Edit: Dú
—————————————–
Bất tri bất giác cậu đã uống luôn hai bình rượu. Lý Gia Đồ gửi tin nhắn cho Tô Đồng, hỏi anh có về ăn cơm không thì nhận câu trả lời hỏi cậu tối nay muốn ăn gì.
Lý Gia Đồ uống một bụng rượu độ thấp, ý thức vẫn hết mức tỉnh táo, bụng cũng đói, nên đáp là muốn gọi đồ bên ngoài.
Tô Đồng không có ý kiến gì, bèn nói rằng anh đã đến cầu ở hồ Nam rồi, sẽ nhanh chóng về đến nhà, nếu cậu muốn gọi đồ bên ngoài thì giờ gọi cũng được.
Đọc được tin wechat này, Lý Gia Đồ tức khắc đứng dậy khỏi sô pha, tìm thực đơn gọi đồ ăn ở dưới bàn trà. Cậu tìm một chốc, rốt cuộc cũng thấy thực đơn gọi đồ của quán ăn nhanh trong một quyển tạp chí cũ, mò tiếp số điện thoại của chi nhánh gần đây nhất rồi gọi.
Đang là giờ cơm tối nên quán rất bận bịu, Lý Gia Đồ gọi vào số điện thoại đó mấy lần liền, khó khăn lắm mới tiếp máy, định gọi hai phần cơm bò cà-ri nấm linh chi thì được báo là trong quán không còn nấm linh chi và thịt bò nữa. Cậu ngồi xổm cạnh bàn trà, đành phải đổi thành cơm gà cà-ri cốt dừa, trước khi cúp máy còn bổ sung, “Thêm hai lon cô-ca nữa.”
Trừ nghỉ đông và nghỉ hè ra thì cậu chưa từng có khoảng thời gian nhàn rỗi từ thứ hai đến thứ sáu như vậy. Đột nhiên rảnh rỗi, đầu óc cậu cũng trống trơn theo. Cậu tìm sách trong cặp, mở vở ghi chép trên lớp để sửa mấy chỗ kiến thức. Không biết vì sao mà cậu vẫn không tập trung được tinh thần, trong đầu xuất hiện chuyện không cần đi học nhiều lần, lại không nhịn được mở ứng dụng điện thoại xem mùa này thì đi chơi ở đâu.
Cậu cảm thấy thời gian lúc tự học trôi qua quá chậm, nhưng vừa giải trí một cái lại trôi nhanh.
Lý Gia Đồ muốn đến Hàng Châu một chuyến, nhưng cậu không có nhiều tiền đến vậy, lại không thể hỏi người nhà nên đành từ bỏ.
Cậu mới đặt điện thoại xuống thì nghe tiếng mở cửa.
“Anh về rồi.” Tô Đồng cầm thức ăn ngoài về, dùng âm lượng như bình thường nói một câu, dường như đã sớm biết Lý Gia Đồ đang ngồi trong phòng khách vậy.
Lý Gia Đồ sửng sốt, “Em đã gọi đồ rồi.”
Tô Đồng đổi giày, nghe cậu nói như vậy thì mỉm cười, “Anh biết. Vừa nãy ở cửa gặp người giao hàng nên lấy từ chỗ người ta luôn.”
“Khéo quá…” Lý Gia Đồ cầm đồ ăn ngoài, mở ra thì thấy đúng là hai phần cơm mà mình đã gọi trong hộp.
“Ngủ lâu lắm nhỉ? Tỉnh lúc mấy giờ?” Tô Đồng nói xong thì vuốt nhẹ lên gò má cậu.
Lý Gia Đồ đặt bữa tối lên bàn cơm, thành thật trả lời, “Hơn sáu giờ.”
Tô Đồng cười, “Trên mặt có vết ngủ này, em không rửa mặt à?”
Đúng là cậu không chăm chú rửa mặt thật, sau khi nghe xong thì dùng sức chà, “Còn nữa không?”
“Hết rồi.” Tô Đồng nhịn cười, lắc đầu.
Quyển sách vốn đặt trên bàn cơm đều được Lý Gia Đồ dẹp sang một bên. Cậu mở cái hộp đã đọng đầy hơi nước, mùi dừa đập vào mặt, lập tức muốn ăn ngay. Lý Gia Đồ chọc hai phần cơm, mở cô-ca ra, ừng ực uống một hơi lớn, không nhịn được “Ợ” một tiếng đầy khí phách.
Chiều nay Tô Đồng đến công ty, nhưng Lý Gia Đồ nhớ lúc anh vừa về nước đã từng nói, mấy ngày này đều nghỉ ngơi. Lý Gia Đồ nghĩ tới những lời trưa nay của hai người, chần chừ một chốc rồi hỏi, “Bận việc lắm ạ?”
“Cũng tạm, không có chuyện gì đặc biệt.” Tô Đồng trộn cơm và cà-ri lại với nhau, “Sao thế?”
Tuy là hỏi Lý Gia Đồ nhưng thật ra chính Tô Đồng cũng hiếm khi kể về chi tiết công việc của anh cho cậu nghe. Nghĩ về điều này, Lý Gia Đồ không khỏi thấy Tô Đồng thật buồn cười, nhưng ngẫm lại nếu hai bên đều không thích nói thì không nói như thế cũng chẳng sao, “Thì muốn hỏi anh là anh có được nghỉ mấy ngày liên tục không?” Cậu nghĩ tới giờ Tô Đồng chắc chưa từng xin nghỉ Tết bao giờ, chỉ là không chắc lắm, “Em muốn ra ngoài chơi.”
Tô Đồng ngạc nhiên nhìn cậu, không thể không gật đầu, “Muốn đi đâu?”
Lý Gia Đồ cúi đầu trộn cà-ri trong hộp tiện lợi, “Hàng Châu á…”
“Ừ… Được chứ, anh xin nghỉ Tết rồi đi với em.” Tô Đồng khẽ đồng ý, sau đó thấy hiếu kỳ, “Sao lại muốn đi Hàng Châu?”
Lý Gia Đồ nghĩ thầm, sao anh hỏi nhiều câu thế, ngẩng đầu nhìn anh một cái thật nhanh rồi lại cúi xuống trộn cơm, “Muốn đến nhìn đại học Chiết Giang()…”
(Chú thích: Đại học Chiết Giang (Zhejiang University) thành lập năm , tọa lạc tại thành phố Hàng Châu tỉnh Chiết Giang miền Đông Nam Trung Quốc. Là một trong những trường mang tính nghiên cứu và tổng hợp quy mô lớn nhất và đầy đủ các môn học nhất Trung Quốc hiện nay, có ảnh hưởng lớn trên quốc tế.)
Tô Đồng sửng sốt, mãi lâu sau anh mới bật cười, “Được. Hai ngày tới anh sẽ sắp xếp công việc công ty, sau đó có thể đặt vé máy bay đi cùng em.”
“Ừm.” Lý Gia Đồ gật đầu, cúi đầu ăn cơm, không nhìn Tô Đồng nữa.
Nhưng mặt bàn thủy tinh phản chiếu hình bóng của Tô Đồng, Lý Gia Đồ trông thấy anh luôn nhìn cậu. Dù như vậy, Lý Gia Đồ cũng không ngẩng đầu lên, cậu láng máng cảm thấy cậu nói nhiều quá, tai nóng hôi hổi.
Sau khi quyết định xong, Lý Gia Đồ không khỏi bắt đầu do dự có nên nói với ba mẹ không. Nếu cậu không nói, không chừng Tô Đồng sẽ nói với hai người, nếu là vậy còn không bằng chính cậu nói cho ba mẹ biết.
Nhưng nếu trước đó đã bảo Tô Đồng không cần lo đến chuyện của cậu nữa thì chắc anh cũng sẽ không nói với ba mẹ cậu đâu.
Ăn xong, Lý Gia Đồ ngồi trên sô pha xem thời sự trên ti vi, tay nghịch cái điều khiển, hỏi Tô Đồng đang phân loại rác, “Anh từng đến Hàng Châu chưa?”
“Ừ, đến rồi. Vương Khải Sơ tốt nghiệp ở đại học Chiết Giang. Hồi năm hai, anh với Lê Phương đã cùng nhau đến tìm cậu ta.” Tô Đồng nghĩ một lát rồi nói tiếp, “Qua rất nhiều năm rồi, chắc là đã thay đổi so với thời đó nhiều lắm.”
Lý Gia Đồ như gật như không, “Ồ.”
“Muốn thi đại học Chiết Giang à?” Tô Đồng bất chợt hỏi cậu.
Vốn dĩ đây là chuyện không muốn nói thẳng ra, miễn cho đến lúc ấy không thi đậu được thì lại xấu hổ. Lúc ăn cơm, Lý Gia Đồ còn thấy may mắn vì Tô Đồng không hỏi, không ngờ anh vẫn nhắc tới. Lý Gia Đồ vừa nghe đã đỏ mặt, trả lời nhạt nhẽo, “Không, chỉ muốn nhìn cái thôi mà.”
“Tin tưởng bản thân chút đi nào, dựa vào thành tích của em, thi vào đại học Chiết Giang chẳng thành vấn đề.” Tô Đồng cười.
Cậu thẹn quá hóa giận, không khỏi kêu lên, “Em đã nói là không phải rồi mà.”
Tô Đồng vội dịu dàng nói, “Ừ ừ ừ, anh biết rồi, không phải.”
Lý Gia Đồ ai oán liếc sang anh, nhướn mày hỏi, “Xuống tầng đổ rác?”
“Ừ.” Tô Đồng đã phân loại xong xuôi.
Nhưng mà qua một lúc lâu, Lý Gia Đồ vẫn không nghe thấy tiếng Tô Đồng rời khỏi cửa. Cậu không nhịn được nhìn về phía phòng bếp, phát hiện Tô Đồng vẫn luôn nhìn cậu, lòng cậu chợt siết, nhíu mày hỏi, “Sao vậy?”
Tô Đồng khẽ cười, thái độ ôn hòa, “Nhưng rốt cuộc thì em muốn đến học ở thành phố nào?”
“Chưa từng chú tâm nghĩ tới…” Lý Gia Đồ đáp mập mờ, “Xem điểm thi đại học đã.”
Anh thích thú bật cười, “Đúng là nhóc con mà, chẳng nghĩ cái gì cả.”
Nghe vậy, Lý Gia Đồ không vui, “Đã bảo em không phải trẻ con mà.” Cậu không phải không có dự định gì, chỉ là không muốn nói thôi. Lý Gia Đồ nhìn ra thật ra Tô Đồng đã biết, anh cố ý nói như vậy.
“Ừ, em không phải trẻ con.” Tô Đồng bật cười, nói xong thì chuyển sang vẻ nghiêm túc hơn, “Nhưng về chuyện này, nếu em thật sự có suy nghĩ gì thì phải nói với anh mới được đấy.”
Lý Gia Đồ bĩu môi, “Tại sao?”
“Anh không muốn yêu xa với em.” Anh nói, “Ít nhất thì cũng để anh biết em muốn học ở trường nào, anh sẽ tìm công việc ở thành phố đó.”
Cậu vừa nghe liền sững sờ. Thấy Tô Đồng tự nhiên nói ra quyết định của bản thân như vậy, Lý Gia Đồ không khỏi nghi ngờ cậu đã nghe lầm, “Anh nói gì cơ?”
Tô Đồng bật cười, anh lặp lại, “Ý của anh là, nếu em muốn thi đại học Chiết Giang thì hãy cố gắng lên, đến sang năm thi đậu rồi, anh sẽ tìm công việc ở Hàng Châu. Như thế chúng mình sẽ có thể thường gặp nhau. Nếu em muốn học ở Bắc Kinh, anh sẽ quay về Bắc Kinh. Đơn giản vậy thôi.”
Vậy mà Lý Gia Đồ không cười nổi. Cậu vẫn ngồi trên sô pha, cách anh vài mét, còn cách cả cái bàn ăn kia nữa. Thậm chí cậu còn thấy hơi tức giận, “Chính anh đã nói, đừng sống vì người khác cơ mà. Anh đã dạy em như vậy, còn anh thì sao? Sao lại làm thế?”
“Chẳng lẽ em có thể chịu được việc mỗi năm chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới được về gặp nhau?” Tô Đồng cười, “Anh có thể gặp em vào cuối tuần, cũng có thể chi trả tiền máy bay đi về của em, nhưng chi phí tổn thất hơi cao đó.”
“Em sẽ không chịu nổi, nhưng anh…” Lý Gia Đồ thật sự không biết phải nói như thế nào nữa. Tô Đồng có kế hoạch và suy nghĩ như vậy, hẳn là cậu phải vui vẻ còn chẳng kịp, nhưng thực tế là cậu vẫn thấy buồn rầu. Cậu mất kiên nhẫn nói, “Em không biết nữa.”
Thấy thế, Tô Đồng càng cười tươi hơn.
Lý Gia Đồ không khỏi hùng hổ trừng mắt với anh, làm anh phải thu nụ cười này lại. Một khi Tô Đồng không cười nữa, đôi mắt anh đột nhiên tối tăm. Cổ họng Lý Gia Đồ siết lại, không khỏi căng thẳng.
“Hết cách rồi, đời này của anh có lẽ là như vậy mới tiếp tục sống được.” Lúc Tô Đồng nói những lời này, giọng anh mang theo chút tiếc nuối và bất đắc dĩ như có như không, đều là những lời anh tự nói với mình.
Lòng Lý Gia Đồ nặng trĩu, “Tô Đồng…”
Anh nhún vai, thả lỏng không khí rồi nói, “Tóm lại là em nghĩ kỹ rồi thì nói với anh nhé. Anh chuẩn bị cho tốt.” Anh nhấc chiếc túi đã phân loại rác xong, “Anh đi vứt rác cái đã.”
Lý Gia Đồ nhìn anh ra ngoài, một khắc lúc đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại một mình cậu. Câu nói ban nãy, và lời anh từng nói với cậu trước đây đều chồng lên nhau, khiến trái tim cậu đau ê ẩm.
Chung quy Tô Đồng vẫn khác với ba mẹ cậu. Lý Gia Đồ đột nhiên nhận ra, Tất cả những gì anh làm không chừng không chỉ đơn giản là quan tâm cậu, lo lắng cho cậu, mà là anh thật sự sợ hãi. Nếu không biết Lý Gia Đồ muốn đi đâu, không chừng Tô Đồng sẽ càng hoảng hốt hơn so với cậu.
Trái tim cậu càng đau, cậu càng cảm thấy, chính cậu cũng không rời khỏi Tô Đồng được.
Cậu buông điều khiển ra, đến ban công, nhìn xuống xung quanh lầu.
Đợi một lát sau, cậu đã thấy Tô Đồng bước ra, đi về phía thùng phân loại rác.
Cậu đứng trong gió đêm dõi theo Tô Đồng rất lâu rát lâu, đang nhìn anh bước về, lúc anh đi đến dưới lầu thì đột ngột ngẩng đầu lên. Lý Gia Đồ sửng sốt, không biết Tô Đồng có nhìn thấy cậu hay không. Cậu vẫy tay với anh.
Tô Đồng đứng tại chỗ. Tầng rất cao, Lý Gia Đồ không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng cậu cảm thấy, hình như anh đã mỉm cười với cậu.
Lý Gia Đồ cũng bật cười, vẫy tay bảo anh mau chạy về nhà, vừa nhìn thấy Tô Đồng đi vào trong tòa nhà, điện thoại trong phòng khách reo lên.