Edit: Dú
—————————————–
Vào phòng y tế mới phát hiện ra Trịnh Đào đã rời đi một tiếng trước. Theo lời của bác sĩ thì sức khỏe của cậu ta đã khôi phục khá tốt, lúc rời đi rất có tinh thần, nhưng Trịnh Đào rất thích miễn cưỡng vui cười trước mặt người khác, nên nghe thấy bác sĩ nói như vậy, ba người Lý Gia Đồ đều không cho là đúng.
Không gọi điện thoại được, có lẽ là máy hết pin rồi.
Hết cách, Lý Gia Đồ với Đàm Hiểu Phong còn phải thi đấu, nghe thấy khúc quân hành của vận động viên lại vang lên, họ đành phải đến sân vận động ngay lập tức.
Lý Gia Đồ đến nơi, nhìn quanh sân một cái, không thấy hình bóng của Tô Đồng. Chu Ý Trăn thấy cậu không yên lòng, hỏi có phải muốn tìm thầy Tô không, trong lòng cậu bỗng căng thẳng, “Không, tớ tìm Trịnh Đào. Cậu thấy cậu ấy đâu không?”
“Trịnh Đào á? Không thấy.” Cô nàng hỏi bạn đang đứng phát nước khoáng bên cạnh, “Này, Tiểu Mễ, cậu thấy Trịnh Đào đâu không?”
Liêu Mịch nghĩ một chút thì nhớ ra, “A! Trước đó có thấy cậu ấy với thầy Tô ở cùng một nơi, sau đó thì không thấy đâu nữa.” Cô nhìn xung quanh một phen, “A? Thầy Tô cũng không ở đây.”
Nghe thấy đáp án như vậy, Lý Gia Đồ không khỏi ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ ra vì sao hai người họ lại ở cùng nhau, giờ cũng không biết đang đi đâu rồi.
Các vận động viên đã bắt đầu tiến hành điểm danh, nhưng khu trọng tài vẫn không thấy Tô Đồng.
Sau khi gặp vài người bạn, Lý Gia Đồ mới biết thì ra Tô Đồng đã kể rõ cho mọi người về tình trạng của cậu, chính là nôn mửa và phát sốt nhẹ.
Không ít người ân cần hỏi han và quan tâm đến tình trạng bây giờ của cậu, mà Chung Gia Gia lúc đó quên trả quần áo lại cho Lý Gia Đồ thì cực kì áy náy, nhưng Lý Gia Đồ chỉ tỏ vẻ cảm ơn và không để tâm, dù gì cũng không phải chuyện lớn.
“Hôm nay đừng gắng sức quá, dù sao cũng đã vào trận chung kết, thứ hạng gì đó đều không sao cả.” Trương Cạnh Dư tỏ vẻ chẳng việc gì.
Lý Gia Đồ cười đáp, “Tôi thật sự không sao cả mà. Vào chung kết rồi mà còn không lấy được ngôi quán quân thì không ổn lắm đâu?”
Nghe vậy, Trương Cạnh Dư hớn hở ôm vai cậu, lấy tay cậu đặt lên ngực cậu ta, “Anh em tốt ~~~”
Cậu vội dùng tay đẩy cậu ta ra.
Còn mấy phút trước khi trận chung kết xm nữ chuẩn bị bắt đầu thì Tô Đồng đã vội vàng trở lại, nhảy xuống bậc thềm cao cao cạnh sân vận động, chạy về phía ghế trọng tài. Cùng lúc đó, Lý Gia Đồ thấy Trịnh Đào cũng chạy về từ bên ngoài sân.
Nhìn từ phía xa, trông Trịnh Đào uể oải không có sức sống, e là vì chuyện không qua không chạy hết m mà thấy ảo não. Nhưng lúc cậu ta đến chỗ đám học sinh thì lại mang bộ dáng tinh thần phấn chấn, còn hô cổ vũ những cô bạn sắp đến phía trước khu tiếp sức.
“A, Gia Đồ.” Trịnh Đào phát hiện ra Lý Gia Đồ đang đứng trong đám đông, cười chào cậu, quan tâm hỏi, “Sức khỏe ông sao rồi? Tốt hơn nhiều rồi chứ?”
Lý Gia Đồ mỉm cười, “Ừm, không thành vấn đề. Ông thì sao? Nghe nói hôm qua bị ngất.”
Mặt Trịnh Đào cứng lại, một lúc lâu sau mới ngượng ngùng vò tóc, “Ừ, không chạy hết nổi… Ờm, tôi đỡ hơn nhiều rồi, đều ổn cả.”
“Vậy là được rồi.” Lý Gia Đồ nói.
Các đội tiến vào trận chung kết đều không thể khinh thường. Nữ sinh lớp / phải dùng hết toàn lực như vậy mới có thể chen chân vào trận chung kết, từ đầu đã không nghĩ sẽ đạt được huy chương gì, vốn chỉ định cố hết sức chạy xong, quan trọng là đã được tham gia mà thôi. Nhưng không ngờ trạng thái của mấy đội dự thi phía trước đó cũng không được tốt, bọn Chu Ý Trăn còn chạy được lên vị trí thứ ba, ngay cả mấy cô nàng cũng không ngờ nổi.
“Ôi trời, đạt huy chương đồng rồi.” Liêu Mịch chạy với cái gậy cuối cùng chỉ biết cười ngây ngốc, Lưu Mặc Nam bên cạnh đã sắp đánh cô.
“Ai yo, ai yo, mừng quá xá, mừng quá xá.” Trương Cạnh Dư đưa khăn ấm cho nhóm vận động viên, nói với các công thần, “Oa, tối nay mời các cậu ăn Ma-la-tang() nhé!”
(Chú thích: Ma-la-tang (Nguyên văn: 麻辣烫) nghĩa là cay – tê – nóng để diễn tả những vị chính của món lẩu xiên đường phố này. Thay vì ăn lẩu trong những nhà hàng, người ta hoàn toàn có thể đơn giản thưởng thức món này ngay tại lề đường. Có rất nhiều loại thực phẩm để lựa chọn và được xiên thành từng loại riêng như thịt, các loại rau, hải sản, đậu phụ… Tất cả sẽ được nhúng trong nồi nước lẩu cay nóng thơm lừng mùi gia vị rất đặc trưng. Món này được đặc biệt ưa chuộng khi thời tiết rét lạnh.
— Theo Vietnamnet)
“Chạy tốt đấy.” Không biết Tô Đồng đã đi tới bên mọi người từ lúc nào.
Lưu Mặc Nam buông Liêu Mịch, cười hỏi, “Thầy Tô, hôm nay thầy làm trọng tài cho đường chạy nào?”
Tô Đồng mới mở bảng thời gian thi đấu trong thay ra thì đã bị học trò giật lấy. Anh cười đầy cưng chiều, lắc đầu.
“Ối giời! Tô Tô, thầy giám sát đường chạy số ba!” La Tử Hào la lên.
Anh nhướn mày, thắc mắc hỏi, “Em gọi thầy là gì cơ?”
“À, ờm, thầy Tô!” Cậu ta sửa lời, nhanh nhảu vỗ miệng mình, cười nịnh nọt, “Thầy Tô ơi, chút nữa bọn Lý Gia Đồ chạy ở đường số ba đó, thầy không bày tỏ gì sao?”
Tô Đồng không hiểu gì, “Bày tỏ gì?”
“Đừng vậy chứ!” Chu Ý Trăn đẩy cậu ta ra một bên, “Úi giời, là cán bộ môn của thầy đó!”
“Chút nữa thầy cũng có một cán bộ môn thi chạy mà.” Dứt lời, Tô Đồng nâng cằm về phía không xa.
Lý Gia Đồ nhìn về phía anh chỉ, thấy đội chạy của lớp khác đang tập hợp ở bên kia, nhưng người mặc đồ chạy điền kinh rất nhiều, cậu không biết Tô Đồng đang nói tới ai.
“Lý Gia Đồ của bọn em chạy gậy cuối đó. Còn người của thầy thì chạy thứ mấy?” Trương Cạnh Dư bất mãn, bắt đầu càu nhàu.
Tô Đồng nhún vai, “Là gậy cuối.”
Nghe thấy thế, Trương Cạnh Dư trợn mắt.
“Hầy, lấy tư tình làm việc công, trong quy tắc không cho phép ().” Tô Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, xòe tay ra.
(Nguyên văn: 欲苟顺私情, 则告诉不许. Thực sự là mình chỉ hiểu theo nghĩa từng từ mới ra được câu như vậy… Nếu thấy không đúng thì các bạn cứ chìa tay giúp đỡ mình nhé ToT)
Trương Cạnh Dư vừa nghe thấy anh trích bài trên lớp, đầu óc choáng váng, phất tay nói, “Không chơi với thầy nữa. Cả ngày ngược cẩu ngược mấy đứa học dở.”
Tô Đồng cười nhạt, ngẩng đầu nhìn xung quanh một phen, hỏi Đàm Hiểu Phong, “Phùng Tử Ngưng đâu? Sao không thấy em ấy?”
Đàm Hiểu Phong đành đáp, “Cậu ấy đến Dật Phu chơi cầu rồi.”
“Chơi cầu?” Tô Đồng ngạc nhiên.
Cậu ta khom lưng điều chỉnh lại cái đai bảo vệ đầu gối, đột nhiên nhớ ra, “Vừa nãy cậu ấy có gửi tin nhắn cho em, nói muốn đến phòng thí nghiệm. Thầy tìm cậu ấy có việc gì không?”
Tô Đồng lắc đầu, “Không có việc gì đặc biệt.”
Ngày thứ hai của Đại hội, tin vui của lớp bay tới tấp, đầu tiên là chạy xm nữ đạt được thành tích tốt là hạng ba, tiếp theo là đội học sinh nam lấy hạng nhất tiến vào trận chung kết xm nam cũng đạt được huy chương vàng.
Cô chủ nhiệm đến muộn vừa nghe được kết quả này, vừa mừng vừa sợ, cười rực rỡ, chỉ nói, “Xem ra lớp chúng ta vẫn có ưu thế về hạng mục tập thể hơn!”
Vừa thấy sẽ bắt đầu trận chung kết xm nam, Lý Gia Đồ nhìn ghế trọng tài của Tô Đồng, đếm vị trí của anh, quả nhiên là đường chạy thứ ba như đã nói từ trước.
“Gia Đồ cố lên!” Trịnh Đào đứng giữa đám đông đang chìm trong vui sướng, hưng phấn hô.
Lý Gia Đồ giật mình, lúng túng gật đầu, “À, ừ.”
“Hôm nay Lý Gia Đồ không sao chứ?” Đinh Sở Ngâm quan tâm hỏi.
Cậu vội lắc đầu, mỉm cười cảm ơn lời quan tâm của cô, “Không sao ạ.”
Người chạy thứ hai của lớp nhận được gậy thứ ba, cố sức chạy đuổi về phía trước, tuyển thủ cầm gậy sau khi được giao gậy đều đang chạy lên đường băng.
Lý Gia Đồ nhận ra cán bộ môn mà Tô Đồng đã nhắc đến, ngạc nhiên phát hiện người đó còn thấp bé hơn cả Vương Vận Ân nhưng tướng mạo lại rất già dặn, mang vẻ nghiêm túc và trầm ổn.
Tiếng cổ vũ đồng thanh rất lớn, như một cơn thủy triều dâng lên ở sân vận động.
Tất cả mọi người đều chú ý đến tốc độ ở người gậy thứ ba, chỉ thấy khoảng cách chênh lệch vốn càng lúc càng xa kia mà ở m cuối cùng bỗng kéo gần. Lý Gia Đồ nhìn bạn cùng lớp chạy đến nỗi cả mặt cũng mang nét dữ tợn, không khỏi hơi thất thần. Vừa thấy cậu ta sắp chạy đến khu tiếp sức, cậu bắt đầu đi về phía trước chuẩn bị chạy.
Sau khi nhận được gậy, Lý Gia Đồ nhanh chóng bỏ lại những người khác ở phía sau, cả đường chạy đều dẫn đầu. Nhưng lúc chạy đến khúc quanh, phía sau có người chạy vượt lên. Cậu không thấy rõ là ai, chỉ biết mở chân chạy trước cả thời gian đã tính từ trước.
Lúc tới gần hơn m quan trọng kia, tuyển thủ chạy ở đường số năm vượt qua cậu, hai người chạy song song với tốc độ tương xứng. Lý Gia Đồ thật sự hận không thể tóm cậu ta lôi về phía sau.
Mắt thấy sắp đến đích, cậu cúi đầu cắn răng một cái, liều mạng phá sợi dây đích đến.
Lý Gia Đồ chạy hơn mười bước về phía trước thì bị đám bạn vây xung quanh. Nghe thấy cậu ho khan nhất thời đã khiến mọi người đều sợ. Cậu từ từ bình ổn lại, phất tay lắc đầu, điều chỉnh hô hấp, “Không sao cả.”
“Sao ông lại ngầu thế cơ chứ!!!” Trương Cạnh Dư ôm lấy vai cậu, dùng sức lay, kích động đến mức rơi nước mắt.
Cậu nhanh tay đẩy cậu ta ra, hai tay đẩy ra ngoài, nghiêm túc nói, “Đừng có thổ lộ với tôi thế.”
Đinh Sở Ngâm bị lời đùa giỡn của hai người mà bật cười, đưa khăn cho Lý Gia Đồ, “Không khó chịu chứ?”
“Không ạ.” Lý Gia Đồ cười nhận lấy cái cặp của một bạn đưa đến, mặc áo khoác xong mới nói, “Em đi thay quần áo trước đây ạ, có hơi lạnh.”
Trương Cạnh Dư nhớ ra còn có hạng mục khác nữa, lập tức giơ hai tay lên gọi các vận động viên về.
Không lâu sau, các bạn đều đã tan hết, Đàm Hiểu Phong đuổi theo Lý Gia Đồ, đi thay đồ cùng cậu, cả Trịnh Đào cũng bám theo.
“Gia Đồ, ban nãy ông ngầu lắm đó!” Trịnh Đào vui vẻ vì cậu, cực kì kích động nói.
Cậu cười nhạt, nghĩ thầm huấn luyện một tháng này thật không uổng phí. Trước khi rời khỏi sân vận động, Lý Gia Đồ nhìn về phía ghế trọng tài, thấy Tô Đồng đang nói chuyện với một giáo viên ở bên cạnh. Không biết bọn họ nói gì mà thoạt nhìn rất vui vẻ.
Bận bịu cả một quãng thời gian, rốt cuộc Lý Gia Đồ cũng có thể về nhà vào cuối tuần. Cũng không có gì bất ngờ, khi Lý Gia Đồ đang thay đồ thì phát hiện có tin nhắn trong điện thoại, là mẹ cậu hỏi cuối tuần này có về nhà không.
“Hiểu Phong, tuần này ông về nhà không?” Lý Gia Đồ đút máy vào trong túi quần, đứng cạnh vách ngăn hỏi.
Đàm Hiểu Phong đang thay đồ ở cách vách trả lời, “Không về, tôi đến nhà cô. Ông không về à?”
“Có về chứ, hỏi chút thôi.” Cậu nghĩ một lát, chắc là cuối tuần không có việc gì.
Bên ngoài truyền đến tiếng tủi thân của Trịnh Đào, “Tôi cũng muốn về nhưng nhà quá xa. Tuần này chắc là các ông đều về cả, trong kí túc xá cũng chỉ còn lại một mình tôi.”
Nhà của Trịnh Đào quả thật rất xa. Thậm chí nguyên quán của cậu ta không ở xung quanh huyện lị mà là ở một thị xã hơi lạc hậu và nghèo khó, vì thi đỗ trường ở đây nên mới đến học.
Một nơi như vậy có thể cho ra một học sinh như cậu ta, e là chẳng khác với việc thi đỗ đại học. Dù gì thì ở trong mắt của nhiều người, vào được trường cấp ba này chẳng khác nào bước một chân vào cổng lớn của một trường đại học chính quy.
Hằng năm, cậu ta chỉ có thể về nhà vào lễ nghỉ đông, nghỉ hè và quốc khánh, những ngày nghỉ còn lại đều quá ngắn, một ngày cuối tuần cũng không đủ để cậu ta đi đi lại lại.
Lý Gia Đồ ra khỏi gian phòng, cúi đầu nhét đồ chạy điền kinh đã gấp xong vào trong cặp, “Hửm?” Cậu lấy ra một khối sô-cô-la từ trong túi, “Sao lại có cái này?”
Đàm Hiểu Phong vừa thấy thì cười, “Là một cô bạn nào đó để vào chăng. Cặp ông lúc sáng ở trên tay các bạn ấy mà.” Cậu ta sờ vào sườn cặp của mình, ngạc nhiên nói, “Ối? Tôi cũng có này.”
“Trịnh Đào, này.” Lý Gia Đồ không thích ăn sô-cô-la, thuận tay đưa cho cậu ta.
Trịnh Đào vội khoát tay, “Không được, ông ăn đi. Là tấm lòng của người ta đó.”
“Đã là tấm lòng thì không để cho người khác biết, thế còn gọi là tấm lòng gì nữa.” Đàm Hiểu Phong xé gói, bước ra ngoài, vừa ăn sô-cô-la vừa quay đầu lại, “Ông ăn đi. Lý Gia Đồ không thích sô-cô-la.”
Lý Gia Đồ cười, nhét sô-cô-la vào trong tay Trịnh Đào, không đợi cậu ta nói gì thêm mà bước ra khỏi nhà vệ sinh.