“A! Thật là hạnh phúc. Đã nhiều năm rồi không được thưởng thức món ăn của ca ca, quả thực khiến ta thèm muốn chết!” Hướng tay gắp miếng thịt kho tàu cho vào miệng, cô gái tóc ngắn xinh đẹp hướng mắt nhìn cười hi hi với người ca ca hơn mình mười tuổi.
“Ăn chậm một chút, không nghẹn bây giờ.” Đại khái là đã lâu không có cùng người nhà dùng cơm. Nay em gái đột nhiên xuất hiện làm phá tan hết mọi phiền muộn của nam nhân. Trở lại trạng thái bình thẳn như ngày trước, hắn vẫn như cũ là một người anh trai hết lòng yêu thương em gái đáng yêu của mình. Chu Mặc ôn nhu dùng đũa gắp thức ăn cho nàng.
Và đương nhiên, bên cạnh cũng có một người tóc vàng cũng đang vui vẻ hưởng thụ mỹ thực trên bàn… Nam nhân khẽ liếc mắt nhìn sang…
“Tiểu Tuyết thật là có phúc nha, được anh trai ôn nhu gắp thức ăn cho nữa chứ.” Mile chớp chớp mắt, giận dữ nói: “Ta là con một trong nhà, từ nhỏ đến lớn luôn luôn cảm thấy cô độc. Ta cũng muốn có một người anh trai như Chu Mặc…” Nói rồi nhếch miệng nhìn về phía Chu Mặc cười rộ lên.
Trở lại lúc em gái hắn đem chuyện làm sao quen biết với Mile kể ra. Thì ra nàng có thư mời nhập học của đại học BBS – New York. Ngay sau đó thì quen được Mile. Cũng nhờ sự trợ giúp của Mile mà Chu Tuyết mới thuận lợi đến New York.
Ở trong nhà bếp nhìn thấy em gái nói cười ngây ngô, Chu Mặc có chút bực mình. Hắn cầm con dao đang thái đồ đưa lên hăm dọa.
“Ngu ngốc! Ngươi không sợ bị lừa sao?!”
“Ta không có tiền, hắn lừa ta làm gì. Hơn nữa hắn còn giới thiệu cho ta những thầy giáo nổi danh ở New York. Thật là quá lợi hại! Mile nhìn thật giống người mẫu, lại còn có nhiều tiền nữa! Gạt ta ta cũng cam nguyện. Hơn nữa, hắn không phải là người quen của ca ca sao?”
“Ai… Ai quen biết tên hỗn đản đó!”
Nghe những lời ca tụng của muội muội dành cho Mile khiến Chu Mặc thiếu chút nữa đổ nguyên lọ giấm vào trong nồi. Nhưng dù sao Mile cũng là người đã giúp đỡ cho Tiểu Tuyết, hắn tất nhiên cũng không thể so đo.
Nhưng là…
Kiên quyết không thể để cho tên Mile kia tiếp tục quấy rối em gái mình!
Sau khi mọi người đã ăn no, Chu Mặc đẩy Tiểu Tuyết vào bếp rửa chén. Đi ra ngoài liền thấy cái kẻ được cơm rượu no nê đang ngồi trên sô pha chơi máy tính liền hừ lạnh một tiếng, lôi kéo nam tử lên lầu: “Ta có lời muốn nói với ngươi!”
“Ai ai! Bỏ áo ta ra!” Bị túm áo Mile bất đắt dĩ phải theo Chu Mặc lên ban công trên lầu.
“Ta mặc kệ ngươi có ý đồ gì, ta cấm ngươi đụng đến một sợi tóc của em gái ta. Nếu ngươi dám ta liền chặt mười ngón tay ngươi đem đi kho rồi bắt ngươi ăn!” Đem người dựa vào ban công, Chu Mặc uy hiếp nói.
“Ha hả…” Mile nháy mắt trước biểu hiện của Chu Mặc. Sau đó đột nhiên hé miệng cười rộ lên, cả người ghé sát vào Chu Mặc cười nói: “Bộ dáng tức giận của ngươi thật là đáng yêu nha!”
“Biến thái!” Nam nhân thiếu chút nữa tức chết ngay tại chỗ, vội vàng đẩy Mile ra. Người kia bị đẩy ra cũng không có giận, ngồi xuống cái ghế ở ban công nhìn Chu Mặc nói: “Chính là ta đáp ứng cho Tiểu Tuyết ở lại nơi này. Ngươi muốn ta đổi ý cũng được, nhưng em gái ngươi lại không có chỗ nào để ở. Quả thực rất đáng thương a!”
Trừng mắt nhìn Mile đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Chu Mặc thanh âm trầm thấp hỏi: “Ngươi đã sớm lên kế hoạch?”
“Ta cũng không thông minh như vậy. Bất quá giúp người là niềm vui của ta. ” Mile cười hì hì mở mắt ra: “Hơn nữa ở nhà ta cũng không phải là miễn phí, phải trả tiền thuê nhà. Sao… ngươi lo lắng ta ăn muội muội ngươi à?”
Chu Mặc chết cứng một chỗ. Hôm nay quả thực đúng là ngày đại nạn của hắn. Lúc đầu là một Phí Nhĩ Đức đầu heo trầm mặc. Sau đó là Lục Hoa Thiên gây khó dễ. Hiện tại lại có một con lang đang giả bộ đáng yêu ngồi cười trước mặt. Hắn, hắn… Hắn bị chọc giận đến mức muốn bùng nổ! Vì cái gì mà ngay hôm nay lại thành ra thế này?
Liên lụy hắn còn chưa đủ, vì cái gì còn muốn đem người nhà của hắn kéo vào luôn?bg-ssp-{height:px}
Vẫn là tất cả mọi người khi dễ hắn. Vì thế nên muốn phá hư tình cảm của hắn, tổn thương cơ thể hắn, tàn phá thần kinh của hắn sao?
“Ngươi là loại hỗn đản!” Càng nghĩ càng giận, Chu Mặc liền giơ chân lên đá một cước vào người Mile. Người kia lăn sang một bên tránh né, thừa dịp nam nhân không chú ý liền nhanh tay bắt lấy Chu Mặc, đem hắn kìm chặt lại ở trên tường.
“Hỗn… Ngô!” Không đánh người được Chu Mặc định mở miệng ra tiếp tục chửi mắng. Nhưng chưa kịp nói đã bị Mile chặn miệng lại, cái lưỡi mềm mại thuận theo miệng nam nhân đang mở mà tiến thẳng vào trong, khám phá khắp khoang miệng mẫn cảm của hắn.
Một phút trước cả người Chu Mặc còn tràn ngập khí thế. Vậy mà giờ đây tất cả lại tan biến mất. Thân thể cũng mền nhũn ra, tay gắt gao bám vào áo Mile, cả người dựa vào vách tường không thể nào động đậy được.
Rõ ràng biết phải chống cự, nhưng cơ thể bị kích thích nên không còn nghe lệnh của chủ nhân, làm cho nam nhân không có một chút khí lực kháng cự.
“Thế nào, kĩ năng hôn môi của ta không tệ chứ?” Vừa liếm láp cái môi ướt át vừa nói. Mile tạm thời buông tha cho người bị hắn hôn đến thần trí mê muội: “Có phải hay không cảm toàn thân vô ực? Ha hả, ta lúc trước vì đọc nhiều sách y khoa nên biết bộ phận mẫn cảm là ở đâu.”
“Ngươi con mẹ nó biến thái…” Chu Mặc thở phì phò. Không thể phủ nhận vừa rồi nam nhân bị Mile hôn đến thần trí cũng không còn. Hắn giờ phút này quả thực tức giận đến muốn giết người.
“Ca! Mile! Các ngươi ở đâu a? Ta không tìm thấy túi đựng rác.” Bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh của Tiểu Tuyết. Chu Mặc sợ tới mức vội đẩy Mile ra nhưng người kia vẫn gắt gao ôm chặt. Lại thừa dịp nam nhân đang để ý đến chỗ khác mà hôn xuống một lần nữa.
Cái hôn lại một lần nữa kích thích nam nhân. Bên tai vang lên tiếng của Tiểu Tuyết ngày một gần nhưng Chu Mặc lại không có cách nào để đẩy Mile ra. Hắn hận vì chỉ một cái hôn mà khiến hắn mất đi sức chống cự. Hắn là một nam nhân… Vì sao hết lần này đến lần khác đều bị người khi dễ?
“Ha hả… không cần phải giống như sắp khóc như thế, bất quá chỉ là thân mật một chút thôi. Ngươi đều đã cùng người khác làm, thân mật với ta một chút thì có sao nào.” Nhìn thấy nam nhân mắt giống như sắp khóc, dục vọng của Mile dường như lại nổi dậy.
Một nam nhân kiên cường như vậy, khi khóc cũng thật là đáng xem.
“Hỗn đản!” Bị buông ra trong nháy mắt, Chu Mặc ra sức đẩy Mile, dùng tay áo lau lau miệng mình.
“Nha! Nguyên lai các ngươi ở trong này. Thật là, ta kêu nhiều như vậy cũng nên trả lời một tiếng chứ.” Hai người vừa tách nhau ra được một khắc, Chu Tuyết đã xuất hiện ở ban công: “Ta không tìm thấy túi đựng rác a.”
“A, hình như dùng hết rồi, chúng ta đi siêu thị mua đi, thuận tiện mua thêm một chút đồ uống.” Giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, Mile hướng đến Chu Tuyết cười: “Anh trai ngươi nói ta cho ngươi ở nhờ, hắn sợ ngươi bị ta ăn, ha hả.”
“A! Anh, ngươi nghĩ bậy bạ gì đó. Ha hả… Bất quá ca ca cùng ở, ta có thể mỗi ngày được tưởng thức đồ ăn của ngươi… Ha ha!” Chu Tuyết chạy đến ôm cánh tay nam nhân làm nũng.
Chu Mặc liếc mắt, cười trừ nói: “Con bé này.”
“Được rồi được rồi, chúng ta đi mua đồ.” Đem Chu Tuyết đẩy ra ngoài, Mile trước khi đi còn hướng đến nam nhân cười ngọt ngào: “Nhất định phải dọn đến ở cùng nha! Ha hả.”
“Mẹ nó hỗn đản…” Hai người kia đi rồi, nam nhân ngồi ôm chân trên ghế ban công lòng thầm rủa, mong cho kẻ kia bước ra khỏi cửa bị chó cắn chết đi.
“Ta nhất định phải mau chóng tìm được phòng ở cùng Tiểu Tuyết dọn ra ngoài!”