Như Lang

chương 22: bóng đêm mê tình (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Hoa Thiên lấy tay chỉ chỉ vào quần áo của mình, rồi chỉ chỉ vào Chu Mặc đang sững sờ ngồi dưới đất, dùng tiếng Trung nói: “Ngươi tính cứ như thế này mãi sao, duy trì bộ dáng giống bị người ta cường bạo?”

“Ngươi nên mặc lại quần áo đi.” Một bên đùa bỡn với cái di động của Chu Mặc, Lục Hoa Thiên một bên than thở nói, “Một đại nam nhân, lại đi dùng một cái di động xinh xắn như thế này, ta nên khen ngươi có thú thưởng thức độc đáo, hay là vì chuyện đặc biệt hôm nay mà chuẩn bị? Ha hả.”

Nam nhân không có đáp lại lời châm chọc của Lục Hoa Thiên, nhờ sự giúp đỡ của bức tường mà đứng dậy chỉnh chu lại quần áo. Cái điện thoại ấy quả thực rất nhỏ. chiều rộng chỉ khoảng hai ngón tay, cái này là do công ty chuẩn bị cho, công ty nguyên bản không tính để cho Chu Mặc xuất ngoại, mà là tính cho một nữ nhân đi, nhưng nữ nhân này vì gia đình nên đã từ chối, nên Chu Mặc đành phải đi thay.

Nguyên tắc của hắn là không lãng phí, công ty cấp cho, Chu Mặc cũng không để ý nhận lấy, dù sao hắn không nghĩ chính mình sẽ bỏ tiền mua.

Hắn hận cái di động này, càng hận việc xuất ngoại này.

“Ta nghĩ cái di động này không cần phải trả lại ngươi.” Lục Hoa Thiên nhanh chóng cho cái di động vào trong túi, “Ngươi đã tặng, ta liền nhận.”

Ngoài cửa Phí Nhĩ Đức vẫn tiếp tục đập cửa, hơn nữa đập càng ngày càng mạnh, ý thức được nếu cứ tiếp tục tránh như thế này sẽ có điều phiền toái, Lục Hoa Thiên tiến từng bước đến nam nhân, Chu Mặc không tự chủ được mà thối lui ra phía sau tránh né, nam tử một tay kéo nam nhân về phía mình: “Tiểu tình nhân của ngươi tính tình thật nóng nảy, nếu không đi ra ngoài e rằng hắn sẽ phá hủy toàn bộ chỗ này.”

Vừa nói, Lục Hoa Thiên vừa mở cửa ra, ngoài cửa gương mặt anh tuần tràn đầy lửa giận vội vàng xao động, vừa thấy Chu Mặc liền lớn tiếng nói: “Con mẹ nó ngươi ở trong đây làm cái gì! Ta kêu lâu như vậy cũng không mở cửa!”

Chu Mặc có chút lảng tránh ánh mắt của Phí Nhĩ Đức, hắn có thể nói cái gì?

“Vị tiên sinh này thân thể có chút không thoải mái.” Âm thanh tao nhã thu hút ánh nhìn của Phí Nhĩ Đức, người sau lãnh đạm đưa mắt nhìn cái người đang nâng Chu Mặc, lại nhìn thì thấy Chu Mặc đang cúi đầu ôm lấy bụng.

“Ngươi là ai?” Trong thời điểm nói chuyện, Phí Nhĩ Đức đã nhanh tiến đến phía trước không khách khí mà đem Chu Mặc đang ở trong tay người kia kéo về bên mình, trong nháy mắt, Lục Hoa Thiên sắc mặt có chút không tốt lắm, nhưng giống như một cái chớp mắt, mau đến mức khiến người ta không thể nào phát hiện ra.

“Chính là vì thấy vị tiên sinh này có chút không thoải mái, lại là đồng bào của ta, ta như thế nào lại có thể khoanh tay đứng nhìn.” Lục Hoa Thiên cười hướng Chu Mặc nói, “Phải không Chu Mặc?”

“Chu Mặc?” Phí Nhĩ Đức nắm chặt lấy cánh tay nam nhân, Chu Mặc hôm nay rất kỳ quái, giống như muốn nói cái gì lại không dám nói, làm cho người ta không tài nào hiểu nổi, mà trước mắt lại xuất hiện một nam nhân xa lại khiến cho Phí Nhĩ Đức vô cùng khó chịu chán ghét.

“Ân, là dạ dày ta có chút không thoải mái.” Chu Mặc nắm lấy áo Phí Nhĩ Đức, có chút vội vàng nói, “Ta. . . . . . Ta nghĩ ta nên về trước.” Thẳng đến lúc Chu Mặc ngẩng đầu lên nói chuyện Phí Nhĩ Đức mới phát hiện ra mặt người kia có chút ửng hồng, cùng làn da phát ra một độ ấm không bình thường.

Chẳng lẽ là phát sốt?

“Chúng ta đi.” Phí Nhĩ Đức có chút gì đó không tin tưởng giữa Chu Mặc và nam tử kia, nhưng trước mắt vẫn là quyết định đi về trước rồi nói sau, Chu Mặc nhìn thấy vậy cũng tốt.

Không nói thêm một câu nào với Lục Hoa Thiên, Phí Nhĩ Đức kéo Chu Mặc ra ngoài.

“Từ từ. . . . . .” Ra đến cửa, Chu Mặc đột nhiên đứng lại.

“Làm sao vậy?”bg-ssp-{height:px}

“Tiệc rượu còn chưa có chấm dứt, ngươi nên ở lại, ta có thể tự mình đi về.” Trong thân thể khô nóng làm cho hắn sợ hãi, Lục Hoa Thiên rốt cuộc đã bỏ cái gì vào trong ly rượu, Chu Mặc cuối cùng cũng không biết mình sẽ biến thành cái dạng gì.

Đáp lại Chu Mặc một trận nổi điên của Phí Nhĩ Đức, túm lấy nam nhân kéo thẳng ra ngoài: “Dẹp cái tiệc rượu chết tiệt này đi!”

Chu Mặc cùng Phí Nhĩ Đức rời đi không lâu, Lục Hoa Thiên từ trong toilet đi ra, tay vẫn còn đang vuốt ve cái di động còn chút hơi ấm trong túi quần.

“Lục tiên sinh, thì ra ngươi ở trong này, ta tìm ngươi khắp nơi.” Một nữ nhân hướng hắn đi tới, giận dữ nói, “Thực không may mắn, vị bằng hữu kia của ta có việc nên rời đi rồi, ta là muốn giới thiệu hai ngươi với nhau, đều là những người tài giỏi, ở cùng một chỗ chắc sẽ có nhiều chuyện để nói.”

“Cách Lôi Ti, ngươi nói vị kia bằng hữu kia. . . . . . Ân, có phải tên là Phí Nhĩ Đức không?” Nam tử không chút để ý hỏi.

“Thật tốt, ngươi còn nhớ tên của hắn, là một khởi đầu tốt đấy.” Cách Lôi Ti cười nói.

“Đúng vậy. . . . . . Là một khởi đầu tốt.” Nam nhân khóe miệng khẽ nhếch lên, đi đến bên cái dương cầm cổ điển ngồi xuống, mười đầu ngón tay tao nhã lướt trên phím đàn.

Tâm tình của hắn, dường như là vô cùng tốt.

Nhưng đối với Chu Mặc mà nói, đây là một ngày hắc ám.

Phí Nhĩ Đức cuối cùng cũng đưa Chu Mặc về đến nhà, Chu Mặc không rõ cái cảm giác của mình lúc này, nhưng những tiếp xúc cơ thể vô cùng chân thật, hắn muốn một khát vọng mãnh liệt dâng trào. . . . . .

Chính là hiện tại, hắn làm sao có thể?

Trong phòng chỉ có Phí Nhĩ Đức và hắn cùng nhau cuộn tròn ở trên giường.

Hắn thật sự thích Phí Nhĩ Đức, nhưng không nghĩ rằng Phí Nhĩ Đức sẽ thích hắn, hoặc nói theo cách khác, sẽ không bởi vì thích hắn liền cùng hắn lên giường.

Phí Nhĩ Đức là một nam nhân bình thường, một nam nhân bình thường sẽ không cùng nam nhân khác lên giường.

Hắn điên mất, dược đi vào từng bộ phận của cơ thể, như một ngọn lửa đang thiêu đốt ngọn lửa tình dục trong hắn, giống như một con mãnh thú và dòng nước xiết đang lấy đi cái lí trí cuối cùng trong hắn, chỉ sợ nếu cứ tiếp tục thế này thì bất kể trước mặt là ai, hắn tự cởi bỏ tất cả quần áo của mình mà đón nhận người đó. . . . .

“Ta không sao Phí Nhĩ Đức, ta nghĩ chỉ cần ta ngủ một lúc thôi.” Âm thanh vang lên, cũng bắt đầu trở nên có chút không giống với bình thường, giống như đang mê hoặc hay cám dỗ ai đó.

“Không có việc gì? Ngươi gọi thế này là không có việc gì sao?” Phí Nhĩ Đức cầm một cái khăn ướt đi tới, lạnh như băng đặt ở trên trán của Chu Mặc, “Trời đất, ngươi như thế nào mà lại nóng như vậy?”

Đáp lại lời nói đó, nam nhân cảm thấy thoải mái mà phát ra tiếng rên rỉ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio