Edit: Dú
—————————————–
Nếu Đỗ Nguyên muốn đến trường cậu vào đêm trước Nguyên Đán, đương nhiên Lý Gia Đồ không thể hỏi phụ huynh nhà mình có muốn đến không. Chu Thư Uyên và mấy bạn trong Đoàn trường họp về, lại tuyên truyền với mọi người một phen về việc nhà trường sẽ nghiêm khắc quản lý các nhân viên ngoài trường. Cậu ta thảo luận ở trong nhóm lớp vài lần, từ đầu còn có người hỏi câu này câu khác, nhưng càng về sau càng không có ai đáp lại nữa.
Lý Gia Đồ định giật vé trên trang chủ nhưng sau khi cậu mượn máy tính bảng của La Tử Hào thì xác nhận là mình căn bản không làm nổi. Càng gần Nguyên Đán, cậu nghĩ e rằng phải trực tiếp đưa người vào cũng nên. Nghĩ đến đây, Lý Gia Đồ không thể không chủ động liên hệ với Đỗ Nguyên qua mạng, hỏi cậu ta hôm đó có bao nhiêu người đến.
Kết quả là cậu đợi cả một tiết vẫn không thấy câu trả lời. Cậu ngẫm lại mới nhớ ra, trường của bọn Đỗ Nguyên cấm dùng mấy sản phẩm công nghệ như điện thoại và máy tính bảng trong lớp.
Chuông báo vào lớp vang lên, Lý Gia Đồ trả máy tính bảng lại cho La Tử Hào, trở về lớp đưa chồng vở bài tập đã thu trước đó đặt lên bàn giáo viên.
Tô Đồng thường đến lớp sau khi tiếng chuông báo vang lên, nhưng không biết tiết này bị chuyện gì trì hoãn, chuông vang rồi mà vẫn không thấy bóng người đâu. Trong lớp dần yên tĩnh, nhất thời không có tiếng ai nói chuyện, không khí khó tránh có hơi quỷ dị, nhưng rất nhanh đã có người khe khẽ hỏi nhỏ, “Thầy đâu rồi?”
Lý Gia Đồ nhìn chồng vở bài tập trên bàn, do dự một phen, lôi điện thoại ra định gửi cho Tô Đồng một tin nhắn thì đã thấy anh bước nhanh qua cửa sổ trước, bước đến bục giảng.
“Ừm, thầy xin lỗi.” Tô Đồng hắng giọng, đặt sách giáo khoa lên bàn. Qua vài giây sau, anh mới ngẩng đầu lên nói với mọi người, “Hai tiết này các em cứ tự học đi nhé. Có đề luyện tập nào chưa làm xong thì nắm vững thời gian mà làm. Có câu hỏi gì thì giơ tay.”
Anh nói xong thì cúi đầu bước đến một góc bục giảng, nhấc cái ghế dựa đã đặt ở nơi đó lên. Sau khi về tới bàn mới ngồi xuống.
Tình huống như vậy không phải chưa từng có nhưng Lý Gia Đồ vẫn cảm thấy là lạ. Cậu thu máy tính bản và sách giáo khoa lại, tìm sách luyện tập Hóa thì nghe thấy trên bục giảng có động tĩnh, lập tức ngẩng đầu lên.
Kết quả là Tô Đồng đang đứng dậy, mượn Phùng Tử Ngưng ngồi ở hàng đầu một cái bút đỏ rồi lại ngồi xuống.
Anh dùng thời gian tự học để phê và chữa vở bài tập Hóa vừa nộp lên, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc xuống đám học trò đang ngồi trong lớp. Nếu phát hiện có học sinh nào giơ tay hỏi thì anh sẽ đến chỗ của học sinh đó.
Lý Gia Đồ cũng muốn hỏi một chút nhưng cậu nhận ra sách luyện tập Hóa của mình đã làm xong rồi. Nhân lúc Tô Đồng không chú ý, cậu trộm lấy sách luyện tập môn Lý vẫn chưa đuổi kịp tiến độ ra, cúi đầu lặng lẽ làm.
Trong hai tiết Hóa này, ngoại trừ lúc các bạn xung quanh Lý Gia Đồ giơ tay trả lời, Tô Đồng bước đến giúp thì chưa một lần nào anh dừng lại bên người cậu. Có một lần, Lý Gia Đồ sợ anh phát hiện cậu đang dùng tiết Hóa để làm bài tập Lý, lúc anh đi ngang qua thì giả bộ đang sửa soạn lại sách vở, mắt lại nhìn thấy Tô Đồng căn bản không liếc mắt đến chỗ mình lấy một lần.
phút trước khi tiết học cuối cùng của buổi sáng chấm dứt, Tô Đồng giao cho hai học sinh trả vở bài tập đã được phê bình và chữa xong cho mọi người. Mãi đến lúc này, anh mới đặt lại chiếc ghế về góc phòng, cầm phấn viết, nói với mọi người, “Chúng ta cùng thảo luận về bài tập lần trước nhé.”
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh. Trả vở mất năm phút, anh dùng mười năm phút còn lại để nói hết bốn bài trong vở bài tập. Bài cuối cùng vì bảng đã viết kín nên Tô Đồng vừa lúc đứng trên mép bục giảng, nếu không phải đúng lúc quay đầu lại phát hiện ra thì đã bị ngã khỏi bục giảng.
Đợi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, vì từ trước đến nay anh chưa từng chạy quá giờ nên cất phấn vào trong hộp, vỗ bụi vương trên tay rồi nói, “Các em tan học đi.”
Lúc này, đám học trò mới bắt đầu lục tục thu dọn đồ đạc, Lý Gia đồ cũng kẹp vở bài tập vào trong sách giáo khoa. Điện thoại trên bàn liền rung, vì động đến chất gỗ của mặt bàn nên âm thanh dọa mọi người xung quanh đều sững lại một lúc.
Lý Gia Đồ nhìn thấy tin nhắn của Đỗ Nguyên gửi đến, lập tức cầm điện thoại lên. Cậu ngẩng đầu lên bục giảng thì vừa thấy Tô Đồng đang lẳng lặng nhìn mình nhưng lại không nói gì, chắc là cũng chỉ thấy ngạc nhiên vì học sinh của mình bận bịu nên đã xoay người rời khỏi lớp.
Cậu xấu hổ cúi đầu, mở khóa màn hình đọc tin nhắn mà Đỗ Nguyên gửi đến. Cậu ta nói: Bốn người, có hai bạn nữ nữa. [Hì hì]
Lý Gia Đồ hơi sửng sốt một chút, trả lời: Bạn gái hả?
“Còn không đi ăn cơm à? Không là không còn đồ ăn đâu đó.” Trương Cạnh Dư đi phía trước nói.
Cậu thoáng ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, “A, ông đi trước đi.”
Cậu ta cũng không định đợi cậu đi ăn cùng nên vừa khóa cặp xong thì mất hút. Lý Gia Đồ đứng lên, đeo cặp lên lưng. Cậu nhìn thoáng qua điện thoại, Đỗ Nguyên gửi đến hai cái biểu tượng nhe răng cười, đáp án không cần nói cũng biết.
Nếu là bốn người, Lý Gia Đồ thật sự không nghĩ ra được cách nào để trong tình huống không có vé có thể đưa bọn họ qua được cổng trường bị bao kín. Nhưng vì đã nhận lời với Đỗ Nguyên nên cậu có muốn từ chối đều không được nữa.
Lý Gia Đồ bước đi rất chậm, ngay cả chuông tan học của tầng ba đều đang vang lên nhưng cậu còn chưa đến căn tin. Vài học sinh đi giày trượt vượt qua cậu, cậu cúi đầu đi bên cạnh hàng cây nơi sân trường. Không lâu sau, cậu nghe thấy tiếng Tô Đồng đang gọi tên mình từ phía sau.
Cậu ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy anh đang mỉm cười với mình, bối rối cúi đầu, khẽ gọi một tiếng, “Thầy.”
“Sao hôm nay lại đi chậm vậy?” Tô Đồng hạ tốc độ đạp xe, trên xe không khỏi ngả nghiêng.
Lý Gia Đồ không biết nên đáp lại như thế nào. Cậu lắc đầu nhưng lòng thầm gõ một tiếng, hỏi anh, “Thầy, thầy có giành được vé vào hoạt động Nguyên Đán không ạ?”
Tô Đồng cười đầy tiếc nuối, “Lấy được có một tấm thôi.” Anh thấy bộ dáng trầm mặc của Lý Gia Đồ thì hỏi, “Em có bạn ngoài trường muốn đến?”
Nếu là tự mình chủ động nhắc đến thì bị đoán được cũng không phải lạ gì. Lý Gia Đồ đành gật đầu thừa nhận, uể oải đáp, “Bạn em muốn đến bốn người, nhưng em lại không giành được tấm vé nào…”
“Vậy à…” Tô Đồng trầm âm một lát rồi nói, “Thế tôi đưa mã của mình chia cho em nhé, vì bạn tôi đã nói là bạn gái cậu ấy không đến nữa. Nếu lúc ấy mà bọn Lê Phương muốn đến, tôi sẽ trực tiếp đưa họ vào từ cửa hông của kí túc xá giáo viên cũng được.”
Lý Gia Đồ ngạc nhiên. Cậu cắn môi, một lúc lâu sau mới nói, “Không cần đâu ạ. Thầy đã vất vả lắm mới giành được một tấm vé mà.”
“Không sao, dù gì họ cũng là người lớn cả, hoạt động tham gia cũng nhiều, có đến chơi hay không cũng không quan trọng.” Tô Đồng nói xong thì rút điện thoại ra, lướt tay gửi cho Lý Gia Đồ một tin nhắn.
Lý Gia Đồ không nói lời từ chối nữa. Cậu chăm chú nhìn góc nghiêng của Tô Đồng, cảm thấy hàng mi của anh rất dài, nhưng có lẽ gần đây đã gầy đi một chút nên mặt hơi trắng, nhìn qua như không mang màu gì.
Bên cạnh Lý Gia Đồ đột ngột chấn động, vội bước về phía trước hai bước đỡ lấy xe, ai ngờ Tô Đồng cũng nhảy xuống xe, lảo đảo đụng phải người cậu.
Trong lúc hốt hoảng, cậu ngẩng đầu thì cảm nhận được hơi thở rất gần của Tô Đồng. Mùi hương trên người anh, và cả hơi thở ấm áp của anh nữa. Một khắc kia, trái tim Lý Gia Đồ siết chặt. Cậu cúi đầu theo bản năng, hô hấp cũng tạm ngừng.
“Không đụng em bị thương chứ?” Tô Đồng vẫn khống chế được chiếc xe, đứng thẳng lên hỏi.
Ngay cả mắt cũng chưa kịp ngước lên mà cậu đã lắc đầu.
“Hôm nay chân chống xe không vững…” Anh lầm bầm, lại lên xe, nhìn đồng hồ nói, “Nếu em không đi căn tin thì sẽ không còn gì ăn nữa đâu. Muốn lên xe không?”
Lý Gia Đồ ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy anh đang tự nhiên mà nhìn mình, trong mắt mang theo ý hỏi và tò mò. Cậu luống cuống gãi đôi má đang ngứa, đáp lời, “Không sao đâu ạ. Em đến tầng hai ăn cơm cũng được, người cũng không quá nhiều.”
Tô Đồng ngạc nhiên tròn mắt, cười nói, “Cũng đúng. Thế tôi đi trước đây. Em ăn no nhé, đang tuổi cao tuổi lớn đó.”
“Vâng.” Cậu vội cười, “Tạm biệt thầy.”
Trước khi anh cưỡi xe rời đi thì dùng tay nhéo mặt cậu một chút. Lý Gia Đồ thấy anh đi rồi mới chạm vào mặt mình, nghĩ thầm chắc Tô Đồng không biết mặt mình nóng như thế nào đâu.
Trong điện thoại đã nhận được mã vé của Tô Đồng. Lý Gia Đồ trở về kí túc xá, suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc vẫn gửi mã đó cho Đỗ Nguyên rồi gửi thêm một câu giải thích: Lúc nào cậu đến thì cho tớ biết một tiếng. Vì chỉ có một tấm vé nên tớ sẽ đưa mọi người trốn vé vào.
Đỗ Nguyên: Cảm ơn cậu nhé ~ [Đáng thương][Đáng thương][Yêu cậu]
Cậu đọc mấy tin nhắn gần đây hai người họ gửi cho nhau, lắc đầu cười khổ.
Dù thời gian nghỉ tết Nguyên Đán không dài, nhưng dù gì cũng là sau kì thi tháng nên mọi người vẫn định nghỉ ngơi thảnh thơi trong mấy ngày nghỉ này. La Tử Hào và Chu Thư Uyên đã đặt xong vé máy bay đi Thượng Hải, định sau khi tỉnh dậy sáng Nguyên Đán sẽ bay đến đô thị lớn này chơi, còn những người khác thì định ở nhà nghỉ ngơi hồi sức, ở cùng ba mẹ.
Mỗi lần đến khoảng thời gian này, Trịnh Đào đều lạc lõng. Lý Gia Đồ đã quen rồi, nhưng khi nghe cậu ta hỏi mỗi người định trải qua tết Nguyên Đán như thế nào lại không khỏi nhớ đến lần trước cậu quay trở lại kí túc xá thì gặp một màn kia.
Không phải cậu ta đang xác nhận xem những người khác có ở lại trường không đấy chứ?
Đang nghĩ đến đó thì Trịnh Đào hỏi đến cậu. Không biết có phải Lý Gia Đồ nghe nhầm hay không mà khi bị cậu ta hỏi, giọng điệu của cậu dửng dưng hơn người khác rất nhiều, “Về nhà.” Cậu trả lời đầy khẳng định và vô cùng ngắn gọn.
“Vậy sao…” Trịnh Đào tựa vào khung giường, buồn bực nói, “Lại là một mình tôi cô đơn, với cả căn tin còn không mở cửa dịp Nguyên Đán.”
Phùng Tử Ngưng giặt đồ xong, ngồi trước bàn học bôi lọ dưỡng tay, nghe thấy cậu ta than thở thì thuận miệng hỏi, “Trịnh Đào, ông muốn đến nhà tôi chơi không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngạc nhiên đưa mắt về phía Phùng Tử Ngưng.
Hình như chính cậu ta nói xong cũng mới ý thức được mình đã nói gì, nhất thời hơi sửng sốt.
“Thật hả? Thật sự có thể đến nhà ông chơi?” Trịnh Đào lại nghe vô cùng chăm chú, cực kì vui vẻ hỏi lại.
Phùng Tử Ngưng thoa tay xong, chậm rãi đáp, “Không thành vấn đề. Dù gì phòng nhà tôi cũng còn nhiều.”
“Đúng rồi, nhà của Phùng Tử Ngưng giàu lắm!” Trương Cạnh Dư ở bên cạnh chen miệng, “Nhà cậu ấy cách núi Thanh Sơn vài con đường. Các ông có thể nhân lúc được nghỉ mà đến núi chơi, không chừng còn không thu vé vào cửa đâu.”
Trịnh Đào càng nghe càng hưng phấn, “Tôi chưa từng đến Thanh Sơn chơi bao giờ!”
Nói đến nước này rồi, Phùng Tử Ngưng cũng không thể đổi ý được nữa. Cậu ta cười với Trịnh Đào, “Đêm hoạt động ba mẹ tôi sẽ đến đón, lúc ấy chúng ta cùng nhau về là được.”
Có vẻ như cậu ta còn chưa thể tin được lại có chuyện tốt như vậy xảy ra với mình, cực kì kích động dùng sức gật đầu, “Cảm ơn ông nhé, Tử Ngưng.”