“Mặc Mặc lớn lên sẽ rất tuấn tú, trưởng thành sẽ làm chết mê không ít cô nương nha!”
Trước đây khi ở nhà trẻ thầy giáo đã từng nói như thế với hắn, hắn lúc ấy liền cười hề hề ngốc nghếch, cảm thấy được trên thế giới này hắn là đẹp nhất. Lúc sau lại có một cậu bé mập mạp chạy đến cười nhạo hắn nói rằng thầy với ai cũng nói vậy, vì thế, tiểu Mặc Mặc nổi giận.
“Tử mập mạp!”
“Ngươi. . . . . . Ngươi mắng ta!”
“Tử mập mạp!”
“Chu Mặc là ngu ngốc!”
“Tử mập mạp!”
“Chu Mặc là trư!”
“Tử mập mạp!”
. . . . . .
“Ô ô ô. . . . . . Ta sẽ đi nói với thầy!”
“. . . . . . Tử mập mạp!”
Bất quá hắn về sau phát hiện ra rằng với tiểu hài tử nào thầy cũng đều nói như vậy, vì thế hắn chán nản, còn nhỏ mà tâm lại thật lạnh.
Hơn nữa sự thật chứng minh, hắn Chu Mặc không những là không được đẹp trai cho lắm, thậm chí ngay cả một cô bạn gái cũng không có.
Kỳ thật, hắn cũng là giống đại đa số như những người đi đường kia thôi. Bất quá chỉ là một người như bao người khác, đến trường tan học, vì kỳ thi mà đau đầu, về nhà thì nằm ở sô pha xem TV, bình thường, quá đỗi bình thường.
Ngày tháng cứ như vậy mà trôi qua.
Tiểu hài tử đã trở thành lão nam nhân, lão nam nhân rốt cục lại có chút gì đó không bình thường, nhưng Chu Mặc lại không hề thích cái điểm được gọi là “không bình thường này”, hắn đối nữ nhân không có hứng thú, lại thường xuyên nhìn chằm chằm vào các nam hài xinh đẹp.
“Chu Mặc ngươi thật biến thái!”
Buổi tối lúc đi ngủ, nam nhân tự mắng chính mình, lại muốn được người mới đó, một sinh viên vừa tốt nghiệp, đẹp tựa như ánh mặt trời đi vào trong mộng của hắn.
Vì thế vài ngày sau, nam nhân chịu không được liền đem cây ở ban công vặt sạch lá, một phen lệ chua xót, không có chỗ để trút ra, chỉ có thể nuốt vào bụng.
Thẳng đến ngày cuối tuần, tâm tình không có gì gọi là tốt, liền đem chính mình tiến vào bếp leng keng thùng thùng đập loạn một phen. Sau đó cầm con dao lên đem già trẻ lớn bé trong nhà, ngay đến cả mụ mụ cũng bị dọa đến phát khóc, hồi sau liền bỏ xuống khiến ai nấy đều vui mừng khôn siết. Chúng ta đem này quá trình này kêu là —— tiến hóa.
Cho nên chỉ nhìn biểu hiện của Chu Mặc là biết, nam nhân tiến phòng bếp không nói một tiếng chỉ biết hắn tâm tình không tốt.
Vì thế hôm nay, Chu Mặc đem nhà bếp đi tẩy sạch rồi sau đó lại đi nấu những món ăn Pháp, nấu nhiều như muốn đãi tiệc. Nam nhân sau khi tốt nghiệp luôn công tác ở bên ngoài, tiền lương thì không nhiều, cho nên miễn cưỡng ở tạm trong một nhà trọ nhỏ, thoáng một cái đã ba mươi nhưng vẫn là cuộc sống độc thân.
Trong nhà đã nhiều lần đề cập đến việc giới thiệu cho hắn vài cô bạn gái, vài năm đầu còn có thể dùng đến cái cớ muốn có tiền đồ trước nên không muốn yêu, nhưng hôm hắn đã ba mươi, công tác cũng yên ổn, bên người vẫn như cũ không có nữ nhân.
Cũng không phải là không có nữ nhân chú ý đến hắn, mà là hắn cố tình không để ý đến bọn họ.
“Ta lẽ nào lại là biến thái?” Nam nhân một bên ăn khoai tây, một bên lầm bầm lầu bầu, “Không phải, ta như thế nào lại là biến thái, không phải là đồng tình luyến ái mới đúng.”bg-ssp-{height:px}
Rời khỏi nhà chuyển ra sống riêng ở ngoài, cũng là vì muốn tránh né gia đình, không muốn cho những người yêu thương hắn biết được bí mật này, phụ thân hắn, mẫu thân hắn, muội muội hắn, cùng với những người bạn tốt, không muốn lừa gạt, lại càng không muốn thương tổn họ.
Sống như vậy thật quá mệt mỏi, tâm chua xót, không có lấy một người để tâm sự.
Lên mạng đi tìm mấy người “cùng chung chí hướng”, sau khi nói chuyện đối phương nói là muốn nhìn thấy mặt, hẹn hò và vân vân, sau đó người đó lại gửi nam nhân một số hình ảnh, khiến Chu Mặc sợ tới mức đem máy tính tắt đi.
Hắn chỉ là muốn tìm một người để tâm sự mà thôi.
“Ai. . . . . .” Thu thập bữa điểm tâm xa hoa kiểu Pháp ở trên bàn, nam nhân cầm tài liệu đi xuống lầu chỗ cái xe POLO màu lam được mua bằng tiền vay ngân hàng, xe không phải là sang hay quá mắc, người trong nhà cũng nói muốn mua cho hắn, nhưng hắn vẫn là cự tuyệt, một đại nam nhân, không biết xấu hổ hay sao mà đi đòi tiền của gia đình, hơn nữa muội muội hắn vẫn còn đi học, cha mẹ thì cũng đã về hưu.
Một ngày mới, cũng như trước bình thường rối rắm.
Hắn trải qua nhiều năm làm việc cố gắng đã làm đến chức quản lí, trong mắt mọi người là một nam nhân hoàn hảo, ôn nhu, hiền lành hơn nữa lại rất lễ độ, đứng gần làm cho người ta thấy vô cùng thoải mái và ấm áp.
Chu Mặc cũng cảm thấy thực thoả mãn, có sự nghiệp, có phòng ở, có xe (tuy rằng là mua bằng tiền vay), không. . . . . . Chưa đủ, còn thiếu một gia đình.
Chính là. . . . . . Hắn người như vậy sẽ không có được hạnh phúc gia đình, hắn không có cách nào yêu nữ nhân, càng không có biện pháp đi lừa gạt khát khao hạnh phúc rồi sống cùng nàng cả đời mà không có yêu thương, rất tàn nhẫn, rất ích kỷ.
Hạnh phúc của các nàng, hắn không làm được, nhưng hạnh phúc của hắn cũng không biết là đang ở nơi nào.
Buổi chiều tan tầm sau khi dự định sẽ ghé siêu thị mua con cá về nướng thì bị một nhóm người cấp dưới kéo lại dúi vào tay môt mảnh giấy, trong đó viết: hôm nay có đồng sự mới đến tối nay chúng ta đến PUB ngoạn một đêm, quản lí ngươi cũng đến cùng chúng ta đi!
Chu Mặc cũng lưỡng lự nhưng đành nhận lời. PUB những ngọn đèn chiếu sáng làm hắn choáng hết cả đầu, cái đầu quả thực là muốn bị nổ tung bởi tiếng nhạc ầm ĩ khiến nam nhân muốn bỏ chạy, nhìn thấy những người trẻ tuổi đang nhảy múa ở giữa sân, nam nhân đột nhiên cảm thấy được hắn già rồi, thật sự già rồi.
Không phải thân thể, mà là tâm.
Hư không, tịch mịch, thậm chí ngay cả cảm xúc cũng nhuộm màu già nua.
Vì thế Chu Mặc lui vào một nơi sáng sủa trong PUB mà thưởng thức ly Martin quen thuộc, đứng ở một bên nhìn thấy người khác rực rỡ sắc màu của cuộc sống, còn hắn ở trong này, vĩnh viễn là ngọn đèn không thể chiếu đến mảnh đất màu xám.
“Oa! Người kia thật đẹp trai nha!” Ở PUB luôn luôn có thể nghe được cô em thảo luận về các chàng trai, mà không xa nơi Chu Mặc đúng là có một nhóm mĩ nhân đang bàn tán xôn xao.
Quá mức nhàm chán, nam nhân cũng hướng mắt nhìn về phía mà các mĩ nhân đang nhìn, nhưng dường như có chút muộn, nam tử kia đã ngồi vào trong góc khuất, Chu Mặc chỉ thấy được một nữa khuôn mặt của người đó mà thôi.
Nửa khuôn mặt, nhìn cũng không được rõ lắm, nhưng lại thấy rõ ánh mắt lạnh khiến nam nhân có chút sợ, hắn không hiểu sao các cô nương lại thích kiểu nam tử như vậy, nhìn thế nào thì đây cũng không phải là loại ôn nhu, dễ gần.
Nhịn không được một ngụm uống xong phần rượu còn lại trong ly, nam nhân đổ thêm một chút rượu vào thì tay đã bị ngăn lại bởi một bàn tay trắng nõn, Chu Mặc ngẩng đầu, trước mặt là một nữ nhân vô cùng quyến rũ, nếu là một nam nhân bình thường thì sẽ rung động ngay. Đáng tiếc, Chu Mặc không có trong số đó.
Chu Mặc không có phản ứng gì khiến trong đôi mắt nâu của nữ nhân xẹt qua một tia ngạc nhiên, nữ nhân cười mĩ lệ cầm chai rượu rót vào ly cho Chu Mặc: “Tiên sinh, ngài chỉ thích rượu thôi sao?”
Aha cáp! Nguy, hắn Chu Mặc cư nhiên bị người nọ tiến đến gần, người này lại là một siêu mĩ nhân, Chu Mặc cho đây là ảo giác, có thể là đã uống quá nhiều rồi, cũng có thể là nghĩ muốn chấm dứt cái cuộc sống “không bình thường” của mình, nam nhân tiếp nhận ly rượu trong tay nữ nhân, hí mắt cười: “Tốt.”
Nam nhân cười, làm cho nữ nhân tâm có chút mềm lòng, nàng bất quá chỉ là muốn tùy tiện tìm một nam nhân, nhìn đến người này tuy bình thường nhưng có chút gì đó gọi là mị lực a. . . . . .
Tối nay ngươi chính là con mồi của ta, bảo bối của ta. . . . . .
Nữ nhân cầm tay Chu Mặc, kéo hắn đi vào một góc tối.