Nhụ Mộ

chương 57

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Dú

—————————————–

…Anh ấy biết?

Nếu từ sau lúc ấy, Trịnh Đào không tìm đến Tô Đồng nữa, vậy là chuyện đó đã xảy ra ở Đại hội thể dục thể thao của trường trước đó. Lý Gia Đồ mang nỗi băn khăn ấy đi vào căn tin, lại hỏi Tô Đồng có phải anh đã nói cho cô chủ nhiệm không.

Tô Đồng gửi hai chuỗi dấu ba chấm, trả lời: Đương nhiên là không phải.

Cậu nghĩ thầm hẳn là cũng không phải. Lúc trước anh luôn nói không thể nói tâm sự của người khác cho cậu biết được, nếu quay ngoắt một cái đi nói với cô chủ nhiệm thì Tô Đồng là một người rất thất đức. Mà anh thì sẽ không thất đức như vậy.

Lý Gia Đồ ăn trưa một mình, không gặp bạn học nào quen biết. Cậu ngồi ở một góc ghế, vừa ăn vừa gửi tin nhắn cho Tô Đồng, khi anh hỏi cậu trưa nay ăn gì thì chụp đồ ăn trước mặt gửi cho anh.

Anh thì sao? Ăn gì? —— Cậu hỏi.

Tô Đồng nhanh chóng gửi ảnh chụp mì ăn liền cho cậu.

Lý Gia Đồ trừng mắt: Sao lại ăn mì?

Anh nói buổi trưa đi ra ngoài phòng thí nghiệm rất muộn, đồng nghiệp đã đặt cơm qua điện thoại xong nên chỉ làm một bát mì. Lý Gia Đồ cắn đũa, nghĩ một chốc rồi hỏi: Anh có thấy Trịnh Đào là gay không?

Không biết lúc Tô Đồng nhìn thấy câu hỏi này sẽ mang vẻ mặt gì, nhưng tin nhắn tiếp đó mà cậu đọc được đã khiến cậu suýt nữa bị sặc cơm ——

Tô Đồng: Chắc vậy, cậu ấy nói với anh, cậu ấy thích em.

Lý Gia Đồ khụ vài tiếng, mấy người lạ cùng bàn ăn cơm với cậu đều dùng ánh mắt lộ vẻ quái lạ nhìn cậu. Cậu uống ngay một hớp canh nóng, đặt đũa xuống, hai tay gõ chữ: Vậy sao anh không nói với em?

Lúc này anh trả lời lại rất nhanh: Sao anh phải nói cho em biết? Đây là bí mật của cậu ấy mà. Huống hồ về tình về lý, vì người vì mình thì cũng không nên nói với em chứ?

Về tình về lý thì thật ra cậu vẫn có thể hiểu được, nhưng vì người vì mình thì… Cậu sờ cái tai đang nóng lên, hắng giọng một cái, đè xuống nút ghi tin nhắn âm thanh: “Vậy anh đã nói với cậu ấy như thế nào?”

Cậu nhìn thấy đối phương đang gõ chữ, lại cầm lấy chiếc đũa lên, bới cơm trong bát, nhìn không rời mắt vào màn hình điện thoại.

Tô Đồng trả lời: Anh không nói gì cả, chỉ nghe thôi. Cậu ấy rất lưỡng lự và giãy dụa.

Lý Gia Đồ khó hiểu: Lưỡng lự cái gì? Giãy dụa cái gì?

Có lẽ Tô Đồng vẫn đang lo lắng không biết có nên nói với cậu hay không, mãi đến khi Lý Gia Đồ ăn xong cơm trưa mới trả lời: Cậu ấy nói cậu ấy thích em nhưng cũng thích cả người bạn trên mạng kia nữa, không biết phải làm thế nào mới tốt.

Lý Gia Đồ cầm bát cơm đã trống trơn, đi tới chỗ dọn đồ ăn, đọc câu trả lời này thì bỗng dừng bước. Một lúc lâu sau, cậu gửi một chuỗi dấu ba chấm.

Nào ngờ Tô Đồng lại bổ sung: Mặt khác, hình như người bạn trên mạng kia cũng ở trong trường các em, như lời cậu ấy nói là rất giống em, cho nên cậu ta cũng nghi ngờ không biết người kia có phải là em không.

Lý Gia Đồ vẫn câm nín, gửi một chuỗi dấu ba chấm lần thứ hai.

Tô Đồng hỏi: Bình thường em có lên mạng nói chuyện không?

Cậu nhíu mày, trả lời lại: Anh hỏi cái này làm gì? Cậu nghĩ một lát rồi lại nói một câu vô tình: Em nhìn cậu ta không vừa mắt.

Lúc này lại đến phiên Tô Đồng gửi dấu ba chấm.

Lý Gia Đồ đến quầy bán quà vặt ở phía đối diện trong căn tin nhận sữa của ngày hôm nay: Ánh mắt em rất cao đó.

Tô Đồng: Anh biết.

Cậu thầm ha ha hai tiếng trong lòng, yên lặng khinh bỉ.

Nhưng tin tức mà Tô Đồng tiết lộ vẫn hấp dẫn sự chú ý của Lý Gia Đồ. Nếu bạn trên mạng của Trịnh Đào thật sự là học sinh trong trường thì hai người đã quen biết nhau như thế nào? Cậu hồi tưởng lại nhóm QQ mà trước đây cậu lỡ gia nhập, chẳng lẽ là qua nhóm kia sao?

Lý Gia Đồ nhận sữa, khi quay về kí túc xá thì cúi đầu suốt cả dọc đường. Cậu truy hỏi Tô Đồng xem anh có biết Trịnh Đào quen người bạn trên mạng đó ở đâu không.

Có lẽ là qua nhóm gay của trường. Nói xong, anh bổ sung thêm: Thanh niên bây giờ thật nguy hiểm.

Cậu chớp mắt, hơi do dự một chút rồi thừa nhận với Tô Đồng là chính cậu đã lỡ gia nhập cái nhóm kia, nhưng bên trong rất lộn xộn, cậu chưa vào được bao lâu đã rời nhóm.

Tô Đồng tò mò: Vậy sao? Mà sao lại lộn xộn?

Lý Gia Đồ nghĩ một lát, lúc gõ chữ, nụ cười bất giác treo trên môi: Trong đó có rất nhiều người YY anh.

Anh lại gửi dấu ba chấm, cuối cùng là nói: May mà anh không hay xuất hiện.

Lý Gia Đồ về tới cửa phòng nhưng không bước vào mà vẫn đứng ở cửa gõ chữ: Anh có nick QQ nào không cần dùng đến không?

Tô Đồng đoán được cậu muốn làm gì: Không phải Lý Gia Đồ là một nhà kinh tế – chính trị gia sao? Từ khi nào lại thành gián điệp mất rồi?

Thấy anh lấy tên mình ra đùa, cậu bĩu môi: Cứ nói anh có hay không đi, nếu em đi xin người khác một cái nick thì rất dễ bị nghi ngờ.

Một lát sau, Tô Đồng gửi cho cậu một cái ID và mật mã, nói cho cậu biết ID đó đã vứt đi nhiều năm rồi, không biết còn có thể dùng nữa không.

Cậu mở ứng dụng trên điện thoại, thử nhập tài khoản và mật mã vào, đúng là đăng nhập thành công. Trên nick không có gì, trống trơn nhưng cấp bậc tài khoản rất cao, không biết trước đây anh đã dùng cái ID này để làm chuyện xấu gì.

Lý Gia Đồ: Đây là tài khoản để anh tìm hiểu thế giới sao?

Tô Đồng: Nhóc con đừng hỏi nhiều vậy. Chơi thì chơi, bài tập trên lớp nhớ phải làm đấy.

Cậu vỗ hai má, hung hăng gõ chữ: Biết rồi ạ, quản nhiều vậy.

Bầu không khí buổi trưa trong kí túc xá vẫn còn sót lại sự ngưng trọng của tối hôm qua. Lý Gia Đồ vừa về tới phòng cũng cảm giác được sự xấu hổ trong không khí giữa La Tử Hào và Trịnh Đào.

Trịnh Đào đang cúi đầu ngồi trước bàn học viết đơn xin rời câu lạc bộ, thấy cậu trở về thì mang vẻ rầu rĩ, không có tinh thần chào hỏi, “Gia Đồ, ông về rồi à?”

“Ừ.” Lý Gia Đồ giả vờ như không có việc gì mà ngồi xuống trước bàn học, thay đổi tài khoản đăng nhập, vất vả lắm mới tìm được nhóm cậu từng lỡ gia nhập ở trong bản ghi chép trò chuyện, nhớ kĩ số ID của nhóm trong lòng, sau khi đổi tài khoản xong thì tìm được nhóm đó.

“Tối qua ông ngủ ở nhà thầy Tô à?” Trịnh Đào xoay người nhìn cậu hỏi.

Cậu còn chẳng ngẩng đầu lên, vất vả lắm mới nghĩ ra được một cái tên nick tục tĩu, sửa lại tên lần nữa, “Ừ.” Cậu gia nhập nhóm kia.

Trịnh Đào hỏi với vẻ nôn nóng, “Tại sao?”

Nghe đến đó, Lý Gia Đồ nhớ tới chuyện Tô Đồng vừa nãy đã nói với cậu. Vốn dĩ cậu muốn bịa ra một cái cớ, nhưng ngẩng đầu nhin thấy trong đôi mắt của Trịnh Đào không chút che dấu vẻ bất an thì không hiểu tại sao mà cậu lại nhất thời mất kiên nhẫn.

“Không tại sao cả.” Lý Gia Đồ cúi đầu thì thấy lượng tin nhắn mới trong nhóm vẫn cực kì sôi nổi như trước.

La Tử Hào vừa mới phơi quần áo xong thì ung dung trở về phòng, “Lý Gia Đồ là học trò cưng của Tô Tô, để cậu ấy ở nhà ngủ thì có gì mà lạ. Nếu hiếm thấy thì mới lạ đó.”

Tối qua Trịnh Đào mới bị cậu ta răn đe, vừa nghe cậu ta mở miệng đã thoáng chốc đỏ bừng mặt, lại quay người tiếp tục viết đơn xin rời câu lạc bộ.

Mấy tháng đã qua nhưng số người trong nhóm gay đó không giảm mà còn tăng, trong những người thường xuyên lên tiếng đã không còn là những người cũ nữa. Dù vậy, Lý Gia Đồ vẫn nghĩ có khi là vì lần trước những người cậu bắt gặp không lên mạng vào buổi trưa?

Cậu tháo tất chân ra, cầm điện thoại lên giường, dựng gối lên rồi tựa vào để lên mạng.

Phùng Tử Ngưng ở bên cạnh hỏi, “Dạo này ông vẫn đến chỗ của thầy Tô à?”

Lý Gia Đồ đang chăm chú xem mọi người nói chuyện, lơ đãng gật đầu, lúc kịp phản ứng lại mới giật mình nhìn cậu ta, “Sao cơ?”

“Sách tôi mượn thầy vào học kỳ trước vẫn chưa trả, nếu ông tiện thì giúp tôi trả hộ nhé?” Phùng Tử Ngưng đưa quyển tiểu thuyết đặt bên cạnh gối cho cậu.

Lý Gia Đồ hơi cân nhắc một lát rồi lắc đầu, “Không biết khi nào thì tôi gặp thầy.”

“Vậy sao?” Cậu ta nửa tin nửa ngờ nhìn cậu, đành nói, “Vậy tôi xem khi nào đó gửi chuyển phát trong thành phố cũng được.”

Thành viên trong nhóm dù nhiều nhưng những người đó hình như bao giờ cũng tràn ngập tò mò với thành viên mới. Lý Gia Đồ nhận được vài cái @ bảo cậu tự giới thiệu.

Đương nhiên là không thể gửi thông tin thật sự được. Cậu đã hơi quan sát mấy lời nói trong nhóm, từ trong câu từ của họ mà phân biệt được tỉ lệ của và . Vắt hết óc suy nghĩ một lúc lâu, cậu mới dựa vào đó mà tạo ra một nhóm thông tin. Trước khi tin nhắn được gửi đi, cậu nhìn thoáng qua chỗ Trịnh Đào, sau đó sửa một vài chữ cuối.

Nhân Sinh Đắc Ý Suy Tẫn Hoan: cm thì mới nặng bao nhiêu cân chứ, cưng chắc chắn cưng có thể làm ? [Móc mũi]

Cậu nhíu mày, trả lời lại: Cưng có muốn thử chút không?

Câu này vừa xuất hiện đã khiến nhóm trở nên ồn ào. Trưởng nhóm Phu Quân Không Có Lương Tâm lên tiếng: Người mới ới ời, Suy thần không phải người cưng có thể chọc đâu, sân bóng, phòng thi giờ phút nào cũng có thể miểu sát() cưng đó.

(Chú thích: Miểu sát hay còn gọi là secskill, là một kĩ năng của game mà có thể giết chết đối thủ trong vòng vài giây.)

Lý Gia Đồ biết người tên Nhân Sinh Đắc Ý Suy Tẫn Hoan này là ai. Trước đây có nói là học sinh lớp / và còn là đại thần nữa. Lý Gia Đồ hơi ngẫm lại thì biết kiểu người luôn huênh hoang và không e dè tính hướng của mình là ai rồi. Dù gì cũng vừa mới gia nhập nhóm này, cậu không muốn xung đột với loại người huênh hoang không kiêng nể gì ai, cho nên dùng một giọng điệu bình thường để nói: Xin lỗi nhé, tao học hơn nó một năm, không cùng một level.

Viviso: Úi ~~~ Đàn anh giỏi thế ~~~

Cậu nhớ rõ cái tên này, lần trước cậu đã thấy cậu ta nói về Tô Đồng, hoàn toàn là một dáng vẻ hận không thể lột sạch quần áo mình ra. Lý Gia Đồ thầm than thở trong lòng, chỉ im lặng.

Lại có thêm vài người nữa nói lời khiêu khích, thấy cậu không trả lời thì tung icon khinh bỉ ngập trời.

Lý Gia Đồ vẫn không thấy Trịnh Đào lên mạng, đang nghĩ tới chuyện nên thoát ứng dụng hay không thì bỗng nhiên có người trong nhóm gửi ảnh chụp hôm nay của mình, vừa đúng lúc cậu đang vừa ăn cơm vừa nhắn tin ở trong căn tin.

Manh Thụ Tiểu Lan: Gia gia! Gia gia! Gia gia() ủng hộ cả đời!!! [Sắc][Sắc][Sắc][Sắc][Sắc][Sắc][Sắc]

(Chú thích: Nguyên văn ở đây là 嘉爷 – chữ đầu là Gia trong Lý Gia Đồ, chữ sau là gia chỉ ông nội các kiểu… Cũng không biết để sao nữa TvT)

Người gửi ảnh, Bít-chuy-ed gửi hai cái icon khinh bỉ: Tiểu Lan, mày còn mê giai cái gì? Gia gia của mày hôm qua đã bị Tô Tô ăn sạch rồi.

Lý Gia Đồ đọc được câu này, suýt chút nữa bị sặc nước miếng.

Manh Thụ Tiểu Lan: Cái gì?! [Đau lòng][Nổi điên] Tao không tin! Mày nói bậy! Mày nói bậy! Mày nói bậy!

Bít-chuy-ed: Tao nói bậy? Không tin thì mày bảo @Viviso đến xác nhận xem, và cả @Phu Quân Không Có Lương Tâm @Nhân Sinh Đắc Ý Suy Tẫn Hoan chúng mày nói quần áo hôm nay Lý Gia Đồ mặc có phải là đồ của Tô Đồng không?

Viviso: Tao đi Thiên Đài định chỗ đã, chúng mày nói chuyện trước đi. [Cúi chào][Cúi chào][Cúi chào]

Manh Thụ Tiểu Lan dùng icon đau lòng tung đầy cả một màn hình, đột nhiên còn nói: Ai nói chắc chắn là Ricardo bị ăn? Tao thấy Tô Tô mới bị ăn sạch ấy? Hừ! Gia tổng công mới sẽ không bị ăn! Chắc đét Tô Tô là dụ thụ!

Nhân Sinh Đắc Ý Suy Tẫn Hoan: Tao cảm thấy Tiểu Lan nói rất có đạo lý. [Âm hiểm]

Viviso: Suy thần mày đùa bố à? Tô tổng công có thể ăn mày đến mức xương cốt cũng đếch còn. [Khinh bỉ]

Sau đó bỗng có người nghiêm túc đặt câu hỏi, rốt cuộc có ai biết chân tướng không. Nhất thời chẳng ai đáp lại được, một lát sau, Ngà Say Giữa Đêm Hè nói: @Màu Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Bụi không phải bạn cùng phòng với Gia gia à? Hôm qua Gia gia có về kí túc xá không, chẳng lẽ cậu ta không biết?

Đọc đến đây, Lý Gia Đồ nhíu mày.

Mà người mà họ chỉ điểm này cũng không online. Cậu hơi chờ một chút, quả nhiên không nhìn thấy người này lên tiếng sau khi đã bị @ liên tiếp.

Ngược lại là có một cái ID cậu chưa từng thấy trước đó, tên là Thanh Trạch Cảnh Văn xuất hiện. Người này lên tiếng: Hôm qua Mưa Bụi có tán gẫu với tao, nói là Ricardo không đến lớp tự học ban đêm, về phần sau đó có về kí túc xá hay không thì không rõ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio