Edit: Dú
—————————————–
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước.
Lý Gia Đồ do dự rất lâu mới cầm lấy tờ giấy kia và mở ra. Không ngoài ý muốn, quả nhiên là phiếu điểm. Có lẽ đã trải qua một kì nghỉ đông không thở nổi nên khi nhìn lại thành tích của mình lần nữa, Lý Gia Đồ không còn bối rối như lúc ban đầu nữa.
Cậu suy sụp ngồi trên giường, sau một lúc lâu thì mạnh mẽ chà xát lên gương mặt khô hanh của mình, cuối cùng là nhụt chí gấp tờ phiếu điểm, đặt lại trên bàn. Cậu cứ ngồi đờ ra như vậy trong một chốc mới nhớ ra ly sữa đã uống vẫn đang để ở phòng bếp nên đứng dậy đi ra ngoài rửa, đặt ở giá cốc bên cạnh.
Lý Gia Đồ ngồi trước ti vi, nhìn màn hình tạm dừng mà ngẩn ngơ. Diễn viên mang vẻ mặt dữ tợn vừa lúc được đặc tả, ngay cả tơ máu trong mắt cũng lộ rõ. Cậu lại bắt đầu lo lắng vấn đề kia — Không biết Tô Đồng sẽ hỏi thành tích của cậu như thế nào đây.
Nhưng anh sẽ hỏi không? Lý Gia Đồ xoa nhẹ huyệt Thái Dương, bỗng cảm thấy vừa buồn ngủ vừa mệt bèn trở về phòng, chui vào ổ chăn và tắt đèn.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại. Lý Gia Đồ đã nhắm mắt nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, cậu mở to mắt nhìn chằm chằm vào bóng đêm. Cửa phòng khép hờ, một lát sau, cậu thấy trong bóng tối có thêm một khe hở và cả dáng hình Tô Đồng đang đứng trong ánh sáng.
Anh không vào phòng, cửa lại đóng lần thứ hai rất nhanh chóng.
Lý Gia Đồ xoay người, cuộn thành một vòng, cầm mắt cá chân của cậu, cứng người một chút rồi lại buông ra. Cậu nghĩ cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay, vẫn nên nói gì đó. Nhưng phải nói như thế nào đây? Cậu không giải thích được vì sao chiều chuyện không tốt cứ ập xuống đầu cậu như vậy, cũng không thốt lên được lời cam đoan xác thực nào. Cậu vơ một cái gối khác bên cạnh sang, chôn mặt vào trong gối.
Trong phòng khách vang lên hiệu ứng âm thanh của phim ảnh và đối thoại của diễn viên, tựa như màn ảnh rộng lớn kia sẽ mãi không kết thúc, thời thời khắc khắc đều như trời sụp đất nứt. Đột nhiên, những âm thanh này đều không còn nữa. Lý Gia Đồ xoay mặt về tường, không bao lâu sau đã thấy Tô Đồng mở cửa lần thứ hai.
“Đang ngủ rồi sao?” Tô Đồng khẽ hỏi, bật đèn ngủ ở góc tường.
Lý Gia Đồ nghe thấy âm thanh, bỗng bật dậy từ trên giường.
Thấy vậy Tô Đồng sững sờ một chút, buồn cười hỏi, “Sao lại giống như xác chết vùng dậy vậy?”
Cậu nắm chặt chăn, nhìn anh đóng cửa phòng, nương theo ánh sáng lờ mờ đến bên kia giường rồi ngồi xuống.
Lý Gia Đồ mang máng thấy anh cầm điện thoại, không biết là đang chơi cái gì. Cậu không tưởng tượng ra Tô Đồng sẽ sắp sửa nói gì, nhưng chuyện gây áp lực dưới đáy lòng vẫn khiến cậu không kiềm chế nổi nữa. Cậu nhìn bóng dáng cúi đầu của Tô Đồng, không khỏi đi qua đó, ôm lấy cơ thể anh từ phía sau.
Đầu anh không quay lại hết, mang theo mùi thơm mềm mỏng, trên người cũng có hương vị nhàn nhạt sau khi tắm. Cơ thể anh ấm áp, dù trong một chốc khi bị Lý Gia Đồ ôm lấy có hơi cứng lại nhưng đã nhanh chóng thả lỏng.
Lý Gia Đồ vòng chặt cánh tay mình, mũi môi đều vùi vào cổ anh.
“Sao vậy?” Tô Đồng nghiêng đầu, vỗ tay trấn an lên lưng cậu, nhẹ giọng hỏi.
Cậu không đáp mà chỉ ôm lấy anh, đôi môi đã bị cắn đau buông lỏng ra, hôn lên cổ anh, xoang mũi đột nhiên chua xót rất khó chịu.
Tô Đồng để mặc cậu ôm, không hỏi gì nữa.
Sự tĩnh lặng ngưng đọng trong bóng tối, mà ngọn đèn màu vàng nơi góc tường phát ra ánh sáng ấm áp khiến bóng tối dường như chẳng còn nuốt chửng lấy con người đến vậy.
Một lúc lâu sau, Tô Đồng bật đèn điện thoại lên. Lý Gia Đồ nhìn thời gian ở màn hình nhưng vẫn không muốn buông anh ra.
Lúc này Tô Đồng hỏi, “Muốn ngủ chưa? Đã muộn lắm rồi.”
“Không phải em cố ý.” Lý Gia Đồ thấp giọng nói, vùi mặt xuống, “Em cũng không biết vì sao lại như vậy. Em xin lỗi.”
Anh mỉm cười trấn an cậu, “Áy náy với anh làm gì? Em thi Hóa được điểm tuyệt đối đấy, anh còn nợ em một buổi hẹn hò cơ mà.”
Lời này cũng không làm Lý Gia Đồ vui lên nổi. Cậu siết chặt vòng tay, cắn một cái không nhẹ cũng không nặng vào gáy anh.
Tô Đồng bị đau mà hít vào một hơi lạnh. Lúc anh lên tiếng tiếp thì không còn nói đùa nữa, chỉ bảo rằng, “Không sao, từ từ rồi sẽ được thôi. Còn rất nhiều thời gian, em phải tin tưởng và kiên nhẫn với bản thân mình.”
Lý Gia Đồ ngẩn ngơ, tay hơi buông lỏng ra một chút, “Vậy còn anh?”
Thừa dịp cậu thả lỏng tay rồi, Tô Đồng xoay người, hỏi lại, “Anh cái gì?”
Lý Gia Đồ nhìn anh, không biết nói bắt đầu từ đâu.
Tô Đồng nghĩ một lát, cúi đầu nắm lấy cái tay đã lạnh của cậu, “Anh sẽ giúp em. Nhưng em phải nhớ kỹ rằng, dù gì đây cũng vẫn là chuyện của chính em.”
Ngón tay của Lý Gia Đồ được nắm lấy, bỗng cậu nhổm người dậy nhào tới đẩy Tô Đồng ngã trên giường.
Tô Đồng ngạc nhiên, ngã xuống giường nhìn cậu, vừa bực mình vừa buồn cười, còn chưa kịp nói gì đã bị cậu ôm lấy.
Tối hôm đó, Lý Gia Đồ ôm Tô Đồng ngủ, sau đó có buông ra hay không thì cậu hoàn toàn không nhớ rõ.
Nhưng lúc tiếng chuông đồng hồ báo thức của điện thoại reo lên, Tô Đồng đã không còn ở bên cạnh. Cậu vẫn buồn ngủ ngồi dậy, vai phải và cánh tay đều rất mỏi nhừ và đau nhức, e là lúc ngủ bị Tô Đồng đè lên nên mới như vậy.
Cậu xỏ dép lê đi ra cửa phòng, ngửi thấy mùi bánh mì bơ sữa, đi đến phòng bếp, đúng là Tô Đồng đang làm bữa sáng.
“Chào buổi sáng.” Tô Đồng đặt bánh mì chiên trứng sữa đã được chiên hai mặt vàng ruộm vào đĩa, nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở cậu, “Mau đánh răng rửa mặt rồi qua ăn bữa sáng. Xong xuôi rồi anh sẽ chở em về trường.”
Được anh nhắc thì cậu mới nhớ ra thời gian không còn đủ. Dù không chạy về kịp buổi rèn luyện thể dục buổi sáng thì tiết đọc bài sớm vẫn phải đến. Cậu đã làm vệ sinh cá nhân trong vòng phút, thuận tay giật chiếc khăn để lau nước trên mặt xuống, làm xong rồi mới phát hiện ra cái cậu dùng là khăn mặt của Tô Đồng. Cậu ngẩn ra, trong lòng xẹt qua chút ảo não.
Cậu trở lại phòng khách thì thấy Tô Đồng đã rót đầy một ly sữa, “Ăn trước đi.”
“Anh không ăn sao?” Thấy anh cầm tách cà phê chỉ pha một nửa lên, hai hớp uống hết cà phê bên trong thì rời bàn ăn, Lý Gia Đồ vội hỏi.
Tiếng của Tô Đồng truyền tới từ trong phòng ngủ, “Anh ăn rồi.”
“À…” Lý Gia Đồ nghĩ thầm, sao lúc anh ấy thức dậy không gọi mình nhỉ, nhưng vừa nghĩ xong thì cậu đã ngáp một cái thật to.
Giờ này vẫn chưa là giờ cao điểm đi làm, về trường cùng lắm cũng chỉ mất phút đi xe. Lý Gia Đồ dự tính thời gian hoàn toàn tới kịp được nên lúc ăn rất chậm rãi. Trên chiếc bánh mì chiên trứng sữa mà Tô Đồng làm có quét một lớp bơ và dịch trứng, ăn vào rất thơm.
Cậu vui vẻ say sưa ăn bữa sáng, xoa nhẹ lên mắt, trong tâm trí đều trống rỗng, không có một cái gì, chỉ cảm thấy buổi sáng như thế này cực kì nhàn hạ, nhàn hạ đến mức như thể sau đó không cần phải đi học nữa.
“Anh đặt quần áo trên giường rồi.” So với Lý Gia Đồ, động tác của Tô Đồng rõ là nhanh hơn rất nhiều.
Anh vừa đóng cúc tay áo vừa đến bàn làm việc rộng lớn kia, cầm một cặp công văn trên ghế, nhanh chóng thu dọn tài liệu trên bàn bỏ vào cặp.
Khóa cặp công văn lại, Tô Đồng sửa chiếc cà vạt vẫn chưa chỉnh tề, cúi đầu kiểm tra còn chưa mang gì nữa không.
Một lát sau, anh ngẩng đầu nhìn Lý Gia Đồ, mỉm cười hỏi, “Làm sao thế?”
Được anh nhắc thì Lý Gia Đồ mới hồi thần lại, ý thức được chính cậu đã ngắm tới mức ngây ngẩn. Cậu bĩu môi, quay người lại tiếp tục ăn sáng. Còn chưa ăn được hai miếng, cậu lại không kiềm chế được mà xoay người hỏi anh, “Bây giờ anh đi làm đều mặc âu phục sao?”
“Không phải. Hôm nay phải tham gia một cuộc họp chính thức nên phải mặc nghiêm chỉnh hơn.” Nói xong, Tô Đồng xách cặp công văn đi tới, thuận tay đặt lên bàn cơm rồi lại trở về phòng.
Động tác của anh quá nhanh khiến Lý Gia Đồ đang nhìn theo cũng vô thức đẩy nhanh tốc độ ăn sáng của mình. Không tới mấy phút sau, khi Tô Đồng đã cầm âu phục đi ra từ phòng ngủ thì cậu đã ăn xong rồi.
“Đi thay quần áo đi, bát để anh rửa.” Tô Đồng thúc giục.
Lý Gia Đồ lập tức quay về phòng thay đồ.
Lúc mặc áo sơ mi, cậu duỗi thẳng cánh tay nhưng cảm giác hơi đau nhức. Lý Gia Đồ thay quần áo xong thì đi đến trước bàn cầm tờ phiếu điểm kia, nghĩ một lát rồi gấp vài lần bỏ vào trong túi áo khoác.
Trong khoảng thời gian này, Tô Đồng rửa xong bát đũa, bỏ vào tủ tiệt trùng bát đĩa để tiệt trùng.
“Bất cứ lúc nào em cũng có thể đến sao?” Lúc thay giày ra cửa, Lý Gia Đồ không chắc chắn lắm mà hỏi.
Tô Đồng đứng cạnh cửa chờ cậu, “Đương nhiên rồi, nơi đây chính là nhà em.”
Cậu đang thắt dây giày, nghe vậy thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì chỉ thấy Tô Đồng đang mỉm cười với cậu, nhắc nhở cậu, “Nhanh lên nào, đến trường muộn mất.”
Lý Gia Đồ vừa nghe vậy thì vội kiễng chân nhảy ra khỏi phòng, cọ hai cái rồi dưới tình cảnh không ngó ngàng gì cậu đã xỏ chân vào giày.
Cũng may là đi sớm nên không gặp phải dòng xe như lúc cao điểm.
Ở trên đường, Lý Gia Đồ bắt gặp rất nhiều học sinh mặc đồng phục và đều đang vội vã đến trường.
Bài tập của cô giáo dạy môn Hóa mới ra nhưng cậu chưa từng xem qua, bài tập Lý ngày hôm qua cũng chưa làm. Nếu Tô Đồng không chủ động đề cập tới chuyện này, tất nhiên Lý Gia Đồ cũng sẽ không nói đến. Nhưng cậu hạ quyết tâm sau khi trở về trường sẽ làm bài tập xong rồi nói với anh sau.
“Từ trường em có xe buýt nào đến chỗ làm việc của anh không?” Lúc đi qua đường hầm, Lý Gia Đồ hỏi.
Tô Đồng hơi suy nghĩ một lát, “Ngồi tuyến số đến trạm xe buýt Đông Minh, đi vào phía Nam đường Lão thêm một đoạn nữa. Muốn đến tìm anh sao?”
Cậu gật đầu.
“Được thì được thôi… Nhưng lúc anh đi làm thì chủ yếu đều ở phòng thí nghiệm. Trong đó không được mang điện thoại vào, nên nếu em muốn đến thì phải nói trước với anh.” Tô Đồng dừng một lát, nói thêm, “Em tới cũng không có tác dụng gì, vì anh không có thời gian ở bên em.”
Nghe anh nói thẳng thừng như vậy, Lý Gia Đồ sửng sốt. Cậu bĩu môi nói, “Em có thể đưa bài tập trên lớp đến làm mà.”
Lời này khiến Tô Đồng á khẩu không trả lời nổi.
“Đi quá mất rồi!” Lý Gia Đồ vừa nhìn ra ngoài đã phát hiện ra xe của Tô Đồng đã đi qua cổng trường mà không định dừng, vội kêu lên.
Tô Đồng nhìn cậu đang kinh ngạc, “Anh biết. Anh phải tìm nơi quay đầu xe đã.”
“Không cần đâu, em đi lên cầu vượt là được. Anh quay tới quay lui sẽ phiền lắm.” Lý Gia Đồ nói xong thì vỗ lên tay anh, “Mau dừng xe.”
Tô Đồng đành phải dừng xe ở cạnh trạm xe buýt dưới cầu vượt dành cho người đi bộ, dặn dò, “Đi đường cẩn thận.”
“Có phải đi ngang qua đường lớn đâu mà.” Lý Gia Đồ cởi dây an toàn ra, sau khi mở cửa xe thì bỗng xoay người lại, nhìn thẳng vào anh.
Anh tò mò, “Thiếu cái gì sao?”
Lý Gia Đồ không gật đầu cũng không lắc đầu, nghiêng người hôn anh một cái, nhảy xuống xe.