Tôi thoáng đỏ mặt, sao tay chân bỗng trở nên thừa thãi. Suốt buổi học chung hôm nay, tôi cắm cúi làm bài, không dám nhìn Thoại và cũng chả nói một câu nào.
Buổi chiều, chú Vinh đón dì Phượng về, tôi đứng ở cổng:
- -Chú Vinh ơi, tối nay nhà không có ai cả, chú ở lại với cháu nhen.
Dì Phượng lườm tôi:
- -Minh nói chi lạ rứa.
Chú Vinh cười thân mật:
- -Chuyện đó hạ hồi phân giải, bây giờ cháu vào thay đồ đi, chú mời cháu và dì Phượng đi ăn cơm, chịu không?
Tôi nhảy chân sáo vào nhà, một lát đã chạy ra, thấy dì Phượng và chú Vinh đứng thầm thì bên gốc ngọc lan, tôi kêu ầm lên:
- -Chú Vinh ơi, cháu không ăn cơm đâu, cháu muốn ăn mì vịt tiềm.
Dì Phượng lại nói nhỏ bên tai tôi:
- -Minh đừng nhiều chuyện rứa.
Nhưng chú Vinh đã gật đầu:bg-ssp-{height:px}
- -Ô kê, vậy chúng ta lên Đa Kao nghen.
Ăn xong tôi đòi chú Vinh lái xe chạy vòng vòng, ngang qua bến Bạch Đằng bồn bề lộng gió, tôi bắt chú phải dừng lại cho tôi ngắm nghía khách sạn Nam Sao, đó là một khách sạn đồ sộ lộng lẫy được thiết kế trên một con tàu rất lớn nổi trên mặt nước và có thể di chuyển khắp nơi. Chưa tới tám giờ, dì Phượng đã hối:
- -Mau về nhà xem trận Braxin - Achentina
Vậy là tôi phải rút về phòng học bài, để cho dì Phượng và chú Vinh sánh vai bên nhau trước ti vi. Nhiều lúc tôi thường tự hỏi chả biết hai người có thấy gì trên màn ảnh không?
Tôi làm xong hai bài toán thì đã mười một giờ đêm. Bên phòng khách, chú Vinh và dì Phượng vẫn ngồi nói chuyện nhỏ to để chờ xem tiếp trận tiếp theo. Trời thật nóng, tôi xuống bếp làm ba ly nước chanh đem vào, chú Vinh khen:
- -Ái Minh hết xẩy, chú đang khát nước đây.
Dì Phượng hỏi chú:
- -Anh có đói bụng không, em làm mì gói anh ăn nghe.
- -Thôi, anh còn no.
Nghĩ đến cảnh nhà vắng vẻ đêm nay tôi đâm lo:
- -Chú Vinh ơi, tối nay chú ở lại nhé, chú ngủ ở phòng anh Trí nhé.