Anh Trí nói nhỏ:
- -Anh thấy em hơi bất lịch sự rồi đó, Ái Minh!
Tôi nép vào vai anh nũng nịu:
- -Em ghét tên Việt kiều dở hơi đó.
- -Ai bắt em thương hay ghét nó, chỉ cần em tỏ ra lịch sự một tí.
Tôi vùng vằng giẫm vào chân anh, anh la lên:
- -Ái Minh!
Tôi hoảng hồn co chân lại:
- -Chết, em lỡ, xin lỗi anh nhen.
Tiếp theo là một bản Chachacha, anh Trí qua nhảy với Bích Đào, tôi bỏ ra vườn đi thẫn thờ dưới những hàng cây. Trần Hổ biến thành cái đuôi của tôi.
- -Cô Ái Minh.
Tôi xoay người lại, chiếc váy xòe ra như một cánh hoa. Trần Hổ lại nghiêng mình, có lẽ đây là tư thế đẹp nhất mà anh chàng đã bao lần tập dợt trước tủ kiếng.
- -Đêm nay Ái Minh đẹp như nàng công chúa ngủ trong rừng.bg-ssp-{height:px}
Tôi nhún vai:
- -Rất tiếc, tôi không nghĩ anh là hoàng tử nên tôi chả bao giờ thức dậy đâu.
Tôi bước về phía cổng. Trần Hổ vẫn lẻo đẻo đi theo. Bỗng chiếc giầy cao gót của tôi chàm phải một viên đá chông chênh oằn hẳn lại, làm mắt cá chân tôi tê điếng, tôi khuỵu người xuống và nếu không có hai bàn tay vạm vỡ của Trần Hổ nắm lấy vai, tôi đã ngã soài ra đất.
- -Ái Minh có sao không?
Giọng nói lo lắng của anh ta khiến tôi hơi cảm động. Tôi chưa kịp trả lời, anh ta đã dìu tôi đến ngồi trên chiếc ghế đá gần đấy rồi cúi xuống xem xét cái chân gặp nạn của tôi. Anh ta tháo chiếc giày ra khỏi chân tôi rồi nâng bàn chân tôi lên, tôi khẽ nhăn mặt, lời anh ta thật dịu dàng:
- -Ái Minh chịu khó nhé, tôi nắn lại chút xíu là hết ngay.
Tôi nghi ngờ nhìn vào mắt Trần Hổ, nhưng không, anh ta đang rất thành thật khi dùng cả hai bàn tay xoa bóp nhè nhẹ nơi mắt cá chân tôi. Trong một lát, tôi hết đau hẳn và cảm thấy rất dễ chịu, tôi bỗng nghĩ rằng có lẽ ở nước ngoài Trần Hổ đang hành nghề tẩm quất.
Lần đầu tiên tôi nói giọng ngọt ngào:
- -Tôi hết đau rồi, anh đứng lên đi.
Trần Hổ ngồi xuống cạnh tôi:
- -Đôi giày của Ái Minh gót cao quá, lần sau nên đổi giày khác.