Sau khi Lục Yên Đinh mang thai, cậu có một niềm ham mê rất kỳ lạ.
Trên thực tế, khi Omega mang thai sẽ có sở thích ăn uống riêng, có người thì thích ăn chua còn có người lại thích ăn cay, điều này vốn cũng không có gì, thế nhưng Lục Yên Đinh lại không giống như thế, cậu thích ăn kem.
Đều tại cư dân mạng đã đặt tên cho bé con của hai người đó, thế này đúng là khổ cho Nhu Nhu của chúng ta rồi.
Bác sĩ dặn dò không biết bao nhiêu lần, Omega mang thai không được ăn đồ lạnh, sẽ kích thích đến thai nhi.
Nhưng Lục Yên Đinh lại không giữ được cái miệng của mình, Khúc Như Bình về vấn đề này đau đầu không thôi, đến cuối cùng hai người họ đạt được thoả hiệp: một tuần nhiều nhất chỉ được ăn hai lần.
Kem này, bingsu này, Lục Yên Đinh còn tự muốn đi chọn cơ.
Hai người họ đã dọn đến nhà mới, là một căn nhà nằm trong khu nhà ở cao cấp, những người sống ở đây phần lớn đều là minh tinh hoặc là những người nổi tiếng có địa vị hiển hách.
Lần đầu tiên Lục Yên Đinh đi siêu thị chọn kem trong khu nhà, còn tạo nên một câu chuyện rất hài hước.
Khúc Như Bình xách đồ đi ở phía trước, cậu thì chậm rãi đi theo sau.
Đến cửa kiểm tra, bảo vệ nghiêm mặt giữ Lục Yên Đinh lại, chỉ vào cái bụng to tròn của cậu hỏi: “Trong này có cái gì?”
Lục Yên Đinh ngẩn cả người ra nhìn vào cái bụng tròn xoe của mình, rồi ngước mắt lên, nói:
“Em bé.”
Lục Yên Đinh ở nhà một mình rất chán. Khúc Như Bình bận mấy hôm nay, bốn năm ngày rồi còn chưa về nhà, cậu sắp buồn chán đến chết mất rồi.
Khúc Như Bình sau khi hết bận rộn trở về nhà, đề nghị chụp ảnh cho cậu.
“Anh chụp?”
“Cho anh cơ hội đi mà.”
Được rồi, vậy thì chụp thôi.
Hai người họ định vẽ một vài thứ gì đó lên phần da bụng, bình thường Khúc Như Bình có sở thích là vẽ quốc hoạ, không giống nhà người ta vẽ mấy cái hình đáng yêu, anh lại vẽ một bức tranh sơn thuỷ lên bụng Lục Yên Đinh.
Toàn bộ quá trình Lục Yên Đinh cười đến không ngừng lại được, bụng vừa lạnh vừa ngứa, cuối cùng sau khi Khúc Như Bình vẽ xong, cậu liếc mắt nhìn một cái, chán ghét nói: “Anh vẽ quả dưa hấu còn đẹp hơn cái này.”
Vẽ xong hai người ở trong phòng chụp ảnh.
Sau khi chụp xong, Lục Yên Đinh cầm máy ảnh lên nhìn một cái, cảm thấy kỹ thuật chụp ảnh của Khúc Như Bình đúng là không thể chấp nhận được.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, sau đó đi lấy nước ấm rửa sạch bụng của mình, rồi mới cầm bút lên tự vẽ cho mình.
Vẽ một chú vịt con đáng yêu.
Sau đó cậu chỉ đạo Khúc Như Bình cầm máy ảnh đã mở sẵn phần mềm chụp ảnh, đứng xa một chút, khi cậu cảm thấy nhìn xung quanh ổn ổn rồi, mới kêu Khúc Như Bình: “Được rồi được rồi, anh nhấn vào nút chụp đi.”
Haizzz, sao lại kết hôn với người như vậy chứ.
Đến những giai đoạn cuối cùng của thai kỳ, Lục Yên Đinh rất thích vỗ vào bụng của mình.
Cậu vỗ cũng có tiết tấu lắm, còn vỗ thành bài nọ bài kia. Buổi tối khi Khúc Như Bình nằm bên cạnh cậu, Lục Yên Đinh sẽ vỗ cho anh nghe.
Khúc Như Bình chống cằm hỏi cậu: “Hôm nay là bài gì thế?”
“Hai chú hổ con,” Lục Yên Đinh vừa nói vừa hứng khởi biểu diễn, càng nói càng dùng lực.
Sau khi biểu diễn xong, cậu liền hỏi Khúc Như Bình: “Thế nào hả anh?”
“Cũng được lắm,” Khúc Như Bình nghĩ một chút rồi nói, “Ngày mai có thể chọn bài không?”
Lục Yên Đinh nói: “Được ạ.”
Khúc Pudding: “…”
Em bé ngày nào cũng phải nghe mấy cái âm thanh bồm bộp quái lạ ấy, trong lòng em bé khổ mà em bé hông nói.
Khúc Như Bình có lúc sẽ để đầu mình lên bụng Lục Yên Đinh.
Lục Yên Đinh hỏi anh: “Anh có nghe thấy gì không?”
Khúc Như Bình ngẫm nghĩ nói: “Chắc là tiếng dạ dày em kêu.”
Lục Yên Đinh nhéo lỗ tai anh: “Không nghe thấy Pudding nói sao?”
Khúc Như Bình: “Có.”
Lục Yên Đinh: “Con bé nói gì ạ?”
“Con bé nói yêu anh.”
“Không nói yêu em sao?”
“Để anh nghe tiếp xem sao.”
“Sao rồi ạ?”
“Ừm, con bé cũng rất yêu em.”
“Hihihi, em biết ngay mà.”
Khúc Pudding: “…”
Dựa theo cái điệu bộ này, sau này di truyền IQ của ai cũng đều không phải là chuyện tốt gì.
Trong thời kỳ mang thai, Lục Yên Đinh đều dừng hết tất cả công việc, an tâm ở nhà đợi sinh.
Cậu thường xuyên lên mạng tìm kiếm những chuyện linh ta linh tinh, lúc đó da bụng cậu bị ngứa, ngày nào cũng vừa gãi bụng vừa lên mạng tìm kiếm những chuyện trong thời kỳ mang thai.
“Trước ba tháng tốt nhất không được nói ra, sẽ ảnh hưởng đến cái thai sao? Trời ơi nguy hiểm quá, em đã nói với anh từ rất sớm!”
“Trước ba tháng không được đổi giường,” Lục Yên Đinh hoảng hốt nói, “Cũng không được đụng vào dao kéo, nếu không sẽ động thai khí.”
Cậu vỗ tay Khúc Như Bình, gấp gáp nói: “Hình như em có động vào rồi.”
“Còn nói không được ăn nho này, sẽ mắc chứng chứng u nang nhau thai.”
“Ăn thịt thỏ thì em bé sẽ bị sứt môi, ăn thịt dê thì sẽ bị động kinh.”
“Giường trong nhà không được di chuyển, cái này có thể tránh được, sau này đừng chuyển nữa.”
“Không được ôm con nhà người khác, không được ôm đâu nên anh phải nhớ nhắc em nhé.”
…
Khúc Như Bình sờ trán cậu nói: “Hình như không kịp rồi.”
Lục Yên Đinh: “Hả?”
Khúc Như Bình: “Những chuyện này trên cơ bản chúng ta đều dính rồi, con mình hơn nửa là đã trở thành dị thường rồi.”
Lục Yên Đinh: “…”
Khúc Như Bình: “Nói không chừng em sẽ sinh ra một quái vật nhỏ đó.”
Lục Yên Đinh: “???”
Mê tín của thời ông bà cha mẹ chủ yếu là đặt trên vấn đề ăn uống.
Khoảng thời gian trước khi sinh, cha mẹ Lục Yên Đinh từ quê nhà đến chăm sóc cậu.
Buổi tối Lục Yên Đinh ấm ức nói với Khúc Như Bình: “Mấy hôm nay em khổ lắm.”
Khúc Như Bình nhéo cái má đã múp lên vì mang thai của cậu: “Nói anh nghe xem nào.”
“Mẹ em toàn bắt em ăn óc chó, bảo là để sau này cho tóc con được đen.” Lục Yên Đinh tủi thân, “Nhưng mà em không thích ăn óc chó, mẹ cứ ép em ăn ấy.”
“Lại còn phải ăn cả cá nữa bảo là để cho con thông minh, em ngửi thấy mùi cá là buồn nôn rồi, thế mà mẹ em còn nói buồn nôn cũng phải ăn, ăn đây là vì tốt cho con.”
“Ăn tổ yến thì da con sẽ đẹp. Mà cái mùi tổ yến thì khiếp lên được.”
Khúc Như Bình ôm lấy cậu dỗ dành nói: “Để mai anh nói chuyện với mẹ chúng ta nhé.”
“Bỏ đi, bà ấy sẽ không nghe đâu,” Lục Yên Đinh kéo tay Khúc Như Bình xem xét tới lui, “Chúng ta đều trắng thế này, Pudding sao có thể đen được? Tóc chúng ta cũng đen mà, hơn nữa…”
Giọng nói của cậu trở nên yếu ớt: “Chúng ta cũng rất thông minh đúng không?”
Khúc Như Bình tán thành nói: “Đúng.”
“Vì thế ý! Đến lúc sinh con ra, tóc sẽ đen, da sẽ trắng còn thông minh nữa, mẹ em sẽ vô cùng đắc ý mà nói, “Nhìn đi, đều là công của mẹ cả đấy.”
“Rõ ràng là công của hai chúng ta mà nhờ.”
Lục Yên Đinh tức hừ hừ cảm thấy không công bằng.
Khúc Như Bình “phụt” một tiếng cười lên: “Chia cho bà một ít cũng không thành vấn đề.”
Sắp đến ngày sinh rồi, Lục Yên Đinh có chút lo lắng.
Phải là rất lo lắng rất lo lắng mới đúng.
Cậu thường nói với Khúc Như Bình: “Hay là hôm nay chúng ta đến bệnh viện xem thế nào.”
Khúc Như Bình điềm tĩnh đọc sách nói: “Còn cách ngày dự sinh nửa tháng nữa mà em.”
Lục Yên Đinh khoa trương nói: “Con đạp em đây này, em cảm giác con sắp đạp ra ngoài đến nơi rồi.”
Khúc Như Bình: “Thế thì không cần đến bệnh viện nữa, càng tốt.”
Lục Yên Đinh sống chết giãy dụa: “Em thấy quần em ướt rồi đây này, chắc vỡ ối rồi đó.”
Khúc Như Bình nhướng mày lên nói: “Đâu có, khô ráo mà.”
Lục Yên Đinh tủi thân ấm ức: “Em muốn đến bệnh viện, anh cho em đi đi mà.”
Khúc Như Bình thở dài, ôm cậu vào lòng.
Ngày hôm sau, hai người họ liền dọn đến bệnh viện.
Có tiền nên cũng tuỳ hứng, hai người họ quyết định ở đến lúc sinh xong mới về.
Khúc Như Bình hỏi Lục Yên Đinh: “Thế nào rồi em?”
Lục Yên Đinh ngửi được mùi thuốc sát trùng, an tâm đến mức có thể ngủ ngay được: “Tốt hơn nhiều rồi ạ.”
“Hôm em sinh anh có vào cùng em không?”
“Em muốn anh vào cùng, thì anh sẽ vào.”
“Nhưng bọn họ nói, Alpha mà từng thấy Omega sinh con, sau này đối với chuyện phòng the sẽ bị ảnh hưởng.”
“Anh sẽ không như vậy đâu.”
“Anh còn chưa thấy bao giờ anh làm sao mà biết được? Thôi anh đừng vào nữa.”
“Thế anh không vào nữa vậy.”
“Anh rốt cuộc có yêu em không thế? Em sinh con mà anh cũng không ở bên em?”
“Thế thì anh vào cùng em.”
“Đã nói sinh con sẽ rất xấu mà. Nếu anh vì chuyện này mà không yêu em nữa thì phải làm sao?”
“Anh mãi mãi yêu em.”
“Hay là thế này đi, lúc nào em thấy đẹp với thoải mái em gọi anh vào, lúc nào không đẹp nữa bảo anh ra ngoài thì anh phải ra, chúng ta định ra một ám hiệu, em khụ khụ hai tiếng thì anh vào, khụ khụ ba tiếng thì anh nhanh đi ra.”
“…” Khúc Như Bình thở dài, “Anh chỉ sợ em không phân tâm được nhiều đến thế đâu, bảo bối à.”