp chân cho cậu, sau khi Lục Yên Đinh mang thai thân thể có hơi bị phù lên.
Khúc Như Bình hỏi cậu: “Mấy ngày hôm nay em cảm thấy thế nào?”
“Nhiều người, rất nhiều người.” Lục Yên Đinh rũ mắt xuống, cười nói, “Hơn nữa khi mọi người nhìn thấy em đều hét lên gọi tên em, em không nghĩ đến mọi người sẽ yêu thích mình như vậy.”
“Là vì em xứng đáng.” Khúc Như Bình cũng cùng cười nói, “Nhưng mà anh đang muốn hỏi chuyện thân thể của em.”
“Rất tốt, chỉ có điều là bị béo lên không ít.” Lục Yên Đinh nắm cánh tay của mình, “Anh xem nhiều thịt không, bác sĩ nói sau này còn có thể béo lên nữa.”
“Béo một chút tốt mà, trước đây em gầy quá.”
Lục Yên Đinh lùi về phía sau nằm xuống giường: “A ——! Được rồi, đạo diễn Quách cũng không cho em chạy tuyên truyền nữa, tham gia nốt lễ trao giải của giải thưởng Thịnh An thì em sẽ triệt để thất nghiệp.”
Cậu nhìn về phía Khúc Như Bình: “Anh sẽ đi chứ, nghe nói anh là khách mời đặc biệt.”
“Sẽ đi,” Khúc Như Bình có chút tiếc nuối nói, “Nhưng mà lại không thể cùng em ngồi chung một chỗ.”
“Không thể thì cũng đành vậy thôi, ” Lục Yên Đinh xoa xoa bụng dưới đã hơi nhô lên của mình, ngẫm nghĩ nói, “Em và Pudding ở bên nhau là được.”
Khúc Như Bình hạ thấp thân người xuống ôm lấy Lục Yên Đinh, gục vào hõm cổ của cậu thở dài nói: “Nhanh như vậy đã không cần anh nữa à.”
Lục Yên Đinh hơi dịch cái cổ ra một chút, nói đùa: “Anh làm sao quan trọng bằng Pudding của em được.”
Khúc Như Bình cào cậu hai cái, nói: “Có con bé là không cần anh nữa hả?”
Lục Yên Đinh nắm lấy tay anh, buồn cười nói: “Khúc tiên sinh, anh thật trẻ con.”
Khúc Như Bình dung túng nói: “Trẻ con một tý thì có gì không tốt.”
Một tháng sau, tại hiện trường lễ trao giải Thịnh An.
Lúc Lục Yên Đinh cùng Quách Khải và mấy người diễn viên khác có tên trong danh sách đề cử bước lên thảm đỏ, cậu đã được MC đặt vài câu hỏi.
MC mỉm cười nói với cậu: “Lần này Yên Đinh được đề cử ở hai hạng mục giải thưởng lớn, là diễn viên mới xuất sắc nhất và nam diễn viên xuất sắc nhất, có đúng không?”
Lục Yên Đinh gật gật đầu: “Vâng, đúng thế.”
“Vậy anh cảm thấy mình có thể nhận được các giải thưởng này hay không?”
Lục Yên Đinh ngại ngùng nở nụ cười, trả lời rất thành thật: “Tâm trạng của tôi rất bình tĩnh, bởi các diễn viên được đề cử khác cũng cực kỳ ưu tú, thua những người đó cũng là một điều vinh hạnh.”
MC lại hỏi Quách Khải: “Đạo diễn Quách lần đầu quay phim điện ảnh đã được đề cử giải thưởng cho đạo diễn xuất sắc nhất, cảm nghĩ của đạo diễn như thế nào?”
Quách Khải liếc mắt nhìn MC một cái, sâu sắc cảm nhận được mấy năm gần đây câu hỏi mà MC đưa ra càng ngày càng trắng trợn.
Đạo diễn Quách không có hứng thú trả lời, làm nghệ thuật hơn nửa đều có tính cách hơi khó chịu, nhưng vẫn suy nghĩ chu toàn cho người ta ít mặt mũi, bình tĩnh nói: “Rất tốt, tôi cảm thấy mình còn rất nhiều không gian để phát triển.”
Đến hiện trường sau khi ngồi xuống, Quách Khải liền nói với Lục Yên Đinh: “Cậu phải điều chỉnh tâm trạng của mình một chút nhé, hoặc là sẽ trao cho cậu một giải, hoặc là một giải cũng không có, Thịnh An mỗi lần đều là cái kiểu đức hạnh này, hơn nữa phần lớn đều là không có gì.”
Lục Yên Đinh trả lời: “Không có chuyện gì đâu, tôi đến để đi thảm đỏ cùng thôi.”
Quách Khải liếc mắt nhìn cậu: “Tâm trạng khá nhỉ.”
Lục Yên Đinh nở nụ cười: “Tiên sinh nhà tôi dạy đó.”
Nói tiên sinh tiên sinh liền đến, sau khi đánh dấu, Lục Yên Đinh đối với cảm giác tồn tại của Khúc Như Bình cực kỳ mãnh liệt. Cậu nghiêng đầu qua một bên, nhìn thấy Khúc Như Bình cùng mấy người khác đang đi về phía trước mặt.
Khúc Như Bình đi đến bên cạnh Lục Yên Đinh rồi dừng lại: “Đạo diễn Quách.”
“Ý,” Quách Khải đáp, “Ngài khách khí quá.”
Khúc Như Bình lại nhìn về phía Lục Yên Đinh, ý cười mềm mại: “Đợi lát nữa chúng ta cùng về nhé em.”
“Vâng,” Lục Yên Đinh cùng anh nắm tay, “Lát nữa gặp.”
Cậu thấy Khúc Như Bình đi xa dần về phía trước, thấy cậu ngẩn ngơ, Quách Khải liền hỏi: “Hôm sinh nhật có phải cậu bảo cậu hai mươi tư tuổi không?”
Lục Yên Đinh hoài nghi nói: “Vâng, sao vậy ạ?”
Quách Khải thần sắc như thường: “Không có gì, tại tôi nhớ đến tiên sinh của cậu nhận được giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất của Thịnh An là vào năm anh ta hai mươi bảy tuổi, nếu cậu ngày hôm nay lấy được giải thưởng đó thì chính là phá vỡ kỷ lục của anh ta.”
Lục Yên Đinh sững sờ một hồi, nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch thình thịch, huyết dịch trong người cũng tựa bắt đầu cháy rừng rực.
Lễ trao giải chính thức bắt đầu, bỏ đi những đoạn dài dòng phía trước, sau khi tiến vào đề tài chính, Lục Yên Đinh cũng tựa như được lên tinh thần. Xa xa, cậu nhìn thấy bóng lưng của Khúc Như Bình ở phía trước, chính là bóng lưng mà cậu yêu nhất.
Lục Yên Đinh đột nhiên lại nghĩ, có lấy được giải thưởng hay không đều không sao cả.
Ngày hôm đó, Quách Khải nhận được giải đạo diễn xuất sắc nhất.
Lục Yên Đinh rất bội phục tố chất tâm lý của Quách Khải, nhìn qua rất thành thạo điêu luyện, ung dung đứng lên đi đến sân khấu nhận giải thưởng, thời điểm phát biểu sau khi nhận được giải, ngữ khí cũng vững vàng giống như là một đạo diễn nổi danh đã từng nhận được hết thảy các giải thưởng:
“Bộ phim điện ảnh này, chủ yếu nói về tình yêu và giới tính ở cái niên đại còn chưa được phân hoá, tình yêu như thế vốn sẽ bị kỳ thị so với chuyện tình yêu giữa OO bây giờ còn nghiêm trọng hơn.
Trong bộ phim của tôi xuất hiện khái niệm về tình yêu của đồng tính nam và đồng tính nữ, sau khi tôi và Lưu Nhuệ quyết định kéo dài thời gian viết kịch bản, xong xuôi mới bắt đầu làm phim.
Tôi nên cảm ơn những diễn viên giỏi của bộ phim này, là họ đã cho nhân vật có cơ hội lên tiếng. Dẫu cho chúng tôi còn rất nhiều điều làm còn chưa được đầy đủ, nhưng giải thưởng này, tôi cảm thấy đây là khẳng định của Thịnh An đối với việc tự do yêu đương, xin chân thành cảm ơn các vị!”
Sau khi Quách Khải quay về chỗ ngồi, Lục Yên Đinh bèn tặng cho ông một ngón tay cái.
Rất nhanh, đã đến thời khắc trao giải cho diễn viên mới xuất sắc nhất, thời điểm Lục Yên Đinh thấy hình ảnh của mình xuất hiện trên màn hình lớn, cậu có chút xấu hổ khó mà giải thích được. Lục Yên Đinh giả bộ bình tĩnh lắng nghe MC cố ý kéo dài ngữ điệu, có loại cảm giác rất không thật mãnh liệt dâng trào.
Quách Khải đột nhiên nói một câu: “Ổn rồi.”
Ngay sau đó, MC cao giọng tuyên bố: “Vì vậy, giải thưởng người mới xuất sắc nhất được trao cho —— Lục Yên Đinh!”
Đột nhiên tất cả ánh đèn lộng lẫy đều chiếu về phía cậu, thời điểm Lục Yên Đinh đứng lên, lại có chút mất mát nhàn nhạt.
Người mới xuất sắc nhất cũng tốt, nhận được một giải là cũng rất tốt rồi. Cậu âm thầm tự nói với mình như thế.
Đây là lần đầu tiên cậu đoạt giải, một đường đi đến sân khấu nhận giải còn có chút trắc trở. MC nói cái gì cậu đều nghe không lọt, chỉ cảm thấy dưới sân khấu có hàng vạn đôi mắt đang nhìn mình, khiến cho cậu thấy không dễ chịu.
Cậu vẫn sắc bén nhận ra từ giữa những ánh mắ đó tìm được ánh mắt của Khúc Như Bình, sau khi cùng đối phương trao đổi ánh mắt trong thời gian ngắn ngủi, Lục Yên Đinh mới thoáng ổn định tâm trạng.
Cậu cũng không biết là mình đã phát biểu gì sau khi nhận được giải thưởng, bản nháp chuẩn bị trước đó hoàn toàn quên sạch, đến cuối cùng, cậu chỉ có thể nói một cách nhạt nhẽo: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Khi trở lại chỗ ngồi, Quách Khải liền cười, thấp giọng nói với cậu: “Phải rèn luyện thêm.”
Lục Yên Đinh thở dài, chỉ cảm thấy chiếc cúp này thật lạnh lẽo, không có chút nào cảm giác vui sướng khi nhận được giải.
Thời gian còn lại trên căn bản là cậu không tập trung, cảm giác thỏa mãn từ từ sinh sôi, cậu hiểu rõ trọng lượng trong tay lúc này chính là toàn bộ giá trị hôm nay của cậu.
Cậu dần dần trở nên thư giãn, cảm giác buồn ngủ sau khi mang thai lại dâng lên, khi thấy trên màn ảnh lần thứ hai xuất hiện hình ảnh của mình, cậu nỗ lực để cho mình thể hiện ra bộ dáng có tinh thần, trên thực tế, tiềm thức của cậu cho tới nay đều đang nói rõ cho cậu biết, đừng chờ đợi thêm nữa, tất cả những thứ này cùng cậu đều không có quan hệ, nhưng cậu vẫn phải thể hiện ra bộ dáng có hứng thú của mình.
“Vì vậy, giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất của giải thưởng Thịnh An kỳ này chính là ——”
Lục Yên Đinh thần sắc hoảng hốt, phảng phất như trở lại thời điểm nhiều năm trước, nghe thấy MC xướng tên:
—— “Khúc Như Bình!”
—— “Lục Yên Đinh!”
Cái gì.
Cái gì?
Đầu Lục Yên Đinh tiếng ong ong vang lên, cậu nhìn thấy hàng người phía trước đều đang nhìn về phía cậu, vừa vỗ tay vừa mỉm cười với cậu, ánh đèn lần thứ hai chiếu đến trên người Lục Yên Đinh, vừa lạnh vừa nóng. Khiến cho cậu dường như không thể mở mắt ra được.
Quách Khải kéo tay cậu, hô lên: “Đi đi!”
Lục Yên Đinh lúc này mới theo bản năng đứng lên, mỗi một bước đều là phù phiếm, cậu như đang bay bổng giữa không trung. Cậu không nhớ được chính mình làm thế nào đã đi được lên sân khấu, hết thảy hình ảnh trước mắt giống như bị bao lấy bởi một tầng sương mù, cậu không thấy rõ, cũng không chạm vào được. Lục Yên Đinh nghe thấy MC nói chuyện với cậu, nhưng cậu lại như đang trong một giấc mơ, chỉ biết gật đầu.
Đến một lúc lâu sau, cậu mới đuổi kịp tiết tấu, nghe thấy đối phương hỏi: “Ban nãy người phụ trách chụp ảnh hình như chụp được ảnh cậu đang ngáp, có phải hay không?”
Lục Yên Đinh ngượng ngùng gãi đầu, lúng túng nói: “Vậy sao? Không có đâu.”
Dưới đài cười vang.
“Có một điểm rất thú vị,” MC trao giải nói tiếp, “Nhiều năm trước, tôi cũng đứng ở đây trao giải cho một người, vị kia và vị này ngày hôm nay quan hệ có thể nói là rất vi diệu.”
Lục Yên Đinh thấy Khúc Như Bình ở dưới sân khâu, đối phương ngồi ở hàng thứ nhất, cũng đang nhìn cậu.
“Dựa theo luật hôn nhân mà nói, hai người họ là một đôi chồng chồng.” MC trao giải trêu chọc nói, “Nhưng dựa theo tiêu chuẩn trao giải hôm nay mà nói, thì hai người họ lại là đối thủ cạnh tranh.”
Anh ta chỉ vào Lục Yên Đinh, rồi lại chỉ về Khúc Như Bình: “Người sau, phá vỡ kỷ lục của người trước, trở thành ảnh đế trẻ nhất của giải thưởng Thịnh An.”
Tiếng vỗ tay dưới sân khấu càng thêm chấn động, Lục Yên Đinh nhìn thấy Khúc Như Bình mỉm cười vỗ tay, thâm tình mà cưng chiều, chăm chú nhìn cậu.
“Được rồi, vậy chúng ta xin mời ảnh đế trẻ nhất của giải thưởng Thịnh An phát biểu cảm nghĩ của mình sau khi nhận được giải thưởng này đi.”
Lục Yên Đinh di chuyển đến trước micro, đột nhiên cảm thấy mình miệng khô lưỡi khô.
“Ực…”
Sau khi phát ra âm tiết kia, cậu không nhịn được mà nở nụ cười.
Khán giả đối với tiểu ảnh đế này đặc biệt khoan dung, bọn họ đồng thời cười cùng cậu.
Lục Yên Đinh một lần nữa tìm lại tiếng nói của chính mình: “Tôi xin chân thành cảm ơn, giải thưởng Thịnh An đã trao giải thưởng này cho tôi.”
“Phần vinh dự này thuộc về mỗi người, mỗi người ở đây, cùng với các diễn viên khác trong danh sách đề cử. Tôi muốn cảm ơn người thầy hướng dẫn trong cuộc đời của tôi: đạo diễn Quách Khải. Cảm ơn ông ấy đã cho tôi cơ hội tham gia đóng bộ phim này, cảm ơn ông ấy đã kiên nhẫn chỉ đạo cho tôi, là ông ấy đã cho tôi quyền được nắm giữ giấc mơ của mình.”
“Cảm ơn Du Cảnh Dương tiên sinh, bạn diễn chung của tôi, nếu như không có cậu ấy, tôi khó thể nào đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Cảm ơn đoàn phim 《Giấc Mộng Bốn Mùa》, cám ơn tất cả mọi người. Cũng phải cảm ơn những trợ lý đã chăm sóc tôi trong suốt thời gian quay phim và cảm ơn các fans của tôi, sự động viên và yêu thương của các bạn đã khiến tôi rất an tâm. Cảm ơn mỗi một khán giả đã nguyện ý bỏ tiền ra để đi xem phim bộ phim này…”
Lục Yên Đinh cứ như thế, giống như tiên sinh của cậu năm đó, cảm ơn một lượt tất cả những người có thể cảm ơn.
Ánh mắt của Lục Yên Đinh chậm rãi nhìn về phía Khúc Như Bình, anh đang ngồi dưới sân khấu hết sức chăm chú chú lắng nghe bài phát biểu của cậu.
Lục Yên Đinh nở nụ cười, chạm vào bụng dưới của mình nói: “Cảm ơn con Pudding, là con bé đã mang đến tín ngưỡng và sức mạnh cho papi của mình, vinh dự này cũng có một phần thuộc về con bé.”
Dưới sân khấu, khán giả liền phát ra âm thanh kinh ngạc.
Cuối cùng, Lục Yên Đinh nhìn thẳng vào ống kính, chỉ vào trái tim của chính mình, cười lớn nói:
“Cuối cùng, trân trọng cảm ơn Khúc tiên sinh của tôi, thật lòng rất yêu anh, cảm ơn anh vì tất cả!”