Editor: Elodie – Beta: Hann
Vào ngày đầu tiên của năm mới, khi tiếng đồng hồ báo thức còn chưa kịp vang lên, Trình Triệt đã bị mùi hương của một bàn đầy đồ ăn làm cho tỉnh lại. Sau khi mở mắt đã thấy Hứa Khinh Am không còn trên giường nữa.
Anh đứng dậy, theo mùi hương mà đi đến cửa phòng bếp, nhìn thấy bóng dáng của Hứa Khinh Am, bên tai còn đeo tai nghe, cả người hơi lắc lư, có vẻ tâm trạng tốt, đang nấu gì đó trong nồi.
Khoảnh khắc ấy, anh không khỏi liên tưởng đến một câu hát: Là ai đến từ sông núi biển hồ, lại cùng phòng bếp cả ngày yêu đương.
Hồi cửa hàng của Triệu Xu Âm cũng mở được một năm, công việc kinh doanh vẫn luôn phát đạt, nửa năm là đã hoàn vốn, bắt đầu sinh lời. Ngoài tiền lương hàng tháng của quản lý thì Trình Triệt còn có tiền hoa hồng.
Bạn bè ai cũng nghĩ rằng anh có một cuộc sống không tệ, nhưng cả năm anh không được nghỉ ngơi. Đa số vào những ngày nghỉ phép của mọi người, anh bận đến nỗi chân không chạm đất, nói phóng đại một chút thì mãi đến tối muộn, sau khi tiệm đã đóng cửa mới có thể mở điện thoại lên xem thì thấy vẫn còn đầy pin chán.
Lần đầu tiên anh nghe được câu hát đó là ở trong xe của Triệu Xu Âm. Anh còn nói đùa với Triệu Xu Âm, bảo mình bây giờ là “ngày đêm bị giam lỏng trong phòng bếp”. Còn về phần tình yêu, cũng không biết là nó đang ở đâu rồi nữa, không rảnh mà quan tâm đến chuyện yêu đương.
Mãi đến giờ khắc này anh mới cảm thấy câu hát này đủ trọn vẹn.
Hứa Khinh Am xoay người lấy chén đũa từ trong tủ ra, nhìn thấy Trình Triệt nên có hơi sợ hãi, tháo tai nghe xuống rồi nhìn đồng hồ: “Còn chưa tới giờ anh phải dậy mà.”
Bởi vì có khi Nhục Quế sẽ leo lên giường ngủ, thế nên cửa phòng ngủ vẫn luôn mở. Hứa Khinh Am còn tưởng do mình làm ồn đến anh.
Trình Triệt nói: “Bị mùi đồ ăn đánh thức. Sao em dậy sớm thế?”
“Có hơi quen giường rồi nên tính ngủ tiếp thì thấy hơi đói, vậy nên em đi tìm gì đó để ăn.”
“Tối qua ăn hai bữa rồi mà em vẫn còn đói à?” Trình Triệt cười nói, đến gần rồi ôm lấy cô.
Anh cúi đầu thấy Hứa Khinh Am đang làm mỳ sợi, Trình Triệt thầm nghĩ không ổn. Mấy hôm trước, Chúc Tinh Tinh còn “ân cần chỉ bảo” anh, nói là Hứa Khinh Am một tay gà mờ trong việc nấu nướng, chỉ biết ăn chứ không biết làm. Nhưng anh lại bị mùi thơm của đồ ăn đánh thức, thấy cô “quen việc dễ làm” như thế, cũng vô thức mà cảm thấy bát mỳ đó khá là ngon.
Tất nhiên là Hứa Khinh Am nhìn thấu được ánh mắt của anh có ý gì. Hai người mỗi người cầm một chén ngồi trước bàn ăn, với vẻ mặt không cho phép anh do dự, cô lạnh giọng ra lệnh: “Ăn.”
Trình Triệt không dám nói một câu nào, động đũa với tâm trạng không sợ sệt gì.
“Bát mì này em ăn từ nhỏ đến lớn, nhìn mẹ làm đến mức học thuộc lòng luôn rồi, thật sự không dở đâu.”
Nghe vậy, anh gật đầu như gà mổ thóc, ăn hết sạch mỳ sợi. Sau đó, dưới ánh mắt “cổ vũ” của Hứa Khinh Am, anh cũng uống hết sạch nước luôn.
Cái gì mà nghệ thuật ca từ các kiểu con đà điểu đều đã tan thành mây khói vì bát mỳ này. Trình Triệt thầm gióng lên hồi chuông cảnh cáo trong lòng, sau này, tuyệt đối không thể để cô vào phòng bếp.
Thật ra thì tô mì mà Hứa Khinh Am học được trong hai mươi năm cuộc đời cũng không dở lắm, nhưng cũng không đến mức gọi là ngon. Còn về mùi hương đã khiến Trình Triệt tỉnh giấc, đơn giản chỉ là ảo tưởng của anh thôi… dầu mè nhỏ giọt trong bát súp nóng hổi sẽ luôn tỏa ra một chút hương thơm.
Tóm lại là, phản ứng Maillard() của anh có vấn đề.
() phản ứng Maillard: là một phản ứng hóa học giữa các amino acid và đường khử tạo cho thực phẩm màu nâu với hương vị đặc trưng của nó. Bít tết nướng, há cảo chiên, bánh cookies và các loại bánh quy khác, bánh mì, kẹo marshmallow nướng, và nhiều loại thực phẩm khác đều trải qua phản ứng này.
Sau khi rửa mặt, Trình Triệt thay quần áo chuẩn bị đi làm, vốn để cho Hứa Khinh Am ở nhà ngủ lại một giấc, nhưng Hứa Khinh Am lại nói hôm nay ngày đầu tiên của năm mới, không muốn lười nhác như vậy nên cô tính ra ngoài đi dạo. Trình Triệt rủ cô ra ngoài với mình, lúc mới mở cửa thì tiệm rất vắng khách, cô có thể ngồi yên lặng một chút.
Ngày nào Chúc Tinh Tinh cũng đi làm, lần nào cũng không quẹt thẻ máy chấm công cả. Sau khi vội vàng chạy lên cầu thang, cô ấy nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở một góc sáng sủa, cô ấy trừng lớn mắt với Hứa Khinh Am, bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Khinh Am thấy dáng vẻ thở hổn hển của cô ấy, mặt lộ ra vẻ bất lực. Trình Triệt đi ra từ phòng bếp, như bắt lính làm việc, không cho cô ấy thời gian nghỉ ngơi: “Nhanh chóng ra giúp Kiều Kiều phân loại nguyên liệu nấu ăn đi.”
Chúc Tinh Tinh vẫy tay với Hứa Khinh Am, nhân lúc trên lầu chưa có ai đến nên than vãn một chút: “Tớ không nên chơi game trễ như thế!”
Hứa Khinh Am đã ngồi trong tiệm từ sáng sớm. Hôm nay Triệu Xu Âm phụ trách phục vụ ở tầng hai, Trình Triệt chui vào phòng bếp để giúp đỡ. Tuy rằng ở phòng bếp có hơi chán, nhưng đối với anh mà nói, gặp mặt người quen sẽ khiến anh dễ chịu hơn một chút.
Sáng hôm nay, Hứa Khinh Am nói với Trình Triệt rằng cô muốn đi qua nhà chị họ ở thành phố bên cạnh để hỏi thăm một chút. Đúng lúc thứ bảy anh được nghỉ, ban đầu còn định lăn qua lăn lại, khóc lóc om sòm để cô bồi thường ngày nghỉ cho mình. Nhưng lời chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị anh nuốt lại vào trong.
Trình Triệt hỏi Chúc Tinh Tinh, nghe lời nói cứ như có ý sợ Hứa Khinh Am mượn cơ hội này về nhà luôn. Trái lại, Chúc Tinh Tinh vẫn luôn bình tĩnh: “Tôi biết mà.”
“Cô biết lúc nào? Sao giờ tôi mới biết chuyện này.”
Tâm trạng của Chúc Tinh Tinh đang tốt, cố ý chọc giận anh: “Sao tôi biết được lý do bây giờ anh mới biết chuyện này chứ? Trừ bốn năm đại học kia thì cậu ấy chẳng bao giờ rời nhà quá một tháng. Mấy hôm trước, lúc dì cô ấy gọi điện thoại có bảo cô ấy ghé thăm chị họ một chút.”
“Có chị họ thật sao?”
Chúc Tinh Tinh không nhịn được mà lườm anh một cái: “Anh có bệnh à? Có thể là giả chắc? Đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng muốn thuyết phục cô ấy về nhà.”
Trình Triệt không lên tiếng nữa, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.
Kiều Kiều nghe xong, có vẻ là không nhịn cười nỗi nên cúi đầu, động tác đập trứng bỏ vào nguyên liệu cũng chậm lại, nói với Chúc Tinh Tinh: “Em đừng dọa anh ấy, không thấy lúc này anh ấy rất nghiêm túc sao.”
Hiển nhiên là Chúc Tinh Tinh tỏ vẻ hoài nghi, tàn nhẫn uy hiếp Trình Triệt: “Dù sao thì nếu anh dám làm tổn thương cậu ấy, tôi sẽ liều mạng với anh, đánh anh tới mức máu tươi văng đầy cửa tiệm đấy.”
Trình Triệt nhíu mày: “Thế nếu cô ấy làm tổn thương tôi thì sao?”
Kiều Kiều cùng Chúc Tinh Tinh đồng thanh nói: “Vì anh xứng đáng thôi.”
“…”
Sau khi chị họ Hứa Đề của Hứa Khinh Am kết hôn không lâu, năm ngoái xem vòng bạn bè của Chúc Tinh Tinh mới biết cô đang ở An Thành, lập tức nhắn tin bảo cô đến nhà chơi vài ngày. Vào đêm rời khỏi An Thành đó, Hứa Khinh Am đang ăn ở bên ngoài với hai vợ chồng Hứa Đề, bởi vì chồng Hứa Đề phải tăng ca một chút nên ăn hơi trễ.
Lúc Hứa Khinh Am nhận được tin nhắn của Trình Triệt, cô liếc mắt nhìn đồng hồ, khoảng chín rưỡi, anh đóng cửa tiệm rồi về nhà rất đúng giờ. Không ngờ rằng lúc mở cửa ra còn có một bất ngờ nho nhỏ đang chờ đợi anh, Trình Triệt nhắn tin qua WeChat cho Hứa Khinh Am để cáo trạng: Nhục Quế đi tiểu trên sô pha…
Cô chụp bữa tối thịnh soạn trước mặt rồi gửi qua cho anh thèm chơi, lại vô cùng khoan dung với hành vi đi tiểu bậy của Nhục Quế, hỏi lại Trình Triệt: Có phải anh chưa hốt phân cho thằng bé không?
Lâu lâu Nhục Quế vẫn hay quậy phá như vậy. Mới đầu anh còn lo lắng, sợ là cơ thể thằng bé có vấn đề gì, tốn một khoản tiền không nhỏ đưa nó ra ngoài kiểm tra toàn diện thì mới biết thằng bé hoàn toàn khoẻ mạnh, không có bệnh tật gì, chỉ cố ý chọc ghẹo rồi gây phiền phức cho anh thôi.
Trình Triệt trả lời: Có thể là do thằng bé nhớ em, không muốn em đi.
Hứa Khinh Am cười nói: Thật không đó? Vậy anh xem thử xem ngày mai thằng bé còn tè bậy nữa không nhé.
Trình Triệt cởi vỏ bọc ghế sô pha ra rồi ném vào máy giặt, cố ý nói với Hứa Khinh Am: Em không nhớ anh và Nhục Quế sao? Bây giờ anh đang rất muốn đánh nó đây.
Hứa Khinh Am cố ý nói lảng sang chuyện khác: Đừng đánh nha anh, anh cứ từ từ giảng giải cho thằng bé hiểu thôi nhé.
Trình Triệt không nói gì, thay đổi mánh khóe làm nũng: Mệt quá đói quá, muốn ăn một ít mì Khinh Khinh nấu.
Thấy câu này, Hứa Khinh Am không nhịn được mà lén cười. Hứa Đề để ý thấy nên hỏi cô: “Em nhìn gì mà thấy buồn cười thế.”
Cô nhắn lại cho Trình Triệt: Ít đến này bộ. Ngẩng đầu trả lời Hứa Đề: “Em nói chuyện với bạn.”
Hứa Đề hỏi: “Tinh Tinh à?”
“Không phải.”
“Bạn trai?”
Hứa Đề cũng chỉ thuận miệng mà hỏi vậy thôi. Không ngờ rằng sau khi Hứa Khinh Am do dự hai giây thì gật đầu. Cô ấy cũng không có ý hỏi tiếp. Hứa Đề lo lắng việc chồng đang ngồi bên cạnh, không phải là lúc thích hợp để hai chị em nói chuyện riêng, vì vậy không hỏi lại.
Ăn uống xong xuôi rồi về nhà, Hứa Khinh Am và Hứa Đề ở phòng khách, chồng của Hứa Đề đang tắm rửa trong phòng tắm. Cô cũng sớm đoán được là nhất định Hứa Đề sẽ hỏi nên đã chuẩn bị tâm lý tốt từ lâu.
Hồi cấp ba, cô và Hứa Đề học cùng trường. Tan học, Hứa Khinh Am và Chu Di cùng nhau đi về bị Hứa Đề bắt gặp, về sau Hứa Khinh Am nói với bố mẹ mình là sau khi lên đại học thì cô với Chu Di mới quen nhau. Chỉ có Hứa Đề biết sự thật không phải vậy. Chuyện Hứa Khinh Am và Chu Di chia tay nhau, Hứa Đề cũng tự nhiên mà biết. Lúc này cô ấy cũng biết được người mà Hứa Khinh Am gọi là bạn trai chắc chắn không phải Chu Di.
Đối với nửa kia của người thân mình, ai cũng phải suy nghĩ thực tế cả, Hứa Đề biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Em quay lại với Chu Di rồi à?”
Hứa Khinh Am vừa nằm trên ghế sô pha vừa ăn nho, nghe thế thì nhẹ nhàng nói: “Tất nhiên là người đó không phải Chu Di rồi.”
“Người An Thành sao?”
“Vâng.”
“Có ảnh chụp không, cho chị xem với.”
Hứa Khinh Am vô thức kháng cự. Quan hệ của cô và người chị họ này cũng khá thân thiết, nhưng có lẽ vì mình đang ở nơi đất khách quê người, bố mẹ rất nhớ cô, muốn cô trở về sớm. Cô khó tránh khỏi việc nghi ngờ Hứa Đề muốn thuyết phục mình giúp bố mẹ. Vả lại, bây giờ cô cũng không xác định chắc chắn sẽ ổn định gặp gỡ Trình Triệt hay không. Vì vậy cô thực sự không dám nghĩ tới hậu quả nếu Hứa Đề nói chuyện này với bố mẹ của mình.
Cô nghiêm túc hỏi Hứa Đề: “Có phải bố mẹ em bảo chị khuyên em về nhà không?”
Hứa Đề sửng sốt. Trong nháy mắt, ánh mặt cô ấy hiện lên vẻ kinh ngạc khiến cho Hứa Khinh Am hơi buông đồ ăn vặt xuống: “Không đâu, tạm thời là vậy. Họ tưởng thứ bảy em mới đến, cũng không biết ngày mai họ có nói với chị không.”
“Chị đừng để ý đến bọn họ. Em mà muốn về thì đã về lâu rồi.”
Hứa Đề cười nhạt: “Người bạn trai mới này bí ẩn như thế sao? Em mở điện thoại em ra cho chị xem nào, chị không nói cho chú thím biết đâu.”
Hiểu lầm được xoá bỏ. Có câu “trời cao, hoàng đế xa”(), Hứa Khinh Am cũng chẳng lo ngại gì nữa, mở album ảnh trong điện thoại ra với vẻ mặt để tâm lắm.
() trời cao, hoàng đế xa: Ở đoạn này, ý chị nhà là bố mẹ chị ý ở xa mình nên chả biết đâu, kiểu thế ý
Cô và Trình Triệt mới chính thức bên nhau được một tuần thôi, thậm chí còn không có ảnh chụp chung, bức ảnh duy nhất trong điện thoại là do Chúc Tinh Tinh chụp.
Hôm đó, cô ngồi trên tầng hai chờ bọn họ đóng cửa tiệm, Trình Triệt chống tay lên chiếc bàn cô ngồi, cúi đầu nói chuyện với cô. Theo lời Chúc Tinh Tinh nói thì là… tán tỉnh. Chúc Tinh Tinh chụp được ảnh từ đằng xa rồi gửi cho cô, cô thấy ảnh cũng không xấu lắm nên tải về luôn.
Hứa Khinh Am đứng dậy ném vỏ nho vào thùng rác rồi thuận miệng nói: “Bố cục ảnh cũng tốt đấy chứ. Tinh Tinh chụp đó. Trước kia cô ấy vẫn luôn vẽ đẹp hơn em mà. Em thấy cô ấy có thể làm nhiếp ảnh gia được đấy.”
“Đẹp đấy. Chỉ có điều là ánh sáng hơi kém.”
Cái mà Hứa Đề khen là khả năng chụp ảnh của Chúc Tinh Tinh, chứ không phải là Trình Triệt. Trong bức ảnh đó, Trình Triệt không đội mũ, có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt tuấn tú. Nhưng cái mà Hứa Đề chú ý tất nhiên không phải là anh có đẹp trai không, mà là hình xăm khắp cánh tay lộ ra bên cánh tay anh xắn tay áo lên, còn cả bộ tóc dài hiếm thấy.
“Anh ta là thợ xăm hình à?”
“Sao chị lại hỏi thế…”
“Trên cánh tay có nhiều hình xăm như thế, chắc chắn là trên người cũng còn nữa. Bình thường mấy người thợ xăm hình cũng xăm rất nhiều hình lên người mà, không phải sao?”
Hứa Khinh Am cảm thấy cô ấy nói rất có lý, nhất thời trong lòng cũng thắc mắc. Sau đó đột nhiên cô lại phát hiện ra cô và Trình Triệt hoàn toàn chưa hiểu lẫn nhau.
“Chắc là không phải đâu. Bây giờ anh ấy đang làm quản lý ở một tiệm bánh ngọt, trước đây cũng học làm bánh ngọt.” Nói xong còn hơi chột dạ, mấy chuyện này cô cũng biết từ miệng của Chúc Tinh Tinh thôi.
“Chắc là?” Hứa Đề nhìn cô, ánh mặt còn hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Bọn em cũng mới bên nhau không lâu.”
Nếu Hứa Khinh Am phải dùng một cụm từ để miêu tả người chị họ này thì hẳn sẽ là ‘tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi’(). Hứa Đề giỏi che giấu, nhưng đôi khi ánh mắt nhìn người khá sắc bén, Hứa Khinh Am tự than thở mình còn thua xa. Không biết là do cảm thấy đoạn tình cảm này của Hứa Khinh Am vẫn chưa quá nghiêm túc, hay là do vốn cô cũng chẳng quá hứng thú, chưa đến mức phải báo với bố mẹ Hứa. Còn Hứa Đề cũng không nói thêm điều gì về Trình Triệt, vui vẻ trả lại điện thoại.
Mãi đến lúc trước khi trở về phòng ngủ, hai người cùng xem chương trình tạp kỹ trên TV, thỉnh thoảng hỏi nhau mấy câu.
Nói đến chuyện kết hôn là điều không thể tránh khỏi. Tuy rằng bây giờ mà nói chuyện kết hôn với Trình Triệt thì vẫn còn quá sớm, nhưng nhìn thế nào cũng thấy Trình Triệt không phải là một người quá đáng tin, nhất là khi trước đó còn có một ứng cử viên sáng giá như Chu Di.
Hứa Khinh Am không thể đồng tình với ý kiến của người chị họ đã kết hôn này: “Em muốn yêu cái đã, bây giờ cũng chỉ hưởng thụ tình yêu thôi, chứ sao mà mới ở bên nhau đã tính đến chuyện hợp kết hôn hay không liền được chị. Yêu đương vì kết hôn, em cũng chưa già đến mức đó mà.”
Thoạt nhìn, khuôn mặt Trình Triệt có vẻ không khớp với tuổi. Tuy rằng để tóc dài sẽ khiến người ta như già thêm vài tuổi, nhưng nhìn mặt anh thì Hứa Đề vẫn nghĩ anh nhỏ tuổi hơn Hứa Khinh Am: “Chắc là cậu bạn trai này của em tốt nghiệp đại học ha.”
“… Anh ấy còn lớn hơn em nửa tuổi. Trong mắt chị, em già đến thế cơ à? Hơn nữa, em cũng mới tốt nghiệp được mấy năm thôi đấy.”
Hứa Đề nhanh chóng kết thúc đề tài này: “Chị cũng có nói em già đâu. Chỉ là thoạt nhìn thì thấy cậu ấy trẻ quá. Được rồi, ngày mai chị đưa em đến triển lãm.”
Hứa Khinh Am mơ hồ “Dạ” một tiếng.
Sau đó, Hứa Đề trở về phòng. Hứa Khinh Am một mình ngây người ở phòng khách. Cô nhớ lại hôm đó lúc hai người còn chưa bước ra khỏi cửa, cô nói với Trình Triệt rằng mình tính qua nhà chị họ. Lúc ấy Trình Triệt rầu rĩ “Ừ” một tiếng, rồi lập tức hỏi cô: “Khi nào em đi? Em đi bao lâu? Khi nào em về? Em có uống rượu không? Uống với người cùng giới hay khác giới?”
Hứa Khinh Am lặng lẽ bổ sung giúp anh: “Trở về rồi em có còn yêu anh không?”
Trình Triệt gật đầu đồng ý, thậm chí còn trưng ra vẻ mặt mong ngóng chờ cô trả lời, kết quả là Hứa Khinh Am nói không chút thương tiếc: “K.h.ô.n.g b.i.ế.t.”
Lúc tối, lúc Hứa Khinh Am chụp hình bữa ăn rồi gửi cho Trình Triệt, cô còn cố ý chụp cả chồng chị họ. Quả nhiên là Trình Triệt đã gấp gáp hỏi cô: “Cục cưng à, sao trong này còn có đàn ông thế?”
Hứa Khinh Am cạn lời: “Đó là anh rể của em, anh rể về mặt pháp lý ấy.”
Lúc này Trình Triệt mới bớt bớt lại: “Ồ, được rồi.”
Cô luôn cảm thấy giọng điệu của anh vẫn cứ có gì đó thất vọng.
Sau khi về phòng dành cho khách, trước khi ngủ, Hứa Khinh Am liếc mắt nhìn điện thoại lần cuối. Trình Triệt gửi tin nhắn cho cô, bảo là anh mới dọn dẹp xong, tự dưng cũng không còn muốn đánh Nhục Quế nữa. Hứa Khinh Am nhớ lại hôm mình ngủ ở nhà anh, vì nuôi mèo nên không thể tránh khỏi việc vỏ chăn vỏ gối có dính lông mèo, cô có hơi không quen.
Trên tủ giày anh còn có cây lăn lông mèo, Hứa Khinh Am liền hỏi Trình Triệt: Anh có bị dính lông mèo không?
Giây sau Trình Triệt đã trả lời: Anh dính người cơ.
Hứa Khinh Am: … Im miệng, đi ngủ.
Tối chủ nhật, Hứa Khinh Am trở về An Thành. Trên đường về còn nhận được tin nhắn của Chúc Tinh Tinh, hỏi cô tối nay về nhà mình hay về nhà Trình Triệt. Hứa Khinh Am thấy tin nhắn thì buồn cười chết đi được, hỏi lại Chúc Tinh Tinh: Bây giờ tớ lại có tận hai nhà, có thể lựa nhà để về cơ à?
Kết quả là đêm đó cô vẫn đi về với Trình Triệt. Hứa Khinh Am cảm thấy nhân mấy hôm cô không ở nhà nên hai người này lại âm thầm kết cấu với nhau làm chuyện xấu rồi. Chúc Tinh Tinh phản bác lại với vẻ mặt ghét bỏ: “Cậu không biết anh ấy nghiêm trọng hóa vấn đề đến cỡ nào đâu. Mấy ngày này tớ nghe anh ấy than tới mới muốn thủng màng nhĩ luôn ấy, cậu mau về mà trấn an bảo bối nhõng nhẽo đó đi.”
Hứa Khinh Am không nhịn được mà chỉ vào Trình Triệt: “Ở trong tiệm đấy, anh có thể chú ý một xíu được không…”
Trình Triệt hỏi cô với ánh mắt ngây thơ vô số tội: “Anh có làm gì đâu…”
Chúc Tinh Tinh nói với giọng điệu khoa trương: “Ừ thì ai đó nói với tớ là nhớ cậu, xong tớ nói là tớ cũng nhớ cậu. Anh ấy lại nói thèm ăn mì cậu nấu, câu này thì tớ lại không nói theo được. Chỉ cần là người có xíu xiu yêu cầu về đồ ăn thì sẽ không muốn ăn mì cậu nấu đâu. Tớ đây bái phục rồi.”
Hứa Khinh Am thấy cô ấy như đang nói tương thanh() ấy, không nhịn được mà bật cười: “Đúng là cái gì đàn ông các anh cũng nói được.”
() tương thanh: còn được gọi là xuyên âm hoặc đối thoại truyện tranh, là một nghệ thuật biểu diễn truyền thống trong hài kịch Trung Quốc, và là một trong những yếu tố phổ biến nhất trong văn hóa Trung Quốc.
Trình Triệt ôm lấy cổ cô: “Anh nói thật lòng đấy.”
Tiểu Quả và Kiều Kiều cũng mặc áo khoác bước ra khỏi tiệm. Triệu Xu Âm lấy chìa khoá khoá cửa lại. Lúc ấy tất cả mọi người đều đang đứng chờ ở cửa. Trình Triệt mỉm cười, một tay ôm lấy đầu của Hứa Khinh Am, cúi đầu hôn cô khiến cô không phản ứng lại kịp.
Bao gồm cả Triệu Xu Âm mới khoá cửa xong, vừa quay đầu lại đã thấy cảnh này, thậm chí còn cảm thấy bản thân mình nghe thấy tiếng hôn nữa cơ. Còn Chúc Tinh Tinh đang đứng bên cạnh thì khỏi phải nói, còn cả Tiểu Quả và Kiều Kiều nữa. Dù cho Hứa Khinh Am cũng đã quen với tình huống này cũng không khỏi đỏ mặt.
Cô không biết rằng, người không biết xấu hổ như Trình Triệt mà cũng biết đỏ mặt, chỉ là không thể hiện ra ngoài mà thôi. Trên mặt còn làm ra dáng vẻ dương dương tự đắc. Triệu Xu Âm trừng mắt nhìn. Trong lúc mọi người đang còn ghét bỏ cái âm thanh do anh tạo ra này thì chị ấy bảo thôi đừng, ai về nhà nấy giùm cái đi.
Cứ như thế, tình yêu ngày càng trở nên nồng nhiệt hơn.