Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
“Em gái của Chu Mặc đã trở về, nhưng tôi chưa nói gì cho cô ta biết, mà chỉ nói dối rằng Chu Mặc có chuyện quan trọng, tạm thời chưa về được.” Tựa vào cửa sổ, nam tử có mái tóc dài màu vàng kim nói, đôi mắt màu lam chứa đầy đau xót nhìn nam nhân đang ngủ say trên giường.
Vừa rồi, nam nhân bị hắn thôi miên, cuối cùng cũng an tĩnh mà ngủ thiếp đi.
Mà một giây trước đó, người này đứng ở nơi hắn đang đứng, nửa người chui ra ngoài cửa sổ, hai tay giang rộng, như chú chim muốn sổ lồng bay đi, chỉ cần dùng chút lực, là nam nhân sẽ nhảy ra khỏi cửa sổ, mà rơi từ lầu ba xuống đất.
Hắn nhớ rất rõ, nam tử lãnh khốc Lục Hoa Thiên vừa mở cửa đã chứng kiến nam nhân như thế liền điên cuồng chạy tới ôm chặt eo nam nhân, gương mặt thì áp vào sống lưng Chu Mặc, giọng điệu bi thương thì thào nói: “Chu Mặc, đừng như vậy…”
“Cầu xin em, đừng bao giờ làm tôi sợ thế nữa.”
Mile đứng ở cửa nhìn Lục Hoa Thiên cẩn thận ôm nam nhân rời xa cửa sổ.
Mile biết, Chu Mặc muốn bay đi, thoát khỏi cơn ác mộng của hắn.
“Ha ha, Chu Mặc, còn nhớ rõ tôi không.” Sau khi được Phí Nhĩ Đức thả ra, Mile đã được Lục Hoa Thiên đưa đến Trung Quốc, cũng được gặp lại Chu Mặc.
Lúc Mile thử vuốt lên mái tóc của nam nhân, nào ngờ nam nhân giật mình hoảng hốt lui về sau, như con dê bị kinh hãi mà lui vào góc tường phòng ngự, thỉnh thoảng còn dùng con mắt phải không bị thương len lén nhìn Mile cùng Lục Hoa Thiên.
“Anh ấy… vẫn thế này sao?” Mile rút tay về, cắn môi hỏi nam tử bên cạnh.
Lục Hoa Thiên nhìn Chu Mặc, bất đắc dĩ nói: “Từ khi tỉnh lại, Chu Mặc đã trở nên như thế, không nói chuyện với bất kỳ ai, cũng không thích ai chạm vào, không thích ở trong phòng, nếu như là mùa hè thì không sao, nhưng bây giờ đang là mùa đông, mấy lần chạy ra ngoài, lúc tôi phát hiện ra, Chu Mặc đã ngồi run lẩy bẩy trong đống tuyết lạnh…”
Hít sâu một hơi, Lục Hoa Thiên nói tiếp: “Vừa rồi Chu Mặc còn định nhảy ra khỏi cửa sổ nữa.” Mà nơi này, lại là lầu ba.
Chân Chu Mặc còn chưa bình phục, nếu như lại xảy ra chuyện, không chừng sẽ tàn phế vĩnh viễn mất.
Lục Hoa Thiên cũng không dám để người khác trông nam nhân, huống chi bây giờ Chu Mặc cũng không thích ở cùng phòng với bất cứ ai.
“Mile, ở lại cùng tôi chăm sóc Chu Mặc đi.” Lục Hoa Thiên chậm rãi đi tới bên cạnh Chu Mặc, kéo cái chăn phủ lên người nam nhân: “Bây giờ mặc dù Chu Mặc không còn sợ tôi, nhưng tôi thật sự không muốn em ấy như vậy, cậu có biện pháp gì không?”
Mile vẫn nhìn chằm chằm vào nam nhân, cái người luôn cãi nhau với hắn, còn thay hắn nấu cơm nay đã đi đâu rồi? Tại sao, tại sao lại thành như bây giờ?
Hắn có phải cũng được tính là một trong các hung thủ không?
Mile chậm rãi đi tới bên cạnh Chu Mặc, ôn nhu nói: “Mệt lắm phải không? Anh nhất định rất mệt đúng không… Nhắm mắt lại, ngủ một giấc, tất cả đã không sao rồi…”
Bị Mile thôi miên, nam nhân chậm rãi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
“Anh định giấu người nhà của anh ấy sao?” Mile hỏi Lục Hoa Thiên.
“Bây giờ tạm thời không nên nói cho bất cứ ai.” Lục Hoa Thiên vuốt tóc nam nhân, nói tiếp: “Dựa vào tính cách của Chu Mặc, chắc chắn em ấy sẽ không muốn người nhà hoặc bạn bè biết chuyện đâu.” Người này, lúc nào cũng thích chịu đựng đau đớn cùng áp lực một mình.
Thật yếu ớt, nhưng cũng rất kiên cường.
“Cậu sẽ ở lại chứ?” Lục Hoa Thiên hỏi Mile.
Mile cũng nhìn lại Lục Hoa Thiên, nói: “Không phải anh không thích tôi ở bên Chu Mặc sao? Anh không sợ tôi lại tiếp tục đùa bỡn anh ấy ư?”
Lục Hoa Thiên lắc đầu, nói: “Những việc cậu đã làm với Ái Đức Hoa, tôi đều biết. Nếu như cậu không yêu Chu Mặc, làm sao cậu có thể cầm tính mạng mình đi đánh cuộc như thế được?”
Nói đến đây, Lục Hoa Thiên nhíu mày trầm giọng nói: “Phí Nhĩ Đức đồng ý thả cậu về, vậy tại sao hắn lại không tới?”bg-ssp-{height:px}
Dù chuyện này không phải Phí Nhĩ Đức làm, nhưng lại liên quan đến ông nội và nhân viên của y, cho nên Lục Hoa Thiên không cách nào hết tức giận với Phí Nhĩ Đức được.
Ông nội của Phí Nhĩ Đức đã bị điên, còn lại Grace, mặc kệ Phí Nhĩ Đức muốn thế nào, Lục Hoa Thiên cũng không buông tha cho cô ả.
Mile lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Tôi không quan tâm Phí Nhĩ Đức muốn làm gì, tôi chỉ biết, tôi muốn chữa cho Chu Mặc.” Chuyện khác, hắn không muốn quản, cũng chẳng muốn biết.
Trong đầu hiện lên hình ảnh lúc hắn thôi miên Ái Đức Hoa, khi hắn hỏi “Phí Nhĩ Đức ở đâu”, khóe mắt lão già kia bỗng dưng chảy lệ, còn dùng cái miệng nhăn nheo run rẩy nói “Phí Nhĩ Đức phải đi rồi, nó phải rời khỏi lão, mọi người đều rời khỏi lão…”
Mà lúc đó vô luận hắn hỏi thế nào, lão già kia vẫn chỉ lặp đi lặp lại câu đó.
Không muốn nghĩ tới chuyện của Phí Nhĩ Đức, giờ đây Mile chỉ muốn nam nhân khỏe trở lại thôi.
Mà sau khi nam nhân khỏe lại, có lẽ hắn vẫn ở lại, hoặc đi đến một nơi xa xôi nào đó, tất cả, đều phụ thuộc vào ý muốn của nam nhân.
Mile muốn nói cho Chu Mặc biết, hắn đã tìm được cha mẹ của mình rồi.
Một người luôn lạc quan, lúc nào cũng không ngừng nói với hắn, có lẽ cha mẹ hắn là vì nguyên nhân nào đó mới phải rời bỏ hắn.
Dù Mile biết câu “cha mẹ nào cũng yêu con của mình” là lời nói dối, song ở sâu trong tim, hắn cũng hy vọng hắn không phải là đứa bé bị vứt bỏ.
Nam nhân nói thật đúng.
Hơn mười năm sau, Mile nhìn thấy chính là phần mộ của mẹ mình.
Mẹ hắn năm đó, mặc dù đánh hắn, mắng hắn, nhưng cuối cùng cũng không vứt bỏ hắn.
Mà ngày đó, mẹ hắn chỉ hy vọng hắn có một cuộc sống hạnh phúc với một gia đình đầy đủ, còn mẹ hắn, thì cô độc mà qua đời do bệnh tật.
Chu Mặc nói rất đúng, mỗi người ai cũng có nỗi khổ riêng, cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật hắn cũng không phải là người bị thế giới vứt bỏ, chỉ là tất cả mọi người đều chôn kỹ nỗi khổ của mình không nói ra.
Tất cả mọi người đều giống nhau.
Mà ai cũng hy vọng mình là độc nhất vô nhị, nhưng vốn bản thân ai cũng độc nhất vô nhị rồi, cần gì phải suy nghĩ nữa đây?
Có lẽ, người cho rằng bản thân hạnh phúc nhất thế giới, cùng với loại người cho rằng bản thân bi thảm nhất thế giới là giống nhau.
Chỉ là loại người thứ hai thật ngu xuẩn.
Mười lăm ngày nữa là tới Noel, hắn có thể lợi dụng lúc này để chữa cho nam nhân không?
Hắn không biết, nhưng hắn sẽ cố hết sức.
Hắn muốn cùng nam nhân đón một lễ noel thật hạnh phúc.
Lục Hoa Thiên rời đi, Mile biết y muốn làm gì, cũng biết y để hắn ở lại bên Chu Mặc có nghĩa gì.
Tình yêu có thể làm con người ta mê muội, cũng có thể làm người ta thay đổi, một Lục Hoa Thiên bá đạo, thế mà cũng có ngày cam chịu như thế.
Còn mình thì sao? Mile cười cười, hắn đã sớm thay đổi rồi.
Không, xác thực mà nói, vốn là người kia đã mở một mặt nội tâm khác của hắn.
Mile thở dài, vươn tay xoa mặt nam nhân: “Chu Mặc, tôi đã trở về.”