Nhưng Hà Thanh Nhu vẫn gật đầu đồng ý, dù sao người ta cũng đã có lòng.
Công việc buổi chiều hoàn thành với hiệu suất cao, thậm chí làm xong hơn nửa lượng công việc của sáng mai.
Lâm Nại ở bộ phận hậu cần hơn một tiếng. Sau khi sắp xếp, xử lí xong những việc cần làm thì cô trở khu vực triển lãm, chủ động giúp đỡ.
Hiện tại quan hệ giữa Hà Thanh Nhu với cô tương đối tế nhị, lúc nhìn những nhân viên cấp dưới, chị khó tránh khỏi cảm giác chột dạ mà không rõ nguyên cớ, đồng thời cũng có một loại cảm giác kì lạ không thể tả nổi.
Lúc làm việc, thi thoảng chị sẽ phân tâm nhìn lén Lâm Nại.
Lâm Nại làm việc hết sức chăm chú, tập trung cao độ, thế nên chị không cần lo bị Lâm Nại phát hiện.
Hơn năm giờ, hai cô rời khỏi khu triển lãm trong nhà. Hà Thanh Nhu hỏi thăm tiến độ của khu triển lãm ngoài trời. Khu triển lãm ngoài trời còn nhanh hơn phía chị một chút, đã kết thúc thành công và tốt đẹp. Giờ chỉ chờ khu triển lãm trong nhà hoàn thành nữa là chiều mai có thể rời núi Tây Nam.
Hà Thanh Nhu cảm thán. Lúc mới nhận nhiệm vụ này, chị cho rằng sẽ có khó khăn chồng chất khó khăn, vậy mà giờ đã hoàn thành đến nơi rồi. Giờ nghĩ lại mới thấy, cũng không phải là quá khó, ít ra chị có thể làm được.
"Ngày mai về rồi nghỉ ngơi cho khỏe," Lâm Nại vừa lái xe vừa nói, "Sau khi triển lãm xe kết thúc, có thể công ty sẽ cho chị hai ngày nghỉ."
Chuyện này Hà Thanh Nhu đã biết từ trước rồi.
"Sau khi về còn phải làm báo cáo, thật nhiều việc." Chị nói. Công ty cho phép nghỉ, nhưng không thể nghỉ. Kết thúc triển lãm vẫn còn một đống việc phải làm, nào được thảnh thơi như vậy.
Tuy Lâm Nại suy nghĩ khác chị, nhưng chị đã không muốn nghỉ, vậy cô cũng không nói gì thêm. Cô xoay vô lăng nửa vòng, lại hỏi: "Đợt nghỉ phép cuối tháng bảy của công ty, chị có tham gia không?"
Hà Thanh Nhu nhìn cô: "Lần này có tôi?"
"Đã có danh sách rồi, vài ngày nữa sẽ công bố."
Cuối tháng bảy mỗi năm, tập đoàn ô tô Đông Ninh sẽ đưa một nhóm công nhân viên biểu hiện xuất sắc trong năm vừa qua đi nghỉ phép. Năm kia đi Trương Gia Giới, năm ngoái đi nước ngoài, thời gian và địa điểm cụ thể của năm nay còn chưa biết, nhưng danh ngạch hữu hạn, mỗi bộ môn cũng chỉ có hai ba người được chọn.
Nửa năm qua Hà Thanh Nhu không có đóng góp gì cả. Thành tích duy nhất có thể xem xét là đề án bộ giảm tốc vừa qua; triển lãm xe còn chưa kết thúc, vì vậy không được tính vào. Chị không ngờ mình được chọn, trước giờ chị cũng chưa từng nằm trong danh sách này.
"Đi đâu?"
"Núi Cát Tiên, ngâm suối nước nóng." Lâm Nại rõ ràng.
Núi Cát Tiên, nằm ở rìa Nam Thành.
Mùa hè nóng bức đi ngâm suối nước nóng? Hà Thanh Nhu nhướng chân mày, ý tưởng này là của ai vậy?
Lâm Nại liếc nhìn chị, biết được chị đang nghĩ gì, bèn giải thích: "Chủ yếu là đến trang trại địa phương để trải nghiệm."
Thế thì cũng mới lạ thật. Hà Thanh Nhu ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Đi chứ."
Du lịch miễn phí kèm nghỉ phép có lương, dại gì không đi.
"Cô thì sao?" Chị hỏi. Lâm Nại hẳn sẽ không đi. Du lịch miễn phí ai mà chẳng thích, nhưng mọi năm sau khi công bố danh sách, số người chủ động từ bỏ danh ngạch cũng không ít. Ví dụ như Diêu Vân Anh, năm nào cũng có bà, nhưng bà chưa từng đi dù chỉ một lần. Lý do là công việc còn chưa làm xong, không có tâm tình đi nghỉ mát.
Mà Lâm Nại còn bận hơn Diêu Vân Anh nữa là.
"Em cũng đi," Lâm Nại bất ngờ đáp, "Em đến Nam Thành lâu vậy rồi, có thể tranh thủ cơ hội này đi thăm thú xung quanh."
Hà Thanh Nhu thực sự không ngờ đến. Chị nhớ tới Năm Lạng, nếu Lâm Nại đi, nhất định nhóc mập kia sẽ được giao cho dì giúp việc chăm sóc, cũng không biết nó có ăn vụng không.
"Gần đây Năm Lạng thế nào?" Chị ấn nút hạ cửa sổ xe xuống một chút, trong xe quá bức bí, mở cửa sổ cho không khí lưu thông.
Lâm Nại liếc chị, lần trước cô gửi ảnh nhóc mập Năm Lạng cho chị mà chị chẳng đoái hoài, giờ lại chủ động nhắc đến.
"Cực kì khỏe, lại mập hơn một chút nữa."
Hà Thanh Nhu nghẹn lời, chú mèo kia vốn đã tròn như trái banh rồi, giờ còn mập nữa thì béo phì mất.
"Cô phải chú ý chuyện ăn uống của nó, mập quá có hại cho sức khỏe của mèo." Chị nhắc nhở. Lâm Nại suốt ngày cắm mặt ở công ty, hẳn là không có thời gian chăm sóc Năm Lạng.
"Em biết rồi." Lâm Nại đáp, bên môi treo ý cười.
Hà Thanh Nhu không biết cô cười cái gì, chị tựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa xe.
Lâm Nại lái xe thong thả và vững vàng, chỉ một chặng đường ngắn mà đi mất gần mười phút.
Đến căn biệt thự kia, Diệp Tầm đi ra đón hai cô. Giữa lầu hai có một sảnh lớn, tối nay bọn họ sẽ ăn ở đó.
Tưởng Hành Châu thấy hai cô đến thì cực kì nhiệt tình chào đón. Cậu ăn mặc hết sức màu mè, áo sơ mi hoa hòe cùng quần đùi, chân mang dép xỏ ngón, mang tạp dề Doraemon, khác hẳn với dáng vẻ bảnh bao thường ngày.
"Mau ngồi, mau ngồi nào." Cậu rót cho Hà Thanh Nhu cốc nước.
Hà Thanh Nhu nhận lấy: "Cảm ơn."
"Chị khách sáo quá," Tưởng Hành Châu cười nói, cậu cởi tạp dề ra, đặt lên bàn: "Ngày mai chúng tôi đi rồi. Trước đó chẳng phải nói là muốn mời chị Hà dùng cơm đó sao, giờ không còn thời gian, bèn tự mình xuống bếp vậy. Tôi không có phương thức liên lạc với chị nên nhờ A Nại gọi chị đến."
Hà Thanh Nhu mỉm cười, lúc đó chỉ khách sáo một câu, không ngờ Tưởng Hành Châu lại nhớ kĩ. Bọn họ đã giúp chị không ít việc, chị còn chưa mời bọn họ ăn nữa là.
"Ngày mai mọi người đều đi cả ư?" Hà Thanh Nhu hơi ngạc nhiên, sau khi kết thúc triển lãm xe sẽ có một bữa tiệc mừng, đội đua hẳn là thứ ba tuần sau mới lên đường về Bắc Kinh chứ.
"A Tầm về Trùng Khánh đi học tiếp, tôi cùng Bùi Thành Minh và Tề Phong có việc đột xuất, phải đi trước." Tưởng Hành Châu nói.
"Vậy lần tới mọi người đến, tôi làm chủ mời khách nhé."
"Ui, cảm ơn chị Hà nhiều." Tưởng Hành Châu lập tức đồng ý, cậu nhìn về phía phòng bếp, lại quay sang nhìn Lâm Nại: "Món cuối sắp xong rồi, tôi đi xem sao, mọi người cứ ngồi chơi nhé. A Nại đến giúp em bưng ra nào."
Hẳn là có chuyện cần nói riêng.
Hà Thanh Nhu tự giác đến bên bàn cơm ngồi đợi; Diệp Tầm bày biện chén bát; Bùi Thành Minh và Tề Phong thì câu được câu không mà bắt chuyện với chị, hẳn là sợ chị buồn chán, dù gì, hai người này thường ít trò chuyện với người khác.
"Nước trái cây hay nước ngọt?" Diệp Tầm cầm hai chai nước, đung đưa qua lại. Khuôn mặt em vẫn hờ hững như mọi khi, nhưng giọng điệu cũng không cứng ngắc như lúc trước nữa.
"Tôi uống hết cái này trước đã," Hà Thanh Nhu nhấc chiếc cốc lên, "Cảm ơn."
Diệp Tầm gật đầu, tự rót nước ngọt cho mình rồi ngồi xuống đợi.
Trong phòng bếp.
Tưởng Hành Châu lấy hộp thuốc lá trong túi quần, rút một điếu thuốc ngậm vào miệng rồi định ấn bật lửa, nhưng chợt nhớ ra mình đang ở bếp, vì vậy cậu thả bật lửa xuống, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay. Cậu liếc nhìn ngoài kia, ngập ngừng muốn nói gì đó.
"Có gì thì nói thẳng." Lâm Nại nhíu mày. Trong nhóm bạn của cô, chỉ một mình Tưởng Hành Châu hút thuốc, nhưng rất ít hút, chỉ khi nào cực kì phiền muộn mới hút vài điếu.
Ngón tay Tưởng Hành Châu động đậy, vò nát điếu thuốc, ném trúng chóc vào thùng rác: "Tối qua bác trai gọi điện thoại cho em."
Bác trai trong lời cậu chính là bố của Lâm Nại.
"Chỉ vậy thôi?"
"Bác ấy hỏi thăm tình hình chị, muốn em khuyên nhủ chị." Tưởng Hành Châu thành thật trả lời. Lâm Nại và bố không hòa hợp lắm, đám bạn thường phải làm trung gian chuyển lời. Lần này Lâm Nại quyết ý ở lại Nam Thành, trừ đám bạn bè thân thiết ủng hộ ra, không một ai đồng ý cả.
"Ông ấy có thể trực tiếp gọi cho chị." Ánh mắt Lâm Nại nặng nề.
"Em còn ước được vậy đấy chứ," Tưởng Hành Châu buồn cười, "Bác ấy đang nóng, cả em cũng bị mắng cho một trận."
Lâm Nại không nói gì, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, dừng như không vui lắm.
Tưởng Hành Châu liếc mắt nhìn chị, thu hồi dáng vẻ cợt nhả của mọi khi, nghiêm túc nói: "Chị cố gắng nói chuyện với bác trai đi, biết đâu chừng bác ấy sẽ hiểu cho quyết định của chị, hoặc nói với bác gái cũng được. Chị không nói tiếng nào liền quyết định đến đây, bọn họ đều rất lo lắng."
"Biết rồi."
"Chị Vân..." Tưởng Hành Châu ngừng lại một chốc, quan sát vẻ mặt của Lâm Nại, "Chị cũng nói chuyện với chị ấy đi. Chị ấy chạy một chuyến thật xa, cũng rất vất vả."
Lâm Nại lườm cậu ta.
Sống lưng Tưởng Hành Châu lập tức cứng còng, không dám nói nữa.
Tối qua Vân Hi Ninh cũng tìm cậu, nói với cậu chuyện Lâm Nại không muốn gặp cô ta, nói chung là muốn cậu giúp đỡ thuyết phục. Cậu là kẻ thiển cận, bộp chộp, nghe vậy thì đồng ý ngay. Tưởng Hành Châu không hiểu rõ những khúc mắc giữa Lâm Nại và Vân Hi Ninh, cậu cho rằng hai người chỉ cãi cọ vặt vãnh thôi, bèn nghĩ có thể khuyên được thì cứ khuyên vậy. Nhưng giờ nhìn Lâm Nại thế này, rõ ràng chuyện này không như những gì cậu nghĩ, cậu bèn thức thời im miệng.
"Chị ta muốn ở lại Nam Thành." Lâm Nại nói.
Tưởng Hành Châu kinh ngạc: "Ở lại Nam Thành? Chị Vân ư?"
"Ừm." Lúc trước bảo rằng đến khuyên cô, giờ lại muốn ở lại Nam Thành. Lâm Nại còn đang thắc mắc tại sao mấy ngày nay Vân Hi Ninh yên tĩnh như vậy, hóa ra là nhân lúc cô bận rộn chuyện triển lãm xe, Vân Hi Ninh đi lo liệu chuyện này.
Tưởng Hành Châu không hiểu nổi suy nghĩ của những người này. Lâm Nại ở lại Nam Thành thì còn hơi hiểu được, giờ đến cả Vân Hi Ninh cũng ở lại đây thì cậu chẳng hiểu nổi nữa rồi. Nam Thành có kho báu hay gì mà cả đám tranh nhau đến vậy?
Cậu há hốc mồm, cuối cùng nói: "Mặc kệ các chị đấy."
Canh trong nồi đã sôi, bong bóng nổi lên. Tưởng Hành Châu nhanh chóng mở nắp nồi, múc một tô canh, vừa múc vừa hỏi: "Dạo này chị có tiền dư dả không?"
Rào trước đón sau cả buổi, cuối cùng cũng vào chuyện chính.
"Cần bao nhiêu?"
Tưởng Hành Châu giơ hai ngón tay.
Hai triệu tệ.
"Cần nhiều như vậy làm gì?" Lâm Nại kinh ngạc, gần đây cô mới đầu tư thêm, hiện tại không còn dư bao nhiêu tiền cả, có điều hai triệu tệ thì vẫn có. Nhưng cô thắc mắc Tưởng Hành Châu muốn làm gì, dù sao cậu vẫn còn đang đi học.
"Bố em khóa thẻ của em rồi, không cho em chơi xe nữa." Tưởng Hành Châu vờ ra vẻ như chẳng sao cả: "Em muốn đua thêm vài trận nữa."
Lâm Nại hơi giật mình.
Trước đây bố cô đã làm như vậy, bây giờ gia đình Tưởng Hành Châu cũng nối bước làm theo.
"Vài ngày nữa chuyển khoản cho cậu."
Tưởng Hành Châu ừ một tiếng, múc xong canh rồi đưa cho cô.
"Chị và chị ấy..." Cậu chỉ Hà Thanh Nhu, "Khi nào thì nói với hai bác?"
Lâm Nại cầm tô canh, vẻ mặt không gợn sóng: "Đi đến đâu tính đến đó."
Tưởng Hành Châu sửng sốt, sau đó lại nghĩ đến cô còn chưa theo đuổi người ta thành công nữa mà. Thôi thì chờ thành công rồi tính.
Hai người lần lượt ra khỏi bếp. Đến bàn ăn, Tưởng Hành Châu lại khôi phục dáng vẻ nhắng nhít như mọi khi, liên tục bắt chuyện với Hà Thanh Nhu, thi thoảng tiếp lời với ba người còn lại.
Một bữa cơm thật vui vẻ, náo nhiệt.
Ăn cơm xong, đang lúc chuẩn bị thu dọn bát đũa thì điện thoại của Hà Thanh Nhu vang lên, màn hình hiển thì người gọi là bố chị.
Chị áy náy nhìn những người khác: "Tôi đi nghe điện thoại một chút."
Chị đi đến một góc, nhìn dòng chữ trên màn hình, do dự một hồi rồi ấn nghe máy: "Ba."
Giọng điệu rất phẳng lặng, không hề có chút cảm xúc phập phồng nào.
Bên đầu dây kia không có tiếng trả lời, có thể lờ mờ nghe được tiếng người đang nói chuyện với nhau, hình như điện thoại được chuyển cho một người khác.
Một lúc sau, trong điện thoại truyền đến giọng nói của một thiếu niên: "Chị, em nè."