Mọi người ngồi chung quanh chiếc bàn tròn trải khăn trắng, ở giữa là một bình hoa bất tử, những cành dài mang từng đóa tròn cánh cứng cong cong màu vàng óng rất dễ thương. Mẹ đứng ra sắp chỗ, mẹ cố ý để chú Vinh ngồi gần dì Phượng, tiếp đến là dì Mộng Đào và bác Thống, ba mẹ, sau cùng tôi và anh Trí ngồi gần nồi cơm để tiện phục vụ cho quý khách. Món chả giò của mẹ được khen nức nở, chú Vinh nói:
- -Đi đâu cũng không quên món chả giò của chị Tuệ.
Bác Thống gắp một miếng gà rô ti:
- -Món này cũng tuyệt, vừa mềm và thơm.
Tôi buột miệng:
- -Của dì Phượng cháu làm đó.
Chú Vinh nhìn tôi âu yếm:
- -Vậy có món nào cháu làm không?
Tôi gắp một nhúm rau bỏ vào chén của chú:
- -Món này do cháu nhặt và rửa sạch sẽ.
Dì Mộng Đào khen tôi:
- -Con nhỏ lanh thiệt lanh.
Mẹ lườm yêu tôi còn ba thì hỏi chú Vinh:
- -Đi xa về chú thấy cháu Minh thế nào?
Chú Vinh ngắm nghía tôi như đang quan sát một món đồ sắp mua:bg-ssp-{height:px}
- -Khá lắm, cháu rất thông minh lại có tài ứng biến nữa, anh chàng nào mà gặp cháu cũng mệt lắm đấy.
Anh Trí rót bia vào ly cho chú:
- -Vậy mà đã có một cây si đang bén rễ trước cổng nhà mình rồi đó chú ơi.
Chú Vinh tròn mắt nhìn tôi đầy vẻ thán phục khiến tôi mắc cỡ lấy chiếc đũa gõ vào vai anh Trí. Ba lại hỏi tôi:
- -Bây giờ ba hỏi con nè Minh, sau một thời gian thật lâu không gặp chú Vinh, giờ con thấy chú thế nào?
Đến phiên tôi chiếu tia nhìn chăm chú về phía chú Vinh, nói ngay:
- -Con thấy tính tình chú Vinh vẫn như cũ nghĩa là sâu sắc, chân thành. Còn ngoại hình chú thì rắn chắc khỏe mạnh hơn, đặc biệt là chú đen hơn trước rất nhiều, do đó con thấy chú giống.. chú giống...
Tôi ngập ngừng, chú Vinh giục:
- -Giống ai? Cháu nói đi!
Tôi ngần ngại nhìn ba mẹ. Bác Thống và dì Đào thì nhìn dì Phượng rồi cùng cười với nhau làm dì đỏ mặt, dì che giấu sự bối rối của mình bằng cách đi vào nhà trong lấy thêm đá, anh Trí đập vào vai tôi:
- -Nói đi, chú Vinh giống ai nào?
- -Ơ, em sợ ba mẹ la.
Ba đưa tay ra:
- -Ba cho phép con nói.