Người bán hàng đã đem những ly kem lên, nhìn những khối tròn đủ màu bốc hơi lạnh, tôi nhớ đến Thoại. Hôm qua, tôi có gặp Thoại ở cổng trường, nhưng Thoại có bạn của lớp Thoại và tôi cũng có các bạn của tôi nên không ai nói với ai một lời nào cả. Những buổi kế tiếp cũng vậy, trước mặt các bạn bè hai lớp, tôi sợ chúng nó biết là chúng tôi đã quen nhau, nên khi Thoại muốn tiến lại tôi để hỏi thăm bài vở thì tôi cứ giả vờ nhìn sang chỗ khác, làm như không thấy anh. Tôi có bất lịch sự lắm không, chắc là có. Thoại đã quê, nên chiều nay thi xong, tôi cố tình đi ngang phòng Thoại, nhưng Thoại đã về từ lúc nào.
- -Minh nghĩ gì mà trầm ngâm vậy?
Lời Tuấn hỏi làm tôi giật mình:
- -À, Minh đang... Minh đang...
Sau khi ăn hết mấy chiếc bánh, mặt Khoa đã tươi tỉnh trở lại:
- -Mày chỉ hỏi vớ vẩn thôi, Minh đang làm thơ đó mà, phải không Minh?
Tôi lắc đầu, cười với Khoa:
- -Không đâu, Minh đang nghĩ đến điều mà Khoa cũng đang mơ.
Tuấn xoa hai bàn tay vào nhau:
- -Hay quá, vậy cái điều đó Tuấn có mơ không?
Tôi gật đầu:
- -Mơ quá đi chứ.
Khoa nhìn tôi đăm đăm:
- -Nhưng giấc mơ đó có được thực hiện không?
Tôi lại gật đầu:
- -Được quá đi chứ.
Đám con gái la lên:
- -Ơ, con Ái Minh đang làm trò phù thủy, bật mí ra xem nào.bg-ssp-{height:px}
Tôi múc một muỗng kem:
- -Đừng có vội, chỉ đêm mai thôi.
Những chiếc miệng đồng thanh la lên:
- -A, trận khai mạc Mondial !
Bích gõ muỗng vào ly:
- -Khoan vội mừng, giấc mơ này còn tùy thuộc vào ông Nhà Đèn nữa đó.
Tuấn và Khoa đồng nói:
- -Cái miệng ăn mắm ăn muối đừng có trù ẻo nghe, tối mai mà cúp điện là tụi này đến cào nhà Bích đó.
Rồi hai anh chàng lại nhìn nhau:
- -Thú vị thật, mải vùi đầu vào sách vở, mình quên mất điều kỳ diệu này, bắt đầu từ ngày mai rảnh rỗi, ta tha hồ theo dõi các trận đấu.
Tôi lại nghĩ đến Thoại, chả biết anh có say mê bóng đá? Và sao chiều nay anh bỏ về không đợi tôi?
Vừa đến nhà, chưa kịp thay quần áo, tôi đã chép bốn dòng thơ vào tập:
Sân trường lung linh hoa nắng
nâng bước mùa thi qua thềm
Vương buồn lên tà áo trắng
Sao anh không về cùng em!