Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Vào đông, gió lạnh càng càn quét bừa bãi.
Lá cây rơi xuống bị chôn vùi trong lớp tuyết dày.
Cái chết, không có nghĩa là chấm dứt, mà là vận mệnh lại một lần nữa luân hồi.
Giống như một người từng nói: Mùa đông tới, mùa xuân còn có thể xa sao?
Trong phòng, điều hòa tỏa hơi ấm áp, lan tỏa cả vào trong lòng người, tạm thời xua đi cái rét lạnh mùa đông, hai nam tử ngồi trên ghế salon phòng khách xem tivi, nhưng thực ra tâm tư lại bay đi nơi khác.
Thỉnh thoảng, từ trong phòng bếp truyền ra tiếng leng keng lốc cốc.
Chu Mặc dưới sự giúp đỡ của Mile và Lục Hoa Thiên, đã không còn tuyệt vọng như trước nữa, mặc dù vẫn chưa thể nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng trong cuộc trò chuyện của hai người, Chu Mặc cũng cười một cái, hoặc gật đầu hưởng ứng…
Chỉ đơn giản thế thôi, mà đã làm cho Lục Hoa Thiên và Mile vô cùng vui vẻ.
Hôm nay, là sinh nhật của Lục Hoa Thiên.
Buổi sáng, rất nhiều lễ vật quà cáp được gửi tới, Chu Mặc ở bên nhìn một đống lớn, nghi hoặc không hiểu, thấy vậy, Lục Hoa Thiên liền cười nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”
Ngay sau đó, nam nhân đã bỏ chạy vào trong phòng bếp, và ở trong đó đến giờ.
Không cần nghĩ cũng biết, Chu Mặc là muốn chuẩn bị quà cho Lục Hoa Thiên.
Kỹ thuật của Chu Mặc, Lục Hoa Thiên chỉ hưởng qua một lần, nhưng lại vĩnh viễn in sâu vào lòng, phần quà sinh nhật này, y càng hy vọng nam nhân trở lại như xưa hơn, một người quật cường bất khuất mà lại tràn ngập mị lực câu người.
Đây mới chân chính là Chu Mặc.
Mùa đông, trời tối rất sớm, mới sáu bảy giờ, mà trong phòng đã lập lòe ánh đèn dầu, người làm thuê cũng bị đuổi về, chỉ còn lại ba người nam nhân.
Trên bàn, có một chai rượu vang, cùng một loạt các món ăn mỹ vị đang tỏa ra hương thơm mê người.
Mái tóc che khuất đi bên trái mặt, nam nhân ngồi cùng Lục Hoa Thiên và Mile, tối nay, hắn cảm thấy thật ấm áp.
Lục Hoa Thiên và Mile vẫn như cũ mà nói chuyện bên ngoài, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười cùng tiếng chạm cốc leng keng.
Rượu vang rót vào yết hầu, phảng phất như ngọn lửa sưởi ấm lồng ngực, đặt trước mặt Chu Mặc là chai rượu Martell XO mà hắn thích nhất.
“Chu Mặc…” Chắc do tác dụng của rượu mà thanh âm của nam tử đầy yếu mềm mập mờ, cũng rất gợi cảm khiến Chu Mặc không khỏi quay đầu lại nhìn Lục Hoa Thiên.
Bình thường Lục Hoa Thiên ôn nhu luôn mang theo cường hãn, hai tròng mắt sáng tỏ như nhìn thấu được lòng người.
Nhưng nam tử bây giờ, ánh mắt phát ra quang mang làm hắn không dám nhìn thẳng, bởi ánh mắt đó quá mức nhiệt tình, quá mức ôn nhu, như sắp thiêu đốt trái tim hắn.
Nam tử vươn tay về phía mặt hắn, nhưng theo bản năng, chu Mặc lui lại phía sau khước từ.
“Đừng sợ… tôi sẽ không thương tổn em, chỉ là tôi muốn… muốn chạm vào đó một chút thôi.” Do uống quá nhiều rượu, Lục Hoa Thiên đã say, chìm đắm trong mùi rượu thơm mát, y mê hoặc mà nói ra nhưng lời trong tim mình.
Hơn hai mươi năm qua, đây là sinh nhật duy nhất mà y cảm thấy buồn vui lẫn lộn.bg-ssp-{height:px}
Vui chính là lễ vật mà nam nhân tặng y, còn buồn chính là y không thể mang lại cho nam nhân hạnh phúc thật đầy đủ.
“Lục Hoa Thiên, anh say rồi.” Mile ở bên đi qua đỡ nam tử, rồi nhẹ giọng nói với Chu Mặc: “Anh ấy say rồi, để tôi dìu anh ấy về phòng.”
Nam nhân nhìn Mile nghiêng ngả dìu Lục Hoa Thiên lên lầu, hắn cũng đứng dậy đi theo.
“Tên này, nặng quá đi mất.” Le lưỡi, Mile ném Lục Hoa Thiên lên giường, rồi quay đầu lại, nào ngờ chứng kiến Chu Mặc đứng ở cửa, không khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã cười nói: “Anh lo cho anh ấy, đúng không?”
Có lẽ Chu Mặc đã yêu người này rồi.
Yêu cái người từng tổn thương hắn, rồi lại lần lượt cứu hắn, cuối cùng là thu lưu hắn.
Nam nhân đứng ở cửa, ra sức lắc đầu.
Mile thở dài đi tới bên Chu Mặc, nhẹ giọng nói: “Thích thì cứ thích, mặc dù tôi có chút ghen ghét, nhưng tôi biết anh kỳ thực cũng thích tôi, đúng không? Ha ha, Chu Mặc, đừng giấu kín nội tâm, cứ ngẩng đầu nhìn xem, có nhiều người quan tâm anh, yêu anh như vậy, anh không được tiếp tục sa ngã thế này đâu nha.”
Vỗ vỗ bả vai Chu Mặc, Mile đi đến bên cạnh nam nhân, nói tiếp: “Lục Hoa Thiên cũng đã chăm sóc anh rất lâu, hôm nay đến lượt anh chăm sóc anh ấy một chút đi.” Vừa nói, Mile vừa đi ra khỏi phòng, cũng lịch sự mà đóng cửa lại.
Chu Mặc ngẩng đầu, nhìn nam tử anh tuấn đang nằm trên giường.
Ngây người hai giây, nam nhân đi vào phòng tắm cầm khăn ấm đi ra, ngồi ở bên cạnh Lục Hoa Thiên, nam nhân cúi đầu nhìn y.
Vươn tay, dùng khăn lông ấm áp lau mặt cho Lục Hoa Thiên, từ cái trán đến cái mũi, sau đó là hai má, rồi đến cổ…
“Oái—” Lúc lau đến ngực, nam tử vốn đang ngủ đột nhiên vươn tay túm lấy tay Chu Mặc, nam nhân vì thế mà giật mình hô lên.
“Chu Mặc, Chu Mặc của tôi.” Nam tử lầm bẩm, vừa bất đắc dĩ vừa ôn nhu vươn tay xoa lên vết sẹo của nam nhân, khiến nam nhân muốn lui lại né tránh, nhưng đột nhiên nam tử lại xoay người ôm chặt lấy Chu Mặc, làm nam nhân không thể nhúc nhích.
Chu Mặc lắc đầu, cắn môi cự tuyệt khi Lục Hoa Thiên đụng vào bên mặt bị thương của mình.
“Không sao, không sao đâu.” Nam tử nỉ non an ủi Chu Mặc, cũng không để ý Chu Mặc phản đối mà đẩy nhẹ tóc mái của Chu Mặc ra, để lộ vết sẹo xấu xí.
“Còn đau không?” Ôn nhu hỏi thăm, Lục Hoa Thiên cúi đầu hôn lên đó: “Em rất đau đúng không, trái tim tôi cũng đau lắm, em sờ thử xem.”
Tay Chu Mặc bị nam tử đặt lên ngực, từ lòng bàn tay truyền đến tiếng tim đập thình thịch của Lục Hoa Thiên, như tiếng trống đánh thẳng vào lòng nam nhân.
Khóe mắt nam nhân đột nhiên chảy lệ, hình như trong nháy mắt, hắn đã hiểu rõ, hắn không còn giãy dụa nữa, mà chỉ nhìn nam tử trên người đang cúi đầu cẩn thận hôn lên vết sẹo xấu xí của hắn, giống như đang hôn thứ gì đó rất trân quý, làm cho hắn cảm thấy muốn khóc vô cùng.
Ở thời khắc này, hắn mới cảm nhận được rõ ràng cảm giác được yêu thương, được bảo vệ.
Quá khứ, hắn từng căm hận người này, cũng từng quyết định cả đời sẽ không tha thứ cho y.
Nhưng bây giờ, hắn không thể không thừa nhận, vốn là người này đã cứu hắn, là Lục Hoa Thiên, làm cho hắn có thể mở mắt ra một lần nữa, để hắn thấy được ánh rạng đông ngoài cửa sổ.
Hắn đã không còn hận y nữa, thậm chí, hắn đã yêu y.
Khi nam tử say rượu xé rách quần áo hắn, Chu Mặc không chút cự tuyệt, chỉ nằm yên trên giường nhìn nam tử, nhìn y cởi quần áo của mình ra, nhìn y vuốt ve thân thể mình.
Hắn… đã không còn cảm thấy chán ghét nữa.