"Ừm, em dắt nó đến khám."
Nhóc mập kia dạo này cứ bệnh mãi. Lâm Nại bận chuyện công việc, cũng không còn ai chăm sóc nó. Hà Thanh Nhu ngập ngừng một lúc, lại nhớ đến dáng vẻ nó ngoan ngoãn dụi vào lòng chị, trái tim chị như nhũn ra, vì vậy chị gật đầu đồng ý.
Chị để thuốc vào xe trước, rồi lại theo Lâm Nại đi bộ đến bệnh viện thú ý. Đèn hai bên đường tỏa sáng, kéo chiếc bóng của hai người đang sóng vai bước đi cùng nhau thật dài.
Người trong bệnh viện thú y cũng không ít, chỗ nào cũng có chó có mèo. Một bác sĩ dáng người vừa tròn trịa vừa lùn thấy Lâm Nại thì gọi các cô lại.
"Cô Lâm, chúng tôi mới kiểm tra sơ bộ. Trước mắt, sức khỏe mèo không có vấn đề gì lớn cả, nhưng bé quá mập. Chúng tôi kiến nghị cho bé giảm béo. nếu cứ để thế này mãi sẽ gây ảnh hưởng rất lớn với sức khỏe thú cưng." Nữ bác sĩ kia nói, ra hiệu trợ lí mang Năm Lạng đến.
Năm Lạng rất gay gắt, vung móng ra muốn cào, nhưng trợ lí kia dày dặn kinh nghiệm, dễ dàng tóm gáy nó, khiến nó đơ ra.
"Bé chán ăn cũng liên quan tới việc béo phì." Bác sĩ giải thích, lại nhấn mạnh thêm: "Bệnh viện chúng tôi gần đây mới cho ra mắt một bộ liệu trình giảm béo cho mèo, đã giúp vài bé mèo béo phì giảm cân thành công."
Lâm Nại đón nhận Năm Lạng từ chỗ trợ lí bác sĩ. Nhóc con này hiện đang nổi giận, nhe nanh múa vuốt, rất là cáu kỉnh. Lúc nãy người ta khám cho nó, nó sợ đến mức xù lông, vậy mà chẳng thấy bóng dáng Lâm Nại đâu.
Nó gào lên một tiếng chói tai, nhảy ra khỏi vòng tay Lâm Nại rồi ngồi xổm trong một góc. Hà Thanh Nhu thở dài, ngồi xuống muốn ôm lấy nó. Nhưng Năm Lạng không để ý đến bất kì ai, nó ngồi co lại thành một cục, vùi đầu xuống dưới chân trước của mình, trông vô cùng đáng thương. Hà Thanh Nhu chỉ đành thôi.
"Phải quan tâm bé nhiều hơn, mèo thường rất nhạy cảm." Bác sĩ tiếp tục nói và quan sát vẻ mặt của Lâm Nại, kiên trì tiếp thị, "Chuyện chán ăn cần phải ở lại bệnh viện để điều chỉnh một vài ngày. Nếu chủ của bé không yên tâm, cũng có thể mang bé về tự chăm sóc. Nhưng nếu chủ bằng lòng để bé lại thì đương nhiên là không còn gì tốt hơn, như thế cũng tiện cho chúng tôi điều chỉnh liệu trình giảm béo phù hợp với bé."
Lâm Nại nhíu mày, lạnh nhạt hỏi: "Cần bao lâu?"
Như vậy là có ý định rồi, vị bác sĩ kia che giấu vẻ vui mừng, nghiêm túc trả lời: "Chúng tôi phải quan sát vài ngày trước, đợi thiết lập xong liệu trình cụ thể là có thể bắt đầu, thời gian tổng thể chưa xác định được, nhưng ngắn thì một hai tháng, lâu thì nửa năm. Liệu trình giảm béo của chúng tôi rất khoa học, không bắt buộc bé phải ở lại bệnh viện, buổi tối chủ của bé vẫn có thể đón bé về, không cần lo lắng chuyện lâu ngày bé sẽ quên chủ."
Lâm Nại liếc nhìn quả bóng lông màu cam đang giận dỗi trong một góc, cuối cùng gật đầu, kí tên vào giấy tờ liên quan.
Lúc hai cô ra về, Năm Lạng vẫn nằm yên một cục, không thèm để ý đến các cô. Bác sĩ kia tiễn hai cô ra đến cửa, dặn dò: "Chủ bé có rảnh thì nhớ thường xuyên đến thăm bé nhé."
Họ ra ngoài, bầu trời đã tối đen như mực, nước đọng trên mặt đường phản chiếu ánh đèn tạo nên những luồng sáng chói mắt. Hà Thanh Nhu quay đầu nhìn sảnh lớn của bệnh viện thú ý, quả bóng lông Năm Lạng vẫn không hề nhúc nhích. Trợ lí bác sĩ muốn ôm nó dậy, nó lập tức nhe răng, sợ hãi đến xù lông đuôi.
Lâm Nại tiễn chị lên xe. Sau khi đóng cửa xe, chị không lái đi ngay, mà nói một câu: "Cô nhớ dành thời gian đến thăm nó nhiều hơn."
"Em biết rồi, chị về sớm đi."
Hà Thanh Nhu bất ngờ, chị cho rằng Lâm Nại sẽ gọi chị lại, nói gì đó. Nhưng rốt cuộc chẳng có gì cả, là chị tự suy nghĩ nhiều. Chị không nói gì, yên lặng lái xe trở về.
Lâm Nại vẫn đứng yên tại chỗ. Chuông điện thoại của cô vang lên, cô lấy điện thoại ra, trên màn hình là một dãy số quen thuộc. Cô cảm thấy phiền muộn, khó chịu, lập tức nhấn từ chối. Đối phương không gọi lại nữa.
Trời mới mưa xong, không khí se lạnh, hít vào một hơi, cái lạnh lan tràn từ cổ họng vào trong phổi.
Lúc Hà Thanh Nhu trở về chung cư, nước đọng trước cổng đã được bơm sạch, nhân viên bảo vệ nói có thể lái xe vào rồi. Sau khi đậu xe xong, chị đi xuống dưới, gặp được Hà Kiệt đang đến đây tìm chị.
"Em đợi chị cả buổi, đang định gọi cho chị đây." Hà Kiệt lo lắng nói, "Ba mẹ đang nấu cơm, tí về là có thể ăn rồi đó."
"Tiệm thuốc đông người quá, phải xếp hàng rất lâu." Hà Thanh Nhu nói, lắc nước mưa dính trên chiếc dù rồi vào thang máy.
Hà Kiệt cầm lấy chiếc dù, thấy sau lưng chị hơi ướt. Hẳn là lúc đi đường bị nước trên cây nhiễu xuống: "Chị về nhớ thay áo quần ngay, ướt cả rồi kìa."
Hà Thanh Nhu có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh trên lưng: "Ừ, được rồi."
Vào thang máy, Hà Kiệt lén nhìn chị. Cậu luôn cảm thấy trong đôi mắt chị mang theo chút ưu sầu, dù cho chị đã che giấu rất tốt, bày ra vẻ mặt không chút gợn sóng. Cậu không nhịn được mà hỏi: "Chị, chị đang có chuyện phiền lòng phải không?"
Hà Thanh Nhu vén tóc bên tai lên: "Không có, chỉ là chuyện công việc lặt vặt thôi."
Hà Kiệt bán tín bán nghi, nhưng cậu cũng không hỏi nhiều. Ở nhà, ông Hà và Tạ Hồng Linh mới dọn thức ăn lên bàn, thấy hai chị em về rồi bèn gọi hai người tới ăn cơm.
Hà Thanh Nhu về phòng thay áo quần trước rồi mới ra ăn.
Đêm nay, hai cơn mưa nhỏ rơi đứt quãng.
Sáng hôm sau, bầu trời âm u mờ mịt. Tối qua gió lớn, lá rụng phủ kín mặt đất. Hà Thanh Nhu bước đi trên mặt đường đầy lá, lúc vào đến xe, giày cao gót đã dính đầy nước mưa cùng đất cát ẩm ướt.
Tối qua Hà Thanh Nhu ngủ không ngon, vì vậy sáng nay dậy trễ, suýt chút nữa thì trễ giờ làm.
Lần đầu tiên Dương Thuận Thành đến sớm. Hôm nay gã ăn mặc rất chỉn chu, tóc còn vuốt keo bóng bẩy, để lộ cái trán hói của mình. Đã thế, khi thấy Hà Thanh Nhu, gã còn chủ động bắt chuyện với chị.
Xem ra tâm trạng gã đang rất tốt.
Cửa văn phòng giám đốc và văn phòng quản lí đều mở ra. Hà Thanh Nhu bước vào văn phòng thiết kế, lúc vào, chị nhìn thoáng qua văn phòng quản lí. Nào ngờ, thấy được Lâm Nại đang đứng bên trong, đưa lưng về phía chị.
Trái tim chị như thắt chặt lại.
Dường như nhận thấy ánh mắt đằng sau, Lâm Nại nghiêng người, quay đầu lại. Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Hà Thanh Nhu rủ mắt, cúi đầu sửa sang tài liệu.
Vạn Khoa Doãn thấy chân chị dính đất cát, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tổ trưởng, mau đi WC sửa sang lại."
Anh vừa nói vừa chỉ vào văn phòng: "Hình như có sếp lớn đến đấy."
Hà Thanh Nhu ngạc nhiên, nhìn lại về phía văn phòng quản lí, Lâm Nại đã quay lưng đi. Chị ừ một tiếng, đặt tài liệu xuống, đi WC chùi rửa giày.
Vì còn sớm, trong WC không có ai cả. Chị rút mấy tờ giấy, nhanh chóng lau chùi xong. Lúc rửa tay mới nhìn lên gương, chợt chị thấy được một bóng người quen thuộc bên trong.
Lâm Nại đứng bên cạnh bồn rửa tay, vặn vòi nước ra và rửa tay.
Hà Thanh Nhu muốn tắt vòi nước rồi đi ra ngoài, không ngờ Lâm Nại chợt kéo tay chị lại. Nước bắn lên hai bàn tay đang đan vào nhau.
Hà Thanh Nhu lười để ý đến cô: "Buông ra."
Lâm Nại như chẳng hề nghe thấy, ngược lại càng siết chặt những ngón tay chị hơn.
Nước lành lạnh, nhưng nhiệt độ này rất dễ chịu, khi rửa tay không hề thấy lạnh chút nào. Tay của Hà Thanh Nhu nóng, không như tay Lâm Nại.
Đối phương không buông ra, Hà Thanh Nhu chỉ có thể bị cô giữ lại.
Không ai nói một lời nào.
Đôi môi mỏng của Lâm Nại hơi hé, định nói gì đó. Đúng lúc này, tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên bên ngoài. Hà Thanh Nhu nhân cơ hội này rút tay về, tiếp đó kéo vài tờ giấy, vừa lau vừa đi ra.
Người đến là Diêu Vân Anh. Hà Thanh Nhu thấy bà, lên tiếng chào. Diêu Vân Anh gật đầu, đi vào WC, thấy Lâm Nại đang lau tay bèn kính cẩn chào: "Giám đốc Lâm."
Lâm Nại ừm một tiếng.
"Giám đốc Đường đang tìm cô." Diêu Vân Anh nói, vừa nãy mọi người đang trò chuyện trong văn phòng thì Lâm Nại lấy cớ đi WC.
"Tôi biết rồi."
Hà Thanh Nhu từ trong góc đi ra, thấy ở đằng xa kia, một người phụ nữ mặc bộ vest màu trắng gạo đang đứng ở chỗ của chị. Đằng sau bà ấy là Vân Hi Ninh và giám đốc Trương, ngoài ra còn có Dương Thuận Thành đang lễ độ cung kính cười nói.
Người phụ nữ này chừng hơn bốn mươi, không bôi son phấn, nhưng có vẻ bà chăm sóc bản thân tốt, vì vậy làn da rất đẹp. Vẻ mặt bà nghiêm túc, ánh mắt mang theo sự sắc bén, có lẽ bà không muốn nghe Dương Thuận Thành lảm nhảm, bèn đưa tay cầm tờ báo trên bàn Vạn Khoa Doãn lên xem.
Khí thế mạnh mẽ này... Trước mặt sếp lớn, Vạn Khoa Doãn im thin thít.
Tờ báo bà ấy cầm chính là tờ báo đưa tin về triển lãm xe. Bà nhìn kĩ những bức ảnh trên báo, vẻ mặt không biểu lộ gì nhiều, đến khi thấy ảnh Hà Thanh Nhu bên góc trái, bà chỉ vào và hỏi Vạn Khoa Doãn một cách ngẫu nhiên: "Người của công ty?"
Vạn Khoa Doãn gật đầu lia lịa: "Đây là tổ trưởng Hà Thanh Nhu của bộ phận chúng tôi."
Người phụ nữ lật sang trang khác xem bài báo cụ thể, sau đó trả tờ báo lại.
Ánh mắt Vân Hi Ninh thay đổi, cô ta nhìn Vạn Khoa Doãn chòng chọc. Vạn Khoa Doãn lạnh gáy, cảm thấy dường như mình đã nói sai gì đó.
"Đi xuống xem bên dưới đi." Người phụ nữ thản nhiên nói.
Vân Hi Ninh tiếp lời: "A Nại còn chưa ra nữa ạ."
"Không cần đợi nó." Người phụ nữ nói rồi lập tức đi ra ngoài.
Dương Thuận Thành cùng giám đốc Trương vội vã nối bước. Vân Hi Ninh nhíu mày, bỗng thấy Lâm Nại đi ra, cô ta bèn đợi Lâm Nại. Đến khi Lâm Nại đến gần, cô ta mới báo: "Bác gái đi xuống trước rồi."
Lâm Nại không nói gì, cũng lập tức ra ngoài.
Hà Thanh Nhu đứng nơi xa nhìn, đợi bọn họ đi cả rồi, chị mới thong thả về chỗ ngồi. Hà Thanh Nhu cảm thấy dáng mắt của người phụ nữ mặc vest kia rất quen, mắt phượng hẹp và dài, đuôi mắt hơi xếch lên.
Công tác kết thúc của triển lãm xe chính thức hoàn thành vào thứ năm. Sau khi bàn giao mọi thứ, cuối cùng Hà Thanh Nhu cũng được thả lỏng.
Thứ sáu, Hà Kiệt đến tham quan Đại học khoa học và công nghệ.
Buổi tối, Hà Thanh Nhu về đến nhà nhưng bọn họ vẫn chưa trở lại, chắc là đi dạo phố ăn vặt rồi.
Mấy ngày nay, sau khi tan tầm, nếu có rảnh, Hà Thanh Nhu sẽ thỉnh thoảng đến bệnh viện thú y thăm Năm Lạng. So với lúc mới vào bệnh viện, Năm Lạng giờ đã ngoan hơn rất nhiều. Nó thấy Hà Thanh Nhu thì sẽ kêu lên meo meo, trèo lên rào chắn, muốn chị ôm. Tuy nhiên, nó vẫn rất kháng cự với sự tiếp xúc của người khác.
Tối nay chị cũng đến một chuyến, nữ bác sĩ cười nói: "Cô Lâm vừa đi thì cô đến."
Hà Thanh Nhu vuốt lông cho Lâm Nại: "Cô ấy thường đến sao?"
"Mỗi ngày đến một lần, nhưng mỗi lần chỉ ở lại một thời gian ngắn."
Không biết tuần này Lâm Nại đang làm gì, Hà Thanh Nhu rất ít thấy cô ở công ty. Trừ lần gặp ở tiệm thuốc ra, hai người cũng chưa từng gặp riêng.
Trận mưa kéo dài liên tục mấy ngày cuối cùng cũng đã tạnh vào sáng nay. Mây đen tan đi, bầu trời đầy sao. Hà Thanh Nhu không có việc gì làm, quyết định đi ngủ sớm. Chị rửa mặt xong thì lên giường, đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.
Hà Thanh Nhu cầm điện thoại xem, là Lâm Nại gọi đến.
Chị nhấn nút trả lời.
"Chị đang làm gì vậy?" Hẳn là cô đang cảm lạnh, giọng nói khàn đặc, hoàn toàn khác với mọi khi.
Hà Thanh Nhu nắm chặt tay, cảm thấy giọng nóinày vô cùng quen tai, dường như chị đã từng nghe ở đâu đó.