Edit: Dú
—————————————–
Thời khóa biểu mới được dán lên bên cạnh bảng vào đêm tự học đầu tiên sau khi khai trường. Mà thứ cũng được dán cạnh bảng là thành tích thi cử của học kỳ trước.
Rõ ràng là các học sinh đều đã nhận được phiếu điểm ở nhà rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có người đi ngang qua không khỏi dừng lại nhìn một hai lần, chỉ vào tên và điểm số rồi bình luận vài câu.
Đương nhiên, người chưa từng tham gia vào số đó như Lý Gia Đồ chẳng hiểu rốt cuộc có gì đáng để bàn tán.
Tiết Hóa đầu tiên của mỗi tuần được sắp xếp vào tiết thứ của chiều thứ ba, còn đề trắc nghiệm theo tuần thì được xếp vào buổi tối thứ tư.
Từ khi Lý Gia Đồ quay về trường thì không chạm mặt Tô Đồng nữa. Lúc đi học, dù có đi qua dưới kí túc xá của giáo viên nhưng cậu chưa từng nhìn thấy xe của Tô Đồng ở nhà xe. Cậu cũng không nhìn thấy xe của anh ở dãy phòng học hay xung quanh thư viện cả. Cậu nhớ Tô Đồng đã từng nói, học kỳ này phải bắt đầu dẫn dắt đội tuyển quốc tế, có khi sẽ bận bịu hơn nhiều, cho nên dù Lý Gia Đồ có cố tình đi qua văn phòng của tổ Hóa học cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tô Đồng.
Bài thi môn Hóa cuối kỳ trước là được cô Lao thuận tiện phát cho lớp cậu.
Mọi người thấy bài thi đạt điểm tuyệt đối của Lý Gia Đồ thì đều muốn mượn xem, còn cậu thì đang chờ buổi chiều thứ ba tới. Mình phải đối mặt với Tô Đồng như thế nào đây? Anh ấy sẽ hỏi vì sao trong kì nghỉ đông không nhận cuộc gọi từ anh, hay thậm chí là không để ý đến anh ấy? Tất cả đều không thể biết được.
Cũng không biết năm nay Tô Đồng đã trải qua như thế nào. Lúc này Lý Gia Đồ mới vô cùng ngạc nhiên hồi tưởng lại, không có ai cùng trải qua năm mới với anh. Anh đã không còn người thân, trong lúc nhà nhà đều đoàn tụ ấm áp bên nhau, không biết anh đã một mình trải qua đêm giao thừa lạnh lẽo như thế nào.
Vấn đề này khiến Lý Gia Đồ lo lắng bồn chồn trong nháy mắt. Cậu nhớ tới vô số lần mình khởi động rồi lại tắt máy trong kì nghỉ đông, từ chối không nhận vô số cuộc gọi của Tô Đồng, tất cả những suy nghĩ trong lòng đều là Tô Đồng muốn chất vấn hay đang quan tâm đến thành tích thi cử của cậu, nhưng cậu lại không thể đối mặt và nghe giọng nói của anh. Cậu chưa từng nghĩ rằng, học kì một vừa chấm dứt là Tô Đồng trở nên nhàn rỗi.
Đúng là anh có rất nhiều bạn tốt, nhưng đến ngày lễ đoàn viên, anh chỉ có một mình.
Nhật kí cuộc gọi nhỡ cuối cùng trong điện thoại là vào sáng ngày , còn sau đó, Tô Đồng không còn gọi thêm một cuộc nào nữa cho cậu. Là đã buông tay rồi. Thật ra cho dù là chính Lý Gia Đồ hay là Tô Đồng, vào thời điểm đó đều đã buông tay rồi.
Từ nay về sau chắc sẽ chỉ là mối quan hệ thầy trò bình thường, không chút đặc biệt nào. Sự nhận thức này khiến Lý Gia Đồ bỗng chốc rất sợ gặp lại Tô Đồng, không biết phải đối mặt với anh như thế nào, cũng không biết phải đối mặt với một cái “tôi” đã từng luôn ngóng trông gặp gỡ Tô Đồng ra sao.
Chuông chuẩn bị vang lên, học sinh trong lớp đều lục tục quay về chỗ ngồi, im lặng đợi chuông vào học và giáo viên bước vào.
Sau khi bài thi Hóa bị cầm đi quay về mặt bàn của Lý Gia Đồ, dấu bút màu đỏ nhìn thấy đã rợn người. Lòng bàn tay cậu đẫm mồ hôi lạnh, gấp bài thi đặt dưới chồng sách vở, lấy ra một quyển sách giáo khoa Hóa học.
Chỗ ngồi của cậu ở hàng cuối cùng, là vị trí xa bục giảng nhất. Tô Đồng có thể nhìn thấy mình hay không? Sao lại có câu hỏi ngây thơ như vậy, lòng Lý Gia Đồ loạn cào cào, thầm nhủ tại sao mình còn nghĩ xem Tô Đồng có thể nhìn thấy mình không cơ chứ.
“Ớ?” Trương Cạnh Dư đột nhiên phát ra một tiếng kinh ngạc.
Ngay sau đó, những học sinh khác trong lớp cũng khe khẽ thì thầm, sôi nổi nghị luận. Lý Gia Đồ không hiểu gì ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người xa lạ không biết đã đứng trên bục giảng từ lúc nào — cũng không hoàn toàn xa lạ lắm, Lý Gia Đồ đã từng gặp cô.
“Chào các em, cô tên là Tưởng Linh Xuyên. Bắt đầu từ học kỳ này, cô sẽ nhận dạy môn Hóa của lớp các em.” Bên cạnh bục giảng, cô giáo có dáng người cao gầy cân xứng và xinh đẹp mỉm cười với học trò, một tay vừa vịn lên bàn, khom lưng chào rồi xoay người lại viết tên mình lên bảng, “Các em có thể gọi cô là cô Tưởng. Học kỳ này cô được điều chuyển đến trường mình, trước đó cô dạy ở tổ bộ môn Hóa ở trường Bát Trung, đã từng dạy một khóa học sinh, đồng thời cũng là giáo viên hướng dẫn của đội tuyển Olympic Hóa trường Bát Trung. Hi vọng trong những ngày cùng nhau học tập trong tương lai, cô sẽ có thể cùng tiến bộ với các học sinh của mình.”
Vốn những âm thanh đang nhỏ giọng nghị luận thoáng chốc tiêu tán, trong phòng nổi lên sự yên lặng quá mức quái dị.
Lý Gia Đồ tưởng là cậu đã nghe lầm, cũng cho rằng cậu đã nhìn lầm. Là mình đang nằm mơ sao? Vì sao Tưởng Linh Xuyên lại đứng trong lớp giới thiệu bản thân với học sinh? Tô Đồng đâu rồi?
Tô Đồng đâu mất rồi?
Cậu thở một hơi ngắn ngủi, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, cắn môi không biết nên làm thế nào cho phải. Mà Phùng Tử Ngưng ngồi phía trước và cả Trương Cạnh Dư bên cạnh cũng đã bị vẻ xinh đẹp và cởi mở của cô giáo mới khuất phục, cảm thán, “Rất có khí chất nữ thần…”
“Cô Tưởng ơi, thầy Tô đâu ạ? Thầy ấy đi dạy lớp khác sao?” Vẫn có học sinh không nhịn được mà hỏi.
Lý Gia Đồ bỗng ngẩng đầu nhìn về bạn học sinh đã hỏi câu kia, sau đó lại nhanh chóng nhìn về phía Tưởng Linh Xuyên.
Dường như cô đã dự liệu trước chắc chắn sẽ có học sinh hỏi câu này nên cười tự giễu, “Xem ra thầy Tô thật sự rất được chào đón.” Cô vén phần tóc hơi rối ra sau tai, giải thích, “Thầy Tô đã không còn ở trong trường chúng ta nữa.”
Tim bỗng chốc trở nên nặng trĩu, lại thêm mấy thứ khác xâu xé, treo lơ lửng tới mức đau đớn. Lý Gia Đồ cắn chặt khớp hàm, chỉ thấy mỗi câu hỏi, mỗi một lời đáp đều rất vang dội, đánh vào bên tai cậu.
“Ơ? Tức là thầy ấy không làm giáo viên nữa sao?” Lưu Mặc Nam không thể tin nổi, “Không thể nào? Thầy mới làm được nửa năm thôi mà!”
Tưởng Linh Xuyên cười uyển chuyển, “Nặng lực thầy Tô rất mạnh. Có thể lên được một nơi làm việc với điều kiện tốt hơn sẽ là một bước tiến rất tốt.”
“Cái gì…” Lập tức có người bất mãn, “Làm được một nửa thì đi, quá vô trách nhiệm!”
Cô khẽ nhíu mày, không đồng ý, “Giáo viên cũng chỉ là một loại nghề nghiệp thôi. Đây là một công việc, không muốn làm nữa thì nhảy sang chỗ khác cũng là chuyện bình thường mà?”
“Ồ? Cô Tưởng, hình như cô rất hiểu thầy Tô! Quan hệ của hai người tốt lắm sao?” La Tử Hào bật cười ha ha đầy ẩn ý.
Tưởng Linh Xuyên sửng sốt, khẽ trừng cậu ta, nghiêm túc nói, “Cô và thầy Tô là bạn thời đại học, sự hiểu biết về thầy ấy sâu hơn các em nhiều. Trước khi thầy rời đi đã giải thích cho cô biết tình huống đại khái rồi, hi vọng có thể giúp đỡ cho các em trong việc học hành sau này.”
“Có phải là người yêu không ạ?” Có người hồn nhiên hỏi.
Cô á khẩu không trả lời được, đành cúi đầu mỉm cười.
“Được rồi các em, có câu riêng tư gì muốn hỏi thì sau giờ học hẵng nói nhé. Bây giờ đi học đi!” Cô chủ nhiệm Đinh Sở Ngâm không biết đã xuất hiện ở cửa sau từ khi nào, không vui nhắc nhở, “Cô Tưởng từng đào tạo ra thủ khoa và đội tuyển Olympic, mọi người hãy lợi dụng cơ hội này mà nhờ cô Tưởng chỉ dạy cho nhé.”
Tưởng Linh Xuyên đứng trên bục giảng, nở một nụ cười cảm tạ và lễ độ với Đinh Sở Ngâm
Đinh Sở Ngâm quả quyết gật đầu, xoay người rời khỏi lớp.
“Ừm… Bây giờ chúng ta bắt đầu học nhé.” Tưởng Linh Xuyên bước tới sau bàn, cầm phấn, bắt đầu giảng bài.
Dù sự uy nghiêm của cô chủ nhiệm đã chấn chỉnh được vẻ hiếu kỳ của học sinh trong một thời gian ngắn, nhưng sau khi uy thế tan hết, nhóm học trò ngồi trong góc vẫn không nhịn được mà rì rầm với nhau.
Nội dung buôn chuyện không có gì ngoài giáo viên mới và cũ. Lần này, mọi người đều bất ngờ, không ai ngờ rằng sau một kì nghỉ đông, thế mà lại đổi giáo viên môn Hóa, từ đại soái ca thành đại mỹ nữ, hai người họ còn là bạn thời đại học nữa chứ.
Vẫn có người nói Tô Đồng vô trách nhiệm và không tôn trọng nghề giáo viên, vừa có lí do cái là từ chức luôn, không nói với ai cả. Có người còn nhanh chóng ầm ĩ trong nhóm QQ đòi Tô Đồng phải trồi lên, giải thích vì sao chuyện lại như thế.
Những bàn tán về giáo viên mới chủ yếu tập trung ở vẻ ngoài và năng lực của cô. Cô chỉ tốt nghiệp sớm hơn ba năm so với Tô Đồng, cũng có nghĩa là lứa học sinh đầu tiên cô dạy dỗ có thủ khoa, đây là sự may mắn và thanh danh rất lớn. Cũng khó trách còn trẻ mà đã được điều chuyển đến trường của bọn họ.
“Lý Gia Đồ, Tô Tô có nói với ông là thầy ấy sắp từ chức không?” Trương Cạnh Dư cúi đầu nghịch điện thoại, nhỏ giọng hỏi.
Cậu cũng đang cầm di động, cũng đang đọc khung chat của nhóm lớp, nhưng những gì cậu soát ra được đều là những câu buôn chuyện của mấy đứa không chăm chú nghe giảng, mãi vẫn không thấy câu trả lời của Tô Đồng.
Lý Gia Đồ cũng im lặng. Đầu óc cậu mờ mịt, trong suy nghĩ đều trống không. Thế mà Tô Đồng cứ rời đi như vậy, không chỉ rời khỏi trường của cậu mà thậm chí còn không làm thầy giáo nữa.
Vừa rồi giáo viên mới có nói là anh có một nơi làm việc với điều kiện lớn hơn và có cả không gian phát triển, là ở đâu chứ? Quay về Bắc Kinh sao? Trước đây có lẽ là vì bà ngoại còn sống nên mới về quê hương làm việc. Vậy bây giờ thì sao? Một người không còn bất cứ ràng buộc nào như anh đã đến thành phố lớn để cạnh tranh và phấn đấu ư?
Lý Gia Đồ đã từng tưởng tượng ra vô số lần tình cảnh cậu gặp lại và nói chuyện cùng Tô Đồng, đã từng tưởng tượng ra chính cậu sẽ không thể đối mặt với Tô Đồng như thế nào. Nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng, cậu và anh sẽ không bao giờ gặp lại nhau, và cậu không còn cơ hội đối mặt với Tô Đồng nữa.
Tại sao có thể như vậy…
Môn Hóa của cậu đã đạt điểm tuyệt đối, trong khi Toán và Lý đều không đủ điểm. Thế mà những chuyện này bỗng không còn bất cứ mối liên quan nào với Tô Đồng nữa.
Tô Đồng vẫn chưa trả lời tin nhắn của học sinh trong nhóm. Lý Gia Đồ mở wechat, gửi bốn tin nhắn liên tiếp cho anh. Nhưng từng giây từng phút trôi qua mà tin nhắn vẫn cứ như đá chìm đáy biển, không có tiếng trả lời.
Vì tay đầy mồ hôi nên điện thoại trượt xuống mặt đất. Lý Gia Đồ khom người nhặt lên, chỉnh thời gian màn hình ngủ đông thành vĩnh viễn không ngủ đông, đặt trên sách giáo khoa.
Cả một tiết học này cậu đều không có tâm trạng nghe giảng. Rốt cuộc giáo viên đang nói nội dung gì, ở trang nào trong sách giáo khoa, Lý Gia Đồ hoàn toàn không biết. Đám bạn vốn đang bàn tán trong nhóm bắt đầu an tĩnh, không biết là vì nhớ ra trong nhóm có cô chủ nhiệm thường không xuất hiện hay là vì định ngoan ngoãn nghe giảng bài.
Câu nói cuối cùng của Chu Thư Uyên, “Giọng của Linh Linh đẹp chết mất!” cứ như đã chấp nhận cô giáo viên mới này, không chút do dự như khi tiếp nhận Tô Đồng trước đây.
Không có hồi âm.
Lý Gia Đồ gửi tin nhắn cho Tô Đồng, phát hiện ra màu xanh dương thông báo đang gửi tin nhắn đi, chứng tỏ tài khoản điện thoại của anh vẫn đang là nội mạng, dù anh có đổi điện thoại thì có lẽ vẫn không đổi tài khoản.
Không đến nửa phút sau, màu xanh dương ‘vừa được gửi đi’ hiện ‘đã gửi’, nhưng mãi vẫn chưa thấy đổi thành ‘đã đọc’.
(Chú thích: Thật ra đoạn này mình cũng chỉ hiểu mang máng thôi. Nếu ai dùng iPhone thì chắc sẽ biết iMessage đúng không? Nếu bên kia vẫn dùng mạng và cùng là iPhone thì tức là tin nhắn mình gửi sẽ có màu xanh dương, ngược lại thì là màu xanh lá ;;)
Là do Tô Đồng không mở thiết lập ‘đã đọc’, hay anh vẫn chưa đọc một tin nhắn nào? Lý Gia Đồ nắm chặt điện thoại, không quan tâm Tưởng Linh Xuyên sẽ cảm thấy cậu không lễ phép và có quy củ hay không đã đứng dậy bước ra khỏi lớp.
Cậu đến nhà vệ sinh ở cuối hàng lang, bấm số điện thoại của Tô Đồng nhưng chỉ nghe tiếng chờ đợi vang lên liên tiếp, càng nghe cậu càng không kiên nhẫn, cuối cùng là thông báo không thể kết nối được. Lý Gia Đồ hận không thể đập bể chiếc điện thoại xuống sàn, nhưng nghĩ một lát, lại dùng Facetime audio gọi đến tài khoản của Tô Đồng.
Lại là âm thanh chờ, nhưng lần này vì mạng không ổn định nên cuộc gọi bị cắt.
Thì ra cảm giác mất mát và thất thố khi muốn tìm một người nhưng không tìm được lại chân thực đến thế. Sao cậu có thể quên, rằng cậu cũng không phải chưa từng trải qua cảm giác muốn tìm Tô Đồng mà không thấy. Hẳn cậu phải hiểu rõ đây là cảm giác gì, vậy mà, vậy mà vào lúc ấy, cậu không nhận cuộc gọi của Tô Đồng.
Cậu không để Tô Đồng tìm được mình.
Đứng bên cạnh hành lang, gió lạnh ngày xuân thổi khiến hàng cây trong trường đung đưa, ngay cả những cành lá mới nhú cũng yếu ớt lung lay.
Lý Gia Đồ bỗng nhớ ra, vào học kỳ trước lúc trên đường về nhà, cậu đã từng nghĩ, nếu học kỳ tới Tô Đồng không là giáo viên môn Hóa nữa thì tốt.
Nghĩ đến đây, Lý Gia Đồ không kiềm chế nổi nữa. Cậu ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy chiếc cằm run rẩy, nước mắt từ khóe mắt đang kiềm nén rơi xuống.
Chuyện nên xảy ra thì không xảy ra, chuyện không nên xảy ra lại một lời thành sấm.
Cậu cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, khống chế cảm xúc, không để nước mắt tràn ra nữa.
Tiếng chuông tan học vang lên, Lý Gia Đồ vội vàng vịn tường đứng dậy không ngừng, trước khi có người đến thì chạy xuống tầng.
Cậu chạy đến trước quảng trường vòng tròn trong khuôn viên khoa học kĩ thuật, chân bất cẩn đá phải cục đá được sắp xếp thành các chòm sao trong vũ trụ, lảo đảo ngã xuống đất. Cậu không đứng lên, ngơ ngác ngồi trên đó. Nước mắt đã cạn, cậu ngạc nhiên nhìn những cục đá trên đất rồi ngẩn ngơ.
Bỗng, điện thoại vẫn nắm trong tay vang lên. Lý Gia Đồ giật mình, lúc nhìn về phía màn hình, đôi mắt cậu vẫn lòe nhòe. Cậu dụi mắt, thấy rõ tên của Tô Đồng, vội nhận cuộc gọi.