“Cô dậy rồi à?” Lâm Khách đối Quan Nguyệt nói.
Quan Nguyệt mơ mơ màng màng, tháo bịt mắt xuống, nheo mắt hỏi: “Đến đâu rồi?”
“Vừa mới ra khỏi nước, ” Lâm Khách nói, “Cô dậy thật đúng lúc, ăn cái gì không, phần của cô tôi vẫn để ở chỗ mình đây này.”
“Có cơm à?”
“Suất ăn trên máy bay, là cơm cà ri, còn có đồ uống đấy, cô muốn uống cái gì?”
“Nước thôi.” Quan Nguyệt ngáp một cái, đối nữ tiếp viên hàng không đến đưa nước nói tiếng cảm ơn.
Sắc trời bên ngoài đã gần tối, Lục Yên Đinh cùng Khúc Như Bình vừa nhìn mây vừa tán gẫu, trên người bọn họ đắp chiếc chăn mỏng màu vàng, là do nữ tiếp viên hàng không mới vừa đưa cho, bởi vì chăn rất to cho nên hai người cùng đắp chung một chiếc.
Lục Yên Đinh dần dần tìm lại được cảm giác nói chuyện một cách tự nhiên cùng Khúc Như Bình, cậu cảm thấy Khúc Như Bình mỗi khi nói đùa đều mang theo chút ngốc nghếch ôn hòa, giọng điệu lúc anh nói chuyện thật sự rất giống một lão cán bộ đang mở cuộc họp.
Lúc này, anh từ trong chăn vươn tay ra, một tay nâng cốc trà lên, hơi nghiêng đầu qua hướng Lục Yên Đinh bên này, trong không gian ánh sáng mông lung, gò má của anh hiện ra cực kỳ ôn nhu.
Lục Yên Đinh nói tiếp chủ đề tán gẫu lúc nãy: “… Sau đó em vào cửa hàng hamburger kia ăn cơm, trong suất ăn có cả khoai tây chiên, mỗi lần không phải nhân viên đều đưa kèm ketchup sao? Bình thường đều là hai túi.”
Cậu hướng Khúc Như Bình nhìn qua, Khúc Như Bình đối với cậu gật đầu, ra hiệu chính mình cũng đang nghe.
“Bình thường hai túi cũng không đủ mà, lúc em ăn khoai tây chiên thích ăn nhiều ketchup lắm, nhưng mà trước nay em toàn ngại đi tìm nhân viên xin thêm thôi.” Lục Yên Đinh nhún nhún vai, cái chăn rơi xuống một chút, thời điểm cậu vươn tay ra để kéo chăn lên, Khúc Như Bình đã nhanh hơn một bước giúp cậu đắp chăn lại rồi.
Khúc Như Bình hỏi cậu: “Tại sao?”
“Em không biết, chính là không dám, cứ thấy ngài ngại, không muốn làm phiền người ta.” Lục Yên Đinh dựa vào ghế nhỏ giọng nói, Lâm Khách cùng Quan Nguyệt ngồi phía sau tất cả đều đã ngủ, bên chỗ ngồi của những anh quay phim cũng không còn âm thanh nào nữa, chỉ còn vài tiếng thầm thì to nhỏ bên chỗ Sở Nghiêm Thư và Nam Mộng Nhất, cậu hạ thấp giọng mình, điều này khiến cho khóe miệng cậu hơi khẽ nhếch lên: “Em còn sợ người ta từ chối em nữa.”
Khúc Như Bình ngừng lại một chút, trong màu mắt đen như mực là tầng tầng lớp lớp những đám mây.
Giọng nói của anh rất trầm, rất an ổn, khiến Lục Yên Đinh nghe thấy có một loại cảm giác hoàn toàn thanh tĩnh: “Nếu không muốn thì không cần nữa, đừng đem những chuyện như vậy xem thành gánh nặng.”
“Thực ra đồ của cửa hàng đó rất bình thường,” Lục Yên Đinh nói tiếp, cậu ngáp một cái nho nhỏ, như mèo còn nằm trên chiếc chăn co co người lại: “Tại em thích cảnh ở tầng hai thôi, rất an toàn lại sạch sẽ.”
“An toàn?”
“Chính là ít người ấy anh, cho nên có cảm giác an toàn. Bên trong không gian kia chỉ có một mình em.”
“Cùng người khác trong một không gian sẽ thấy khó chịu sao?” Khúc Như Bình nghiêm túc hỏi cậu.
Lục Yên Đinh lắc đầu, suy nghĩ một chút, không nhịn được cười nói: “Không ạ, ở cùng với anh thì không có cảm giác này.”
Nói xong cậu vẫn không nhịn được mà bắt đầu ngại ngùng, cười đến rung cả người, đôi mắt sáng trong nhìn Khúc Như Bình nói: “Thầy Khúc khí trường cường đại như thế, nhưng đối xử với người khác lại cực kỳ ôn hòa.”
Khúc Như Bình nhìn cậu chằm chằm một lát, rồi cúi đầu nhìn nước trà bên trong bình giữ nhiệt, rũ mắt xuống nở nụ cười.
Lục Yên Đinh cảm thấy cái cách anh cười như vậy rất giống một thân sĩ.
Lịch sự, khắc chế, lại ôn nhu.
Lục Yên Đinh có hơi hiểu được vì sao anh lại đi con đường lão nghệ thuật gia, mà nhiệt độ vẫn luôn rất cao không hề có dấu hiệu giảm sút, người như vậy thật ra rất được nam nữ trẻ tuổi trẻ con yêu thích, anh càng khiêm tốn thì lại càng khiến người khác muốn tiếp cận.
Mấy lời Lục Yên Đinh vừa nói thực ra còn chưa nói hết, cậu cũng không muốn nói thêm. Ở trước ống kính, chân thành là điều cần thiết, cậu không muốn hoàn toàn đi theo hướng của kịch bản, như vậy dấu vết diễn kịch cũng quá rõ ràng. Nhưng cậu cũng không muốn phơi bày toàn bộ con người mình ra, bởi vì cậu phải giữ vững “khoảng cách an toàn” giữa mình và công chúng.
Đồng dạng, những việc mà cậu không thích còn có rất nhiều: ví như hai ngày trước cậu vẫn luôn đọc những tin nhắn fans gửi cho cậu qua weibo, từng cái từng cái một đều đọc cho hết, đọc xong rồi cậu vẫn còn muốn đọc nữa, nhưng cậu cũng không có yêu cầu gì, chỉ là trong lòng cậu hy vọng người khác có thể yêu thương và kiên trì với cậu nhiều hơn một chút, lại giống như cậu thực sự thích cảm giác cùng Thịnh Bội nói chuyện, chỉ có điều là phải giới hạn qua điện thoại, mà thực ra cậu cũng không quá mong chờ chuyện cùng Thịnh Bội gặp mặt…
Những điều này của cậu có thể suy đoán ra tính tình, cách nghĩ cũng sở thích, đều là giới hạn cuối cùng của cậu, là bí mật chỉ cho phép chính bản thân cậu biết.
Lúc này, cậu đang nhìn Khúc Như Bình, lại nghĩ đến Lâm Khách lúc trước trong chương trình đã phát biểu một ít ngôn luận về đồng tính luyến ái, độ thảo luận của những ngôn luận thảo luận đó rất cao, tuy rằng Lâm Khách là vì Khúc Như Bình nói chuyện, thế nhưng Khúc Như Bình lại bị một ít blog doanh tiêu lôi lên mạnh mẽ chà đạp một hồi, nội dung vẫn là về chuyện tình Quốc Dân…
Khúc Như Bình ngẩng đầu lên, cùng cậu đối diện.
Lục Yên Đinh vội vã chuyển dời ánh mắt, cậu khẽ ho khan, thấp giọng nói: “Anh đã buồn ngủ chưa, anh Khúc?”
“Gì cơ?” Khúc Như Bình đưa lỗ tai sát lại gần cậu một chút, “Sao thế?”
Lục Yên Đinh nhìn vành tai trắng nõn của Khúc Như Bình, đột nhiên có chút ngơ ngẩn, cậu dán vào tai Khúc Như Bình nói: “Em nói là… Anh có buồn ngủ không?”
Khúc Như Bình hỏi cậu: “Cậu buồn ngủ rồi à?”
“Một chút ạ, ” Lục Yên Đinh mân mê tai mình, lần này cậu cùng Khúc Như Bình nói chuyện phát hiện thính lực của anh hơi có vấn đề, nếu như thanh âm không lớn bình thường đối phương đều không có phản ứng, điều này cũng có thể là vì phần lớn thời gian Khúc Như Bình đều trầm mặc như vậy, “Chỉ một chút thôi.”
“Ừ, vậy ngủ đi.” Khúc Như Bình gật đầu, điều chỉnh ghế ngồi xuống thấp một chút, nhắm mắt lại.
Lục Yên Đinh liền nhìn gò má của Khúc Như Bình, cảm thấy anh ngay cả khi ngủ cũng nghiêm túc quy củ như vậy, đúng là giống lão cán bộ thật, vì thế cậu cười cười rồi cũng nhắm hai mắt lại
Lục Yên Đinh lúc ngủ thích suy nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Hiện tại cậu đang nghĩ đến bài weibo trước khi làm thủ tục lên máy bay mà cậu đọc được, một fan mới đăng trong siêu thoại của cậu một bài cực kỳ dài, trong đó có vài câu như thế này: “… Thật sự cảm thấy Đinh ca ca nhà chúng mình đáng yêu ấy, trong VCR của 《Gia tộc Lâm Khách》mọi người cũng thấy rồi đấy, ca ca sống trong một căn hộ cho thuê giá rẻ, trong nhà trang trí cũng rất mộc mạc, chàng trai này quả thực vẫn chưa nổi tiếng mà. Thời điểm ở sân bay phát hiện có fans đến đón, cũng thật sự là lôi thôi lếch thếch đúng y như truyền thông đưa tin, nhưng điều này lại vừa khéo khiến mình xót xa… Bởi vì anh ấy đâu nghĩ đến sẽ có nhiều người đến đón mình như vậy, Yên Đinh ca ca của mình gương mặt sửng sốt dáng vẻ thật ngốc cũng thật dễ thương cũng thật khiến người khác xót xa thay. Thi Nhân lần này khiến mình biết được trên đời này lại có một chàng trai đáng yêu như thế, khiến mình phát hiện ra trong giới giải trí vẫn còn có một chàng trai sạch sẽ, chân thành như thế, thật sự mong được đi cùng anh ấy cả đời…”
Cậu lăn qua lộn lại nghĩ đến mấy câu nói này, không nhịn được mà cong cong khóe miệng, rồi cứ cười như vậy mà ngủ thiếp di.
Giấc ngủ của Lục Yên Đinh vẫn luôn không sâu, tuy rằng khi cậu ở trên máy bay và trên xe thậm chí so với ngủ trên giường còn tốt hơn một chút, nhưng mà tối nay cậu vẫn tỉnh lại rất nhiều lần.
Ý thức đều là không tỉnh táo, mở mắt ra, cách gò má của Khúc Như Bình, trong sự mơ mơ màng màng cậu nhìn thấy Nam Mộng Nhất vừa đứng lên đi ra ngoài, tựa hồ là muốn đi nhà vệ sinh. Còn có một lần, nghe được Lâm Khách cùng Quan Nguyệt ban đêm nói chuyện với nhau:
Quan Nguyệt: “Tôi ngáy à?”
Lâm Khách: “Không có, tôi không nghe thấy.”
Quan Nguyệt: “Chồng tôi nói tôi hay ngáy lắm, anh đừng có lừa tôi.”
Lâm Khách: “Cũng có thể cô lần này ngủ không say lắm.”
Quan Nguyệt: “Ờ, nói có lý.”
Cái lần hoàn toàn tỉnh kia, trời đã tờ mờ sáng, ngồi một buổi tối thân thể Lục Yên Đinh có chút cứng ngắc, cậu mở mắt ra, nhìn thấy Khúc Như Bình cả một buổi tối trên căn bản đều giữ nguyên một tư thế, đang đọc sách điện tử.
Lục Yên Đinh dụi dụi con mắt, vẫn có chút không mở mắt ra nổi: “Anh Khúc.”
Cổ họng của cậu quá khàn.
Khi đó hoàn toàn không ý thức được, lời mình nói lúc này sẽ bị fans CP cắt ghép trong video thành đoạn “thanh âm sau khi xong việc”, Lục Yên Đinh nói tiếp: “Anh dậy sớm thế.”
“Ừ, chào buổi sáng.” Lúc Khúc Như Bình thấp giọng nói chuyện luôn mang theo khí chất cấm dục, anh nhìn về phía Lục Yên Đinh, “Còn buồn ngủ thì ngủ thêm một lát.”
“Anh Lâm không phải nói…” Lục Yên Đinh còn đang dụi mắt, cậu co lại trong chỗ ngồi của mình, gục đầu xuống, dáng vẻ đáng yêu cực kỳ, “Anh Lâm nói, sáng sớm hôm nay sẽ đến, nên em không ngủ nữa.”
Khúc Như Bình cầm cốc giấy rót cho cậu cốc nước nóng mà mình vừa đổ vào bình giữ nhiệt: “Uống nước đi.”
“Ngủ khó chịu quá.” Lục Yên Đinh lẩm bẩm, cậu hơi có thói khó chịu sau khi ngủ dậy, cau mày càu nhàu, “Chân đều không duỗi ra được, cho nên em ghét nhất là đi máy bay.”
Khúc Như Bình từ đầu đến cuối đều khẽ mỉm cười, anh hướng Lục Yên Đinh liếc nhìn một cái: “Chờ một lát nữa là đến rồi.”
Mấy chữ này anh đều nói rất chậm, nồng đậm như hương thơm của cafe từ từ tản mát vậy.
“Vâng.” Lục Yên Đinh nhận lấy cốc nước, có hơi nóng, cậu uống hết lại lăng lăng nhìn về phía trước, dường như còn chưa tỉnh ngủ.
Khúc Như Bình nói: “Tóc cậu có hơi rối này.”
Lục Yên Đinh lấy điện thoại ra, từ màn hình màu đen soi soi đại khái một chút, Khúc Như Bình nói cũng quá khéo rồi, tóc tai cậu nào phải là hơi rối, mà là rối muốn chết rồi.
“Làm sao mà ngủ thì đều như nhau, mà anh lại chỉnh tề như vậy.” Lục Yên Đinh bị chính mình chọc cười, cậu nắm lấy tóc mình rồi quay ra hỏi Khúc Như Bình.
Khúc Như Bình đưa cho cậu một cái lược bằng gỗ: “Tại tôi ngủ ngoan thôi.”
Thật giống như là trong lời nói còn có ý tứ khác, Lục Yên Đinh buồn cười nói: “Tối hôm qua em ngủ không ngoan sao?”
“Cũng được,” Khúc Như Bình ngừng lại một chút, thành thực nói, “Chỉ đạp tôi mấy lần.”
Lục Yên Đinh sững sờ, “Thật ạ?”
Khúc Như Bình lắc đầu, sờ mũi, bật cười, “Không.”
Lục Yên Đinh cũng cùng anh cười rộ lên: “Thầy Khúc… Anh còn biết lừa người khác hả?”
“Thỉnh thoảng sẽ thế.” Khúc Như Bình cảm nhận được phía sau có động tĩnh, mới nghiêng đầu qua hỏi, “Làm ồn đến mọi người sao?”
Thanh âm mơ mơ màng màng của Lâm Khách truyền tới: “Không, tôi cũng mới dậy thôi, mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ rưỡi.” Khúc Như Bình liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Lục Yên Đinh lúc này mới phát hiện trên tay phải của anh có đeo một chiếc đồng hồ.
Quan Nguyệt đem mũ áo trùm lên đầu, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.
Lâm Khách nhìn cô, lại nhìn Khúc Như Bình, cười nói: “Tôi thật sự lo cô ấy sẽ bị ngộp chết mất.”
Sở Nghiêm Thư ở bên kia gọi: “Tiểu Đinh!”
Lục Yên Đinh “ơi” một tiếng, hơi nhoài ra phía trước chút: “Cậu cũng dậy rồi à?”
Lúc này có hai anh quay phim từ hành lang đi tới, Lục Yên Đinh xoa đầu một cái, hóa ra tất cả mọi người đều dậy rồi.
Sở Nghiêm Thư vỗ vỗ vào người Nam Mộng Nhất còn đang đeo bịt mắt, Nam Mộng Nhất nhúc nhích một tý lại ngủ tiếp.
Sở Nghiêm Thư nói: “Chỉ còn mình cậu chưa dậy thôi đấy.”
Nam Mộng Nhất tóm lấy cái tay đang lắc lư mình của cậu ta, lẩm bẩm nói: “Đừng nghịch.”
Sở Nghiêm Thư thu tay về, nói: “Được, cậu cứ ngủ đi, đồ heo con.”
—————————————————-
Đi được / chặng đường rồi.