Tôi không tự phụ và kiêu ngạo về bản thân. Chỉ đơn giản, tôi biết rõ sức hút của mình. Gương mặt dễ nhìn, chơi giỏi một môn thể thao và mồm mép một chút, đạt danh hiệu Mister khi mới chân ướt chân ráo vào trường cấp ba. Tất cả những điều đó khiến tôi có thể tin vào điều mà mọi người đồn thổi – tôi là chàng trai nổi bật nhất trường cấp ba, Tôi có sức hút với bọn con gái. Từ những cô nàng nổi bật rất thích có sự góp mặt của tôi trong mội cuộc vui. Đến những cô nàng bình thường thích ẩn mình trong lớp và xem việc nhìn lén tôi đã là đủ với họ. Ai mà biết được họ có viết về tôi trong nhật ký hay không. Nhưng tôi không phủ nhận rằng mình thích cảm giác đó. Tuy vậy, tôi cũng chắc chắn rằng mình chẳng dành tình cảm đặc biệt cho ai trong số đó cả. Ngoại trừ một người. Nhưng khá là trêu ngươi, cô bạn đó lại chẳng có vẻ gì quan tâm đến tôi cả.
Linh Giang học chung khối, nhưng khác lớp, và là bí thư của lớp đó. Cô bạn đạt danh hiệu Miss toàn trường cùng năm thi với tôi. Tôi chỉ gặp mặt cô bạn vào mỗi buổi học thêm ngoại ngữ mà hai đứa đăng ký trung lớp. Ba buổi một tuần và mỗi buổi hai tiếng. Ngoài ra, tôi còn nhìn thấy cậu ấy vài giây vào buổi trưa tan học. Khi Giang chạy sang lớp tôi để đợi Ngọc Khanh về chung. Nói thêm, Linh Giang và cậu ấy là bạn thân từ khi còn học cấp hai.
Cô bạn ấy rất đặc biệt, đối với cá nhân tôi. Không phải là những cô búp bê đầu rỗng. Nhưng cũng không phải là những cô nàng mọt sách nhàm chán, nhút nhát. Linh Giang như một bức tranh rực rỡ đủ màu sắc chưa bao giờ làm cho người khác thấy bớt thú vị. Cô bạn thích bóng đá, và trong một buổi học ngoại ngữ, cậu ấy đã đùa về gương mặt người ngoài hành tinh của Ronaldinho. Lần đó khiến tôi cười chảy cả nước mắt. Và hiếm ai làm tôi cười thoải mái một cách tự nhiên như vậy.
- Nhưng anh ấy đá bóng thật tuyệt vời. Điều đó khiến Ronaldinho đẹp hơn cả một siêu mẫu.
Linh Giang kết thúc câu chuyện trước khi quay trở lại với bài dịch của mình. Nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng làm tôi ấn tượng.
Tôi không phải là một chàng trai nhút nhát. Vậy nên tôi chẳng ngại ngần rủ cô bạn đi chơi, xem phim, ăn kem… nhưng cậu ấy lắc đầu. Tôi tặng hoa hồng, gấu bông, lắc tay… cũng bị cậu ấy từ chối. Chưa có ai cho tôi nếm thử cảm giác lạnh-giá-Bắc-Cực như thế. Điều đó khiến lòng kiêu hãnh của Mister bị sứt mẻ. Và tôi cố gắng phục hồi nó bằng nhiều lần hơn nữa làm như vô tình xuất hiện trước mặt cậu ấy, rủ đi xem phim nhiều hơn. Nhưng cô bạn vẫn cho tôi ăn bánh bơ, đội mũ phớt dài hạn. Hai đứa cứ như thi gan với nhau xem ai sẽ là người thua cuộc trước. Tôi như đang vớt vát lòng kiêu hãnh của mình chứ không phải vì thích cô bạn như ban đầu nữa.
Lần đầu tiên Linh Giang nhận lời đi chơi riêng với tôi là để nói cho rõ ràng mọi chuyện. Chúng tôi vào một cửa hàng Donut and Coffee.
- Phong này, chúng ta chấm dứt chuyện này ở đây đi, được không? Tôi không thích cậu. cậu cũng biết điều đó mà.
- Nhưng tớ thích cậu.
- Tôi không dám chắc một trăm phần trăm về điều đó đâu.
Tôi nhún vai. Giang nhấp một ngụm cà phê sữa.
- Tớ nhắc lại nhé. Chúng ta chấm dứt câu chuyện ở đây thôi. Cậu có làm gì nữa cũng vậy thôi. Tớ thích một người khác rồi.
Khi nói câu cuối cùng, Giang khẽ mỉm cười. Nụ cười ngượng ngùng nhưng vui sướng của một cô gái khi nói về người bí mật của họ. Vì vậy, tôi không thể cho rằng cô bạn đang nói dối.
Miss
Phong không còn bám đuôi tôi nữa. Điều đó khiến tôi thấy cuộc sống dễ thở hơn. Dẫu vậy, đâu đó tận sâu thẳm, tôi cảm thấy có lỗi với cậu ấy. Phong cũng đâu làm gì sai. Chỉ là cậu ấy thích tôi mà thô. Chẳng ai điều khiển được cảm xúc cả. Nhưng kiểu săn đón đó làm tôi thấy gò bó và không an toàn. Cảm giác mất tự do.
Trước khi Phong nói rằng cậu ấy thích tôi, hai đứa vẫn là bạn bè. Thậm chí quan hệ khá tốt. Đành rằng cậu ta hơi tự phụ, nhưng nhìn chung vẫn là một cậu bạn khá tốt tính. Nhưng sau đó, tôi gần như không nói chuyện hay tiếp xúc quá gần, trừ trường hợp không thể khác. Bạn không thể làm bạn với người mà bạn thích hay thích bạn được. đó là chuyện không thể. Vì lẽ dĩ nhiên, tình cảm đó khác hoàn toàn với tình cảm bạn bè. Cảm xúc khác, hành động sẽ khác.
Khanh có lần hỏi tôi về chuyện này khi hai đứ về chung trên xe buýt.
- Cậu với Phong sao rồi.
- Chả sao.
Câu chuyện dừng lại ở đó và không một ai nói gì thêm.
Chẳng biết Khanh đang nghĩ gì. Còn tôi thì lại đang nghĩ về cậu ấy.
Tôi chẳng còn nhớ chúng tôi đã qien biết nhau như thế nào. Cũng chưa bao giờ ngồi đếm chính xác thời gian hai đứa làm bạn với nhau là bao nhiêu năm, bao nhiêu thanngs, bao nhiêu ngày. Tôi cũng chẳng nhớ rõ mình thích cậu ấy bắt đầu từ lúc nào. Nhưng khi bạn thích một người, bạn dường như thích hết mọi thứ về người đấy. Tôi thích cái dáng cao, gầy, gương mặt có chút gì đó trẻ con và đôi khi lơ đãng, chẳng ai quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh. Đôi khi cậu ấy ngơ ngác khiến cậu ấy như một cậu bé con vậy. Tôi thích nhất mỗi khi cậu ấy cười. Đôi mắt mắt một mí đáng yêu sẽ thành một đường kẻ thân thiện và nụ cười thơ trẻ. Nó thật sự đặc biệt.
Tôi thích bản thân mình khi ở bên Khanh. Trước mặt người khác, chẳng biết tôi hòa đồng, nền nã thế nào, hay dịu dàng, cá tính, chin chắn ra sao. Nhưng trong sâu thẳm, tôi biết ở một góc khuất khác, mình là một đứa con gái ngang bướng và cứng đầu. Chỉ Khanh mới có thể chịu đựng được tính khí ấy và khuyết điểm ấy trở nên dễ thương hơn. Như một ngày gần đến ngày thi cuối học kỳ nảy lửa của năm , tôi quăng cuốn tập hóa qua một bên, nhăn nhó.
- Muốn nghỉ học quá.
- Thì nghỉ đi.
- Nghỉ học rồi tớ làm cái gì? Dáng tớ thì không bốc vác hay thợ hồ được rồi. Mà nghỉ học sớm chỉ có nước… lấy chồng sớm. tớ không thích.
- Vậy thì đừng nghỉ học nữa.
Tôi liếc xéo Khanh một cái. Nhưng cậu ấy chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười dễ thương quá trừng nên tôi cũng mỉm cười theo. Lúc nào Khanh cũng vậy, không lên lớp giáo điều. Cậu ấy chỉ gợi ý để tôi tự suy nghĩ hoặc dập tắt những cơn bất đồng của tôi một cách bình thản như vậy. Như một que kem giữa một trưa nùa hè nóng bức hanh hao.
Sự kiêu kỳ của con gái nói chung và nỗi sợ bị tổn thương của cá nhân tôi nói riêng đã ngăn cản tôi nói vưới cậu ấy ba-từ-quan-trọng. Nhưng với tình cảm chắt chiu mỗi ngày một đầy thêm thì giấu nhẹm nó đi là một việc rất khổ sở. Và giường như là việc không thể làm được. Tôi nghĩ mình đã đôi lần để lộ nố ra khi trưa nào cũng chờ cậu ấy tan học cùng. Thi thoảng cuối tuần , học bài và đi xem phim cùng nhau. Thậm chí tôi đã thử đan tặng cậu ấy một cái khăn quàng cổ. Sự thật thì nó không quá thậm tệ, nhưng bị vài lỗi đan, hơi ngắn một chút và bị sút chỉ khi Khanh quàng thử. Cậu ấy phì cười nhưng luôn miệng khen dễ thương. Và trong một lần đến nhà cậu ấy mượn DVD ‘Eight below’, tôi phát hiện ra cậu ấy vẫn giữ nó tron g ngăn kéo.
Cảm giác mỗi khi tôi ở bên cạnh Khanh Vẫn luôn là một diều gì đó rất dịu dàng, và có một chút ngọt ngào. Dĩ nhiên không thể tránh khỏi những lần giận dỗi vô cớ. Nhưng rồi mọi thứ vẫn qua đi nhẹ nhàng.
Dường như Khanh không nhận ra tình cảm của tôi. Tôi đã nghĩ thôi thì mình chẳng cần cái gì rõ ràng. Chỉ cần mãi thế này cũng đủ rồi. Nhưng Phong làm mọi thứ thay đổi. Rất nhiều lần, tôi tự hỏi, khi một cậu bạn khác theo đuổi tôi như thế mà Khanh không có thái độ gì đặ biệt, có phải là tôi chẳng là gì với cậu ấy? rồi một lúc nào đó, cậu ấy sẽ có bạn gái, và tôi sẽ bị bỏ lại. Những gì tôi tạm hài lòng và nghĩ thế là đủ sẽ trở thành môt trò đùa mỉa mai chua chát.
Ý nghĩ đó thật kinh khủng.
Sinh nhật mười tám tuổi. Khanh tặng tôi một chậu hoa cúc dại trắng muốt xinh xắn. Đúng loài hoa tôi thích nhất.
- Chiều nay cậu định làm hì để mừng sinh nhật?
- Tớ sẽ đi xem phim.
- Thế à?
- Ừ, với một chàng trai đáng yêu nhưng vô cùng ngốc nghếch mà tớ đã thích từ lâu.