Tránh né, trốn tránh… Chu Mặc luôn luôn tìm mọi cách để không gặp mặt Phí Nhĩ Đức.
Phí Nhĩ Đức cảm nhận được từ sau khi dọn khỏi nhà, người kia dường như biến mất trước mắt hắn, thậm chí ngay cả công việc ở công ty Chu Mặc cũng luôn né tránh hắn.
Cần đưa tài liệu cho Chu Mặc, nam nhân lại nhờ đồng nghiệp đi lấy hộ. Gọi điện thoại đến, thì không bắt máy vì bận không có thời gian. Giờ cơm trưa, Chu Mặc lại ngồi nói chuyện với đồng nghiệp, làm cho Phí Nhĩ Đức không có cơ hội cùng nam nhân nói chuyện. Thời điểm tan tầm thì lại càng không thể, Chu Mặc luôn luôn nói là có việc cần đi trước.
Gần hai ngày, Chu Mặc cứ lạnh lùng trốn tránh làm Phí Nhĩ Đức không chịu được, ngực tràn đầy phiền muộn.
Ngồi trong văn phòng rộng của tầng ba mươi hai, đôi mắt của nam tử nhìn chằm chằm vào xấp tài liệu trên tay. Nhìn thì có vẻ hết sức chăm chú nhưng nếu nhìn kĩ hơn thì hóa ra không phải như thế. Phí Nhĩ Đức đang ngồi ngẩn người ra. Một lúc lâu sau mới chậm rãi khẽ động, mắt nhìn đến cái di động bên cạnh, lại bất đắt dĩ thở dài một tiếng.
Đúng là vẫn không có cách nào tập trung được, Phí Nhĩ Đức đem tài liệu bỏ sang một bên, phiền muộn dùng tay xoa bóp trán mình…
Buổi chiều vào thời điểm tan tầm, do thói quen mà dừng lại ở tầng mười tám, đứng nhìn căn phòng không một bóng người, Phí Nhĩ Đức lại nhớ về cái cảnh nam nhân hướng tới hắn cười, rồi vội vã cầm áo khoác mà chạy đến chỗ hắn, còn một bên cười nói “Chúng ta đi thôi, hôm nay buổi tối ăn món lẩu có được không? Đi siêu thị trước mua vài món đồ đã…”
“Ai…” Phí Nhĩ Đức một mình đi vào trong thang máy. Về đến nhà chờ đợi hắn không ai khác chính là con chó to đang phe phẩy đuôi. Căn nhà trống rỗng… có một người lặng lẽ uống rượu.
Thức ăn bên ngoài càng ngày càng khó ăn, mua về chỉ ăn được hai miếng là lập tức món ăn tiến thẳng vào thùng rác. Mặc áo ngủ, Phí Nhĩ Đức đi ra ngoài lấy rượu. Đi ngang qua phòng bên cạnh không hiểu tại sao lại đột nhiên dừng lại, chân đột nhiên chuyển hướng, tay nhẹ nắm lấy tay cầm mở cửa căn phòng Chu Mặc từng ở ra.
Hít vào một hơi thật sâu, giống như hy vọng còn cảm nhận được một chút gì đó của nam nhân vương lại nơi này.
Chu Mặc đã đem đi hết tất cả vật dụng cũng như quần áo của mình. Ngay cả bàn ghế cùng giường đệm cũng đã được Chu Mặc dọn dẹp lại sạch sẽ… Không có chỗ nào là còn lưu lại vết tích của nam nhân. Nhưng Phí Nhĩ Đức nhìn đến đâu cũng thấy bóng dáng của nam nhân còn lưu lại nơi đó… khi hắn tức giận, lúc hắn cười, lúc hắn hờ hững…
Phí Nhĩ Đức tiến đến vuốt nhẹ lên cái giường trắng sạch sẽ, hình ảnh đêm hôm đó lại mãnh liệt tràn về trong đầu, ngón tay nhịn không được run rẩy…
“Chu Mặc…” Ánh mắt luôn luôn phủ một tầng sương mù nay trở nên thanh trong hơn, Phí Nhĩ Đức ngã xuống giường nhắm mắt lại cố cảm nhận một chút gì đó của nam nhân còn lưu lại nơi này. Phí Nhĩ Đức nhớ lại lúc hắn thừa dịp nam nhân say rượu mà hôn trộm nam nhân, ôm nam nhân tiến vào giấc ngủ, điên cuồng giữ lấy thân thể của nam nhân trên giường.
Hắn mê độ ấm của Chu Mặc, nhớ đến sự ôn nhu của nam nhân, khao khát cơ thể nam nhân…
Nằm trên giường của nam nhân, bàn tay đang chạm vào tấm ra dần dần nắm thành quyền.
…
“Nếu không có chuyện gì để nói, ta đi trước đây.”
Đối với một khách hàng lớn như vậy, lại còn là tổng giám đốc trực tiếp bàn chuyện, thì bên này người đứng ra tiếp cũng phải là trợ lý hoặc đích thân giám đốc, không có lý nào lại đưa một nhân viên quản lý hàng ra mà nói chuyện cả. Nhưng ngàn năm vẫn là lý do cũ: Chu Mặc là người Trung Quốc, nói chuyện sẽ tiện hơn, lại là người phụ trách sản phẩm này nên sẽ biết rõ hơn.
Chu Mặc không có lý do từ chối, cũng biết Lục Hoa Thiên an bày như vậy cũng không phải là hảo tâm.
Nhìn nam tử lạnh lùng trước mặt, Chu Mặc có chút lo lắng mà thu thập tài liệu. Vì quá khẩu trương mà bất cẩn để rơi toàn bộ xuống đất, vội vàng cúi xuống nhặt lên thì thấy nam tử kia đã nhanh chóng thu nhặt hết tài liệu đưa lên trước mặt.
Nhận lấy xấp tài liệu, Chu Mặc cẩn thận nhét chúng vào trong bao: “Cám ơn Lục tiên sinh. Ta phải đi trước, vài ngày nữa sẽ đem bản vẽ đã được sửa chữa đến cho ngươi.”
“Ở lại ăn cơm với ta.” Lục Hoa Thiên ôn tồn nắm lấy tay của nam nhân. Xem ra hiện tại người này không có ý cho nam nhân rời đi.
“Không cần.” Tay bị nắm đột ngột khiến cho Chu Mặc phải dùng sức để thoát ra. Thế nhưng nam tử kia lại đem tay hắn gắt gao nắm chặt hơn. Cảm giác như bị giam cầm khiến cho Chu Mặc tức giận quát: “Buông ra!” Chợt nhớ ra nơi này không chỉ có mình bọn họ, Chu Mặc có chút hối hận vì hành động quá khích của mình. Hắn quay đầu lại nhìn, chợt phát hiện ra trong căn phòng không biết từ khi nào… chỉ còn có mình hắn và Lục Hoa Thiên.
“Vài lần trước ta đều thả ngươi đi rồi, ngươi cho rằng ta chỉ định ngươi là vì cái gì hả?” Lục Hoa Thiên nghiêm mặt rồi đột nhiên dùng sức kéo nam nhân về phía trước khiến cho người trước mặt ngã nằm xuống bàn. Ly trà trên bàn cũng vì thế mà đổ hết ra, thấm vào áo của nam nhân.
“Buông, kẻ điên! Biến thái!” Biết được nếu tình hình này cứ tiếp tục thì sẽ sinh ra chuyện, nam nhân bắt đầu giãy giụa điên cuồng, nâng chân hướng phía Lục Hoa Thiên mà đá tới .
“Ngươi vẫn thích đá như lúc trước nhỉ.” Lục Hoa Thiên ôn hòa nói, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia vì sự giãy giụa của nam nhân mà phát hỏa: “Ta đáng giận đến vậy sao, đáng giận đến mức ngươi chán ghét?!”
“Ngươi đồ biến thái! Buông!” Chu Mặc nhục mạ cũng chỉ đang làm sự kiên nhẫn của người kia giảm bớt. Mà người phía sau cũng bởi vì Chu Mặc điên cuồng chống cự mà sinh khí.
“Ta biến thái sao?” Nam tử hừ lạnh một tiếng, không thèm chú ý đến sự phản kháng của Chu Mặc mà đem nam nhân đặt xuống đất, tháo cà vạt của mình ra gắt gao trói tay nam nhân vào chân bàn. “Ngươi đã cho rằng ta là biến thái thì ta cũng sẽ trở thành biến thái!”
Không muốn tiếp tục nghe những lời nhục mạ của Chu Mặc, Lục Hoa Thiên tháo luôn cái cà vạt của Chu Mặc rồi thô lỗ nhét vào miệng của nam nhân khiến Chu Mặc có muốn nói cũng không được.
“Ngô…!” Hai chân bị gắt gao đè nặng, tay cũng bị buộc chặt, hiện tại ngay cả nói cũng không thể. Chu Mặc chợt nhớ lại chuyện của ba năm về trước… Xem ra hoàn cảnh hiện tại cũng chẳng khác gì…
Quần áo trên người giống như rác bị cởi ra rồi quăng sang một bên, quần áo bên trong cũng bị cởi bỏ một cách thô bạo, dây lưng bị mở ra… Nam nhân chỉ có thể nhận lấy sự tức giận của Lục Hoa Thiên.
“Ba năm! Ta con mẹ nó tìm ngươi ba năm!”Cởi bỏ dây thắt lưng của Chu Mặc, nam tử một phen kéo quần tây trắng của nam nhân xuống. Cái quần lót trắng ôm lấy cặp mông quyến rũ, khiến cho nó trở nên tròn trĩnh hơn. Ngay sau đó, mảnh vải cuối cùng che chắn cho nam nhân cũng bị Lục Hoa Thiên cởi bỏ quăng đi, ngón tay nhanh chóng lãnh khốc đâm thẳng vào huyệt động khô khốc của nam nhân. Nam nhân nằm trên đất cơ thể vặn vẹo, run rẩy không ngừng kêu lên những tiếng đau đớn.
Tàn nhẫn dùng ngón tay thứ hai xâm nhập vào, nam tử quát: “Ta đã muốn quên ngươi, nhưng người lại cư nhiên xuất hiện trước mặt ta, con mẹ nó còn đi yêu một người khác!”
Ngón tay thứ ba cũng đã chen vào hậu huyệt khô khốc của nam nhân mà khuếch trương. Lục Hoa Thiên không nhanh không chậm đem khóa quần mình kéo mở, đè thấp thân mình lên thân thể đang run rẩy của nam nhân: “Ngươi thích hắn vì cái gì, là vì tiền của hắn, hay là chỉ có hắn mới thỏa mãn được ngươi!”
“Ô ô…” Bị tiến vào mạnh mẽ đột ngột khiến nam nhân phía dưới phát ra một chuỗi âm thanh thê lương, hai tay bị trói nắm chặt lấy cái chân bàn giống như muốn bóp nát cái gì trong tay để giảm bớt sự đau đớn của cơ thể.
“Đáng chết!” Thật chặt. Lục Hoa Thiên căn bản là không thể tiến vào hết được. Nam tử kéo Chu Mặc về phía mình nhưng cũng không quên đẩy thân mình về phía trước để tiến vào sâu hơn. Nhưng một lúc sau Lục Hoa Thiên cũng chỉ mới tiến vào được có một nữa. Mà hơn hết, giữa hai chân nam nhân lại đang chảy ra một dòng máu đỏ tươi.
“Ngươi muốn giày vò ta đến chết sao…” Sau khi tiến vào hết nam tử cũng không cử động gì thêm chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể trần trụi của Chu Mặc, ôn nhu nói: “Ta kém tên Phí Nhĩ Đức kia ở điểm nào? Ngươi tại sao lại đi chọn một kẻ không hề yêu mình? Tại sao lại không chịu ở bên cạnh ta?”
Nam nhân dưới thân bị sợ hãi cùng đau đớn bao phủ, hoàn toàn không nghe được những lời Lục Hoa Thiên nói. Huống chi dù cho Chu Mặc có trả lời, Lục Hoa Thiên hẳn cũng không muốn nghe đáp án.
Thật buồn cười. Chu Mặc hắn cũng lợi hại quá đi, có thể làm cho nam tử luôn luôn băng lãnh như Lục Hoa Thiên sinh khí, thất thố. Có lẽ cũng chỉ có mình hắn làm được điều này mà thôi. Hắn thật đúng là lợi hại a, ha ha ha…bg-ssp-{height:px}
Không thể cười ra tiếng, nhưng thân thể lại phát run vì cười.
“Ngươi đang cười ta sao?” Lục Hoa Thiên ôm lấy thắt lưng nam nhân tiến vào sâu hơn, ngay lập tức khiến cho người kia phải thống khổ mà run rẩy.
“Cười đi. Ta… Lục Hoa Thiên thích ngươi đấy. Ba năm qua ta đã suy nghĩ rõ ràng. Ta đã thề nếu về sau không nhìn thấy ngươi ta cũng không đi tìm ngươi.”
Bàn tay lạnh lẽo xoa nắn thắt lưng của nam nhân, Lục Hoa Thiên khẽ cười một tiếng: “Nhưng chỉ khi nào ta nhìn thấy ngươi, ngươi cũng đừng mong chạy thoát khỏi bàn tay của ta, ta lúc này sẽ như bằng hữu giúp đỡ ngươi. Chu Mặc, ngoan ngoãn nghe lời ta nói, rồi ta sẽ đối tốt với ngươi. Đương nhiên, ngươi cũng có thể cự tuyệt, nhưng cũng đừng mong rằng ta sẽ buông tha cho ngươi lần nữa.”
Cúi đầu hôn cái lưng khẽ run của nam nhân, Lục Hoa Thiên gắt gao ôm lấy thắt lưng của nam nhân rồi bắt đầu ra vào, không nhanh không chậm, giống như đang hưởng thụ từng chút từng chút ăn mòn cơ thể của nam nhân. Chu Mặc mỗi lần bị tiến vào đều run rẩy làm cho nam tử thấy vô cùng thống khoái.
Hắn yêu nam nhân này…
Nhưng là yêu bá đạo ích kỷ, nếu không thể có được… thì phải đoạt lấy.
Trong căn phòng là một màn trình diễn tàn nhẫn. Một nam nhân bị một nam tử cưỡi ở trên người ép phải giao hợp, thân thể va chạm cùng tiếng kêu ngắt quãng tạo ra vô số âm thanh dâm đãng. Chỗ giao hợp không ngừng chảy ra một dòng máu đỏ tươi, lan rộng ra đùi. Mặt đất cũng vì thế mà có chút nhiễm đỏ…
Không biết qua bao lâu, dây trói nam nhân mới được mở ra. Quần áo đã không còn để che dấu vết ái dục trên người. Cả người nằm trên mặt đất co lại không ngừng run rẩy, dòng nước mắt hỗn độn che đậy đi đôi mắt của nam nhân, nhưng không làm sao che được đôi môi tái nhợt của hắn.
So sánh với Chu Mặc thê thảm nằm dưới đất, thì bên kia kẻ đang ngồi trên ghế sô-pha quần áo cũng không được sẽ, ngay cả tóc cũng hỗn độn. Hắn dùng ánh mắt mơ hồ nhìn nam nhân bất động trên mặt đất: “Ngươi muốn nằm ở chỗ này đến khi nào?”
Nam nhân thân thể khẽ run, thu người lại quay lưng về phía Lục Hoa Thiên, chậm rãi ngồi dậy. Hắn cũng không xấu hổ khi từ hậu huyệt chảy ra một trọc dịch trắng mà chỉ chuyên tâm thu gom quần áo. Quần áo đã muốn bị xé rách, có mặc cũng như không, bên cạnh chỉ còn có áo khoác là còn nguyên vẹn, nhưng lại bị dính nước trà.
Nam nhân với tay cầm đến, nhưng là với không tới nên liền cố sức để đưa cơ thể đứng lên. Lục Hoa Thiên thấy vậy liền cầm lấy áo khoác choàng lên người Chu Mặc.
“Ta giúp ngươi đi tẩy rửa.” Xuyên thấu qua mái tóc hỗn độn, nam tử nhìn thấy được khuôn mặt đẫm nước mắt của nam nhân. Nhưng chỉ có điều… cặp mắt kia, thấy không rõ…
Chu Mặc không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn vào mắt Lục Hoa Thiên. Cặp mắt đã được nước mắt tẩy rửa… không có thống khổ, không có bi thương, chỉ có đạm mạc, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lục Hoa Thiên.
Ngực có chút căng thẳng, Lục Hoa Thiên đem quần áo mặc vào cho Chu Mặc, đè xuống tâm ý của mình, hừ lạnh nói: “Ngươi cứ việc hận ta, nhưng ta cũng không bỏ qua cho ngươi, đây cũng chỉ là bắt đầu.”
Nam nhân dựa vào bàn run rẩy đứng lên: “Tốt… Ta sẽ chờ coi.” Lộ ra một tia cười thảm, nam nhân đá một cước vào giữa hai chân Lục Hoa Thiên.
“Ngô…!” Cơn đau lập tức làm cho nam tử phải ngồi xổm xuống mà ôm lấy chỗ đó. Lục Hoa Thiên không ngờ tới được Chu Mặc giờ phút này ngay cả đi còn không vững mà vẫn còn kháng cự lại được.
Cầm lấy áo khoác mặc lên người, nam nhân cầm tài liệu mở cửa tập tễnh bước ra ngoài. Hắn nén đau mà cố sức bước đi thật nhanh, ai biết Lục Hoa Thiên có đuổi theo hay không. Vừa nãy Chu Mặc lấy hết khí lực, một cước kia phỏng chừng chưa thể phế đi của Lục Hoa Thiên, nhưng ít ra cũng có thể làm cho người kia chịu không ít đau đớn.
Nghĩ đến đây, trên gương mặt đầy nước mắt của nam nhân không khỏi nhếch lên một nụ cười.
Lục Hoa Thiên nếu cường bạo hắn một lần, hắn liền đá trả lại hắn một lần, coi như là bồi thường cho hắn…
Quần giống như bị ướt. Nhân lúc ngã tư không có người, Chu Mặc nhờ sự giúp đỡ của bức tường cúi xuống nhìn cái quần nhăn nhúm của mình, phía đáy quần đã muốn bị nhuốm một mảng đỏ, thật sự là… thê thảm chết người.
Hiện tại đương nhiên là phải quay về nhà. Nam nhân ngồi xe taxi, cũng không chú ý đến ánh nhìn của người lái taxi chỉ chăm chú thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tiên sinh, ngươi có cần đến bệnh viện hay không?”
“Không cần… Cám ơn.”
Dù sao, bất quá là bị chó cắn mà thôi.
Chỉ cần trở về tẩy rửa là xong hết.
Đi làm? Mặc kệ nó… Hôm nay nghỉ.
Tới trước cửa nhà, Chu Mặc kéo lê thân thể thê thảm lên từng bậc thang rồi dừng lại trước cửa cho tay vào túi lục tìm chìa khóa. Hắn mở cửa ra rồi đi vào trong, bao tài liệu tùy tiện vứt lên bàn.
Hiện tại lúc này em gái hắn đi học còn chưa có về, Mile cũng hình như là không có ở nhà.
Chu Mặc đi đến quầy bar lấy mấy bình rượu rồi sau đó lên lầu tiến vào phòng tắm. Cởi bỏ bộ quần áo nhăn nhúm dính đầy chất dịch của người kia, hắn chán ghét ném bộ quần áo mua chưa được bao lâu vào thùng rác. Thân thể trần trụi tiến vào trong bồn nước lạnh, vì chỉ có thứ này mới làm đầu óc nam nhân thanh tỉnh lại.
“Lạnh thật…”
Cơ thể bị cái lạnh của nước làm cho hắn có chút rùng mình. Chu Mặc lấy một chai rượu đổ vào ly rồi sau đó uống cạn, một ly lại một ly, thứ chất lỏng màu đỏ chảy xuôi xuống thân thể đầy dấu vết ái dục của nam nhân.
Mile đi ra ngoài mua một số đồ ăn vặt liền quay về nhà. Vừa về đã thấy ngay giày của Chu Mặc để ở trước cửa, còn có một xấp tài liệu đặt trên bàn.
Mặt nhăn lại, Mile không chút tò mò đem đồ ăn vặt phân loại nhét vào trong tủ lạnh, sau đó mang vào một đôi dép lê mà đi lên lầu: “Chu Mặc, ngươi ở đâu?”
Không có ai trả lời, Mile đi vào phòng Chu Mặc rồi sau đó tiến đến phòng tắm. Vừa đi vào thì nhìn thấy nam nhân đang ngồi trong bồn tắm uống rượu và khóc.
“Uy, không phải ngươi bị người ta cường bạo đấy chứ?” Nhìn cơ thể trần trụi trong nước của nam nhân, Mile lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Cười cười lắc đầu, nam tử ngồi xổm xuống nhìn nam nhân đã muốn say khướt: “Ngươi có tâm tình gì, ta liền an ủi ngươi.”
Đoạt đi ly rượu trong tay Chu Mặc, Mile đưa tay với vào bên trong bể nước lạnh đem nam nhân ôm bế ra ngoài. Cảm nhận được trên người nam nhân có chút lạnh lẽo, Mile nhíu nhíu mày: “Muốn bị đông chết hay sao.”