“Ta nghĩ rằng ngươi phải trở về từ sớm.” Mái tóc đen mềm tựa như nước buông trên chiếc áo lông dê, vào mùa đông kẻ nào khoác chiếc áo này thật sự làm cho người khác phải ngưỡng mộ, chân bắt chéo ngồi trên chiếc ghế trắng ngà, nam tử có đôi mắt như mèo trong đêm tối nhìn Lục Hoa Thiên.
“Có một số việc.” Đã trở lại nhà lại còn nhìn thấy người đối diện đang nhàn nhã mà thưởng thức hồng trà đúng là bạn tốt, “Vạn Tình, ngươi cảm thấy ta là môt người như thế nào?”
“Ngô —— vấn đề này a…” Mỹ nam tóc đen cười nói, “Với ta thì là một kẻ ngu ngốc, ha ha.”
“Hừ!” Không hứng thú với lời đùa của bạn, Lục Hoa Thiên nghiêm mặt, “Nói đi.”
“Ngươi chính là ngươi, Lục Hoa Thiên.” Đôi môi còn lưu lại vết trà, nam tử nhíu mày cho thêm một ít sữa, rồi lại đổ thêm đường, vừa làm vừa nói, “Anh tuấn tiêu sái mê người, mặt lạnh ý chí sắt đá, một nam tử phong tình khiến ta ngưỡng mộ.” Dừng một chút, nam tử uống thêm một ngụm hồng trà, lộ ra biểu tình thoải mái.
Nhìn mắt Lục Hoa Thiên lại tiếp tục nói: “Trước kia ngươi sẽ không bao giờ hỏi ta cái lại chuyện nhàm chán này, một Lục Hoa Thiên cao ngạo tự tin, cũng không nghĩ người khác sẽ nghĩ thế nào về mình, muốn là chuyện gì, thì liền làm. Không hề giống như bây giờ, cau mày, trong mắt. . . . . . có bàng hoàng.”
“A!” Trừng mắt không có chút hảo ý nhìn thẳng vào Vạn Tình, mười ngón tay của Lục Hoa Thiên đan vào nhau, trầm giọng nói, “Ta muốn có hắn.”
“Muốn có được một người, có rất nhiều thủ đoạn.” Lắc lắc ngón tay thon dài, nam tử buông xuống chén trà, “Là kẻ thích tiền tài thì ngươi cho hắn tiền tài, hắn muốn quyền lực liền cho hắn quyền lực, mọi người đều có dục vọng, hắn cũng không thể là ngoại lệ, hắn. . . . . . cũng phải có dục vọng của riêng mình.”
“Hắn không giống vậy.” Lục Hoa Thiên lắc lắc đầu, “Hắn không giống với loại người đó. . . . . .”
“Ha hả, một kẻ tầm thường, như thế nào lại làm cho Lục Hoa Thiên ở đây mà nhíu mày vậy chứ.” Sờ sờ cái mũi, nam tử cười nói, “Hoa Thiên, không phải là ngươi đang động tâm đó chứ?”
Động tâm. . . . . .
Lục Hoa Thiên không có trả lời, ánh mắt nhìn về một nơi nào đó.
“Ngươi là kẻ ích kỷ hỗn đản. . . . . .”
“Ta hận ngươi. . . . . .”
Mỗi lần nghĩ về nam nhân kia, đều thấy ánh mắt giận dữ đầy thống khổ của nam nhân gắt gao nhìn hắn, mà những điều thống khổ này đều do hắn gây ra.
Không biết bắt đầu như thế nào, từ lúc bắt đầu đùa bỡn với nam nhân, nhìn bộ dáng nam nhân thống khổ mà vui sướng nguyện ước, muốn cho giây phút này sẽ mãi không biến mất.
Cứ việc nghĩ sẽ không bao giờ thừa nhận, nhưng Lục Hoa Thiên cũng phát hiện rằng từ trước đến giờ hắn đối với nam nhân không phải chỉ là thỏa mãn dục vọng, mà còn muốn dùng thủ đoạn để lấy sự chú ý của Chu Mặc.
Hiện tại thì thế nào đây?
Hắn nghĩ muốn lấy mị lực của mình để hấp dẫn nam nhân, làm cho nam nhân phải động tâm trước một người như hắn, rồi sẽ cùng nhau ở cùng một chỗ, nhưng điều hắn làm là cái gì đây?
“Úc. . . . . . Ngươi cư nhiên đã yêu sao?” Nam tử đứng bên cạnh lắc lắc đầu, chỉ vào Lục Hoa Thiên nói, “Ngươi thật sự điên rồi, ngươi yêu chó yêu mèo thậm chí yêu một con chuột đều được, nhưng như thế nào ngươi lại động tâm với một con người?”
“Thật là đáng kinh ngạc.” Lục Hoa Thiên trong lòng cũng không có đáp án, cũng không muốn nói ra cùng nam tử tóc đen.
“Phiền toái. . . . . . yêu một người thật sự là phiền toái.” Nhìn Lục Hoa Thiên trong nháy mắt đã khôi phục lại bộ dáng, Vạn Tình bất đắt dĩ nói, “Còn hơn yêu một người, đùa bỡn lại càng có vẻ lạc thú vô cùng.”
“Bất quá nếu ngươi thực coi trọng người nọ.” Lấy lại một chút nghiêm trang, Vạn Tình thong thả nói “Vậy thì hãy yêu thật lòng đi, yêu một người….. không phải là chỉ có thân thể hắn mà là cả tâm của hắn, phải làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc.”
“Có điều, thói quen muốn có mọi thứ trong tay của ngươi, cái mà gọi là yêu chính là chính mình ủy khuất không phải sao?” Mang theo ánh mắt trêu tức, Vạn Tình cười nhìn Lục Hoa Thiên.
Người sau nhìn về phía trời xanh xa xôi, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh: “Ta sẽ làm cho hắn hạnh phúc”
Mĩ Quốc, New York
“Mile?” Chu Mặc không nghĩ tới là người này sẽ gọi đến,”Chuyện gì?”
“Ngươi đang ở đâu?” Trong điện thoại vang lên một âm thanh mềm mại, mang theo chút lơ đãng đạm mạc.
“Ta ở. . . . . .” Thiếu chút nữa là nam nhân nói ra mình đang ở nhà Phí Nhĩ Đức, Chu Mặc lập tức sửa lời, “Bỏ qua đi, ngươi gọi ta có chuyện gì?”bg-ssp-{height:px}
“Khi nào thì ngươi về? Ha hả, ta có mua nguyên liệu làm lẩu, còn mua cả đĩa nhạc, ngươi thích Martin phải không. Chúng ta có thể cùng ăn lẩu, nghe nhạc, những bản nhạc này chắc ngươi sẽ thích.”
“Ta có việc, cuối tuần không về, ngươi chờ Tiểu Tuyết về bảo nàng nấu lẩu rồi cùng ăn đi.”
“Ngươi chán ghét ta, căn bản là không muốn cùng ta ở một chỗ, bất quá cũng chỉ vì Chu Tuyết mà thôi, nên mới chịu ở lại nhà của ta.” Loại âm thanh từ bên kia điện thoại làm cho người nghe không thể nào hiểu nổi hết sự tình.
“. . . . . . Không có việc gì, vậy ta cúp máy đây.”
Chán ghét sao, ta cũng không rõ.
Dù sao nhìn ở bề ngoài, Mile là một mỹ nam tử mang vẻ đẹp cổ điển, hơn nữa lại là người hài hước. Nhưng mà, trải qua nhiều chuyện Chu Mặc luôn cảm thấy người này có chút gì đó quái dị.
Từ cái ngày đầu họ gặp mặt, đã là cảm thấy quỷ dị rồi.
“Ta đã đánh răng sạch rồi, Chu Mặc thân ái có thể nào tặng ta một nụ hôn không?” Trong phòng vang lên tiếng cười sang sảng của Phí Nhĩ Đức, nam tử hướng đến ban công đi tới.
Mà người bên kia cũng đã nghe được âm thanh của Phí Nhĩ Đức, và biết rằng nam nhân hiện tại là đang ở đâu.
Chu Mặc không muốn cùng Mile nói chuyện, một khắc đem điện thoại tắt đi.
Nhìn lên màn hình di động, nam nhân có chút hối hận, có phải mình đã quá lạnh lùng với Mile không?
Có lẽ cái kia tên chỉ là một đứa nhỏ ham chơi thôi.
Thở dài, Phí Nhĩ Đức đã đi tới ban công:” Vừa nãy ngươi nói chuyện với ai?” Nam tử nói cúi đầu hôn lên trán nam nhân.
“Chủ cho thuê nhà.” Nam nhân cười cười, không có đem chuyện của Mile nói cho Phí Nhĩ Đức nghe.
Tại nhà của Mile.
“Phanh ——!” Tiếng vỡ vụn của đồ vật vang lên nghe thật chói tai.
Trên sô pha, nam tử xinh đẹp gương mặt không có một nụ cười, đem di động để sang một bên.
Đôi mắt lam như nước muốn dìm chết người ta, lại giống như lửa muốn thiêu đốt tất cả.
Mile ngồi trên sô pha dùng chân đá chiếc bàn gỗ, cái bàn tội nghiệp văng ra một đoạn khá xa, mặt bàn như muốn vỡ ra.
Nam tử hừ lạnh một tiếng, dùng điều khiển mở chiếc TV bắt ở vách tường.
“Ô ô —— không cần ——”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
LCD inch, một nam nhân trần trụi bị một nam tử trẻ tuổi xâm phạm mà mê loạn rên rỉ kêu to, màn hình đảo qua mọi nơi, đều là vết tích tình dục bị nam nhân khác phủ lên.
Chỉ cần liếc nhìn xem một tí, khiến cho người khác thấy đều muốn chà đạp nam nhân đến phát khóc.
“Hạnh phúc?A!”
“Ta còn không có ngoạn đủ. . . . . . Không có. . . . . .”
Màn hình chiếu hình ảnh nam tử đang thác loạt khắp nơi trên người Chu Mặc, và người đó hiện giờ đang ngồi trước màn hình tỉ mỉ xem.