TV đưa anh ta dến một nhà hàng nổi tiếng. Cô nghĩ lúc này anh ta không hợp khẩu vị với các món ăn VN nên đề nghị người đưa thực đơn những món ăn Pháp. Trong khi chờ dọn bàn, cô hỏi một cánh nhã nhẹn:
- Xin lỗi, anh chọn loại bia nào ạ hay là rượu?
Lê Vinh khoát tay:
- Tôi không uống. Cô Thuý Văn hãy chọn thức uống nào mà cô thấy thích.
- Xin cám ơn nhưng tôi chỉ cần nước suối là đủ.
Lê Vin khoanh tay trên bàn, mỉm cười nhìn cô rồi anh chợt nói một câu ngoài dự đoán của Thuý Văn:
- Trong truyện Kiều của nước cô có một nhân vật tên Thuý Vân, có phải tên cô là như thế không?
Thuý Văn buông chai nước xuống, mỉm cười đính chính:
- Thật hân hạnh khi anh thích văn học của nước tôi. Nhưng tên tôi không giống như thế.
Cô dùng ngón tay vẽ dâu phác hoạ trên bàn:
Tên của nhân vật là chữ Vân, có nghĩa là mây. Còn tên tôi đọc là Văn, nghĩa là văn nhân, tôi hiểu theo nghĩa ấy không biết có chính xác không nữa.
Lê Vin gật đầu như hiểu rồi bình phẩm:
Nhưng dù là chữ nào, thì nó cũng rất hợp với cô, có nghĩa là tao nhã.
Thuý Văn mỉm cười:
Xin cám ơn lời khen!
Lê Vin khoát tay:
- Xin mời cô Thuý Văn. Lúc nãy cô đã không ăn gì cả, tôi rất ái ngại khi bắt cô phải làm việc liên tục như sáng nay.
Ồ không, nghề nghiệp của tôi là như thế, tôi quen rồi.
Lê Vin ăn rất ít. Cô để ý hầu như anh ta chẳng ăn gì thêm ngoài việc nhấm nháp lon bia để tiếp cô. Cô thầm nghĩ anh ta muốn mời vào đây để cô được ăn tự dao hơn là muốn thưởng thức món ăn. Nếu vậy thì anh ta ga lăng quá sức ân cần rồi.
Đàn ông Pháp nổi tiếng về tính ga lăng. Có lẽ Lê Vin là một điển hình.
Cả hai mải nói chuyện nên không để ý. Khi Thuý Văn nhìn đồng hồ thì đã hơn một giờ. Lê Vin cũng nhìn đồng hồ rồi đề nghị:
Sắp đến giờ vào công ty, cô Thuý Văn về nhà cũng không kịp. Vậy mời cô ở lại đây, cô có vui lòng không?
Thuý Văn gật đầu:
Vâng.
Nếu thấy mệt, cô có thể đề nghị nhà hàng sắp một chổ nghỉ. Tôi sẽ ở lại đây chờ cô.
Thuý Văn vội khoát tay từ chối:
Ồ không, nhà hàng ở đây không có chế độ phục vụ đó. Và tôi cũng không hề mệt, tôi đã quen như thế rồi. Cám ơn anh!
Lê Vin gọi thêm cho cô một lon Pepsi rồi quay lại tiếp tục câu chuyện lúc nãy. Anh hỏi về công việc của cô và có vẻ thích những người làm nghề nghiệp như thế. Thuý Văn cũng lịch sự hỏi về công việc của anh. Qua câu chuyện, cô biết Lê Vin xuất thân trong một gia đình toàn những người hoạt động trong ngành y. Ba anh là giám đốc một công ty dược và anh được cử sang đây để đầu tư vốn kết hợp với công ty mà anh đến sáng nay. Lê Vin còn nói với cô rằng anh có khả năng qua làm việc ở đây và sẽ vui lòng được tiếp xúc thường xuyên với cô.
Thuý Văn rất thích những hoạt động về kinh doanh nên cô cũng trao đổi một cách say sưa. Đến mức Lê Vin cũng ngạc nhiên về kiến thức của cô. Khi trên đường trở về công ty, anh thổ lộ ý nghĩ của mình:
Tôi có cảm tưởng Thuý Văn đã từng sống trong một gia đình kinh doanh. Nói chuyện với cô rất thú vị.
Vâng. Trước đây tôi học ngành ngoại thương. Ba tôi là một doanh nghiệp lớn. Tôi thích hoạt động đó hơn.
Thế tại sao cô Thuý Văn lại làm phiên dịch? Tôi nghĩ cô sẽ rất suất sắc trong lãnh vực kia.
Thuý Văn cười tư lự:
- Tôi cung muốn lắm nhưng tôi không có điều kiện.
Ồ, như thế càng đáng ngạc nhiên. Bây giờ ở nước cô đang phát triển kinh tế.Tất nhiên cô sẽ có môi trường hoạt đông..
Anh ngừng lại một chút như tìm cách diễn đạt:
Ví dụ như là tôi, nếu tuyển người, tôi sẽ không do dự khi chọn cô.
Tất cả những người tiếp xúc với mình đều nói thế trừ anh ta. Anh ta luôn phủ nhận khả năng của mình. Thuý Văn nghĩ thầm đến Hiệu Nghiêm, tự nhiên cô thấy tâm trạng vui vẻ biến mất.
Bây giờ cô mới chợt nhớ cái hen với anh ta. Cô ngẩn người vì không biết phải làm sao. Gọi điện thoại báo thì cũng đã muộn. Trở về văn phòng thì cũng không chắc còn gặp anh ta, mà cô cũng không còn thời gian nữa.
Cô không hiểu tại sao mình cứ có cảm giác ấy nấy. Cảm giác đó đeo đuổi đến suốt buổi chiều. Cô biết như thế chẳng khác nào kiêu khích anh ta. Đối với một người độc đoán như anh ta thì chắc chắn đó là một thái độ chống đối.
Quả nhiên, một trận cuồng phong nổ ra với cô khi chỉ còn lại hai người trong phòng. Vừa thấy mặt cô, Hiệu Nghiêm hỏi ngay bằng giọng điệu rỏ ràng là cố kiềm chế:
Lúc trưa cô đi đâu vậy?
Tôi ở lại công ty dược, vì họ mời khác ở lại ăn trưa.
Nếu vậy tại sao cô không gọi điện cho tôi? Cô có thể làm như vậy được mà. Tôi không tin cô bận đến nổi không dành được chút thời gian cho mình.
Xin lỗi, tôi quên.
Hiệu Nghiêm chợt đập mạnh tay xuống bàn, quát lên:
Cô nói quên một cách vô trách nhiệm vậy sao? Chỉ cần một tiếng xin lỗi là tất cả đều xong à?
Tôi không cố ý, ngoài xin lỗi ra, tôi biết làm gì bây giờ?
Nhưng Hiệu Nghiêm không quan tâm đến lời nói của cô, anh giận dữ:
Cô biết đó là khách hàng lớn nhất mà tôi cần giữ quan hệ tốt đẹp không? Thái độ của cô chẳng khác nào coi thường người ta. Trong khi ba chúng tôi chờ cô đến giờ, thì cô thản nhiên làm việc của cô. Thậm chí phép lịch sự tối thiểu là gọi điện thoại đến báo cũng không. Cô coi thường tôi quá.
Anh lại quát lên, giọng có vẻ nhưng không còn giữ bình tĩnh được nữa:
Nếu cảm thấy không quan hệ gì đến gia đình này, thì cô hãy trở về nhà cô đi.
Thuý Văn quắt mắt lên, cô cũng giận không kém:
Đây là lần thứ ba anh đuổi tôi, tôi không bỏ qua đâu. Nếu muốn thế anh hãy làm cho công khai đi. Hay ly dị đi, tôi không còn kiên nhẫn chịu đựng đâu.
Như nước đã vở đê, không còn gì để kềm giữ nữa, Thuý Văn nói thẳng:
Thực tế tôi với anh đâu phải là vợ chồng. Anh chưa bao giờ cho tôi tham gia công việc của anh. Vậy thì tại sao đòi hỏi tôi phải quan tâm? Tôi không phải là công cụ mà anh chỉ sử dụng khi cần.
Hiệu Nghiêm trừng mắt nhìn cô rồi bỏ đi ra ngoài. Một lát sau anh trở vào mặt áo như chuẩn bị ra khỏi nhà. Thuý Văn mím môi, cương quyết chận anh lại:
Đã lỡ nói đến mức này thì hãy giải quyết đi. Tôi muốn ly dị, anh nghĩ sao?
Khuôn mặt Hiệu Nghiêm bộc lộ một cơn giận khủng khiếp đến nổi làm cho cô nghĩ, nếu cô mà nói một câu nữa, anh ta sẽ bóp cổ cô, hay làm một cái gì đó tương tự như thế. Anh ta không hề nói một tiếng, chỉ lao ra ngoài như một cơn lốc. Lần đầu tiên cô thấy anh ta tức giận như vậy. Rốt cuộc rồi cũng không giải quyết được gì, ngoài duy nhất là làm cho hai bên ngày càng ghét nhau thêm.
Hôm sau Thuý Văn lại đi suốt ngày. Thật ra buổi trưa cô có thể về nghĩ. Nhưng vì Lê Vin lại mời cô đi ăn. Còn cô thì không muốn về nhà để gặp Hiệu Nghiêm nên cô sẳn lòng hướng dẫn anh đi lang thang trong thành phố, giữa buổi trưa nắng đổ lửa.
Tối này về nhà lại có chuyện mới. Cô đang ngồi một mình nghe nhạc thì HIệu Nghiêm ngang nhiên vén màn ngồi xuống nệm. Anh ta nhìn mặt cô chăm chăm, hỏi như hỏi cung:
Lúc trưa cô đi đâu vậy?
Tôi đưa khách đi chơi.
Cô thấy làm như vậy là đúng lắm à?
Tôi không nghĩ gì hết, chỉ làm những gì người ta yêu cầu, mà yêu cầu đó hợp ý với tôi.
Tôi không cần biết người đó là ai, nhưng tôi cấm cô đi chơi kiểu đó. Cô không còn là con gái để tự do như vậy.
Nhưng cũng chưa hề có chồng.
Hiêu Nghiêm quắc mắt nhìn cô, nhưng rồi anh cố giữ bình tĩnh:
Tôi không muốn cãi cọ với cô. Nhưng nếu còn bắt gặp cô đi chơi như thế, tôi không nhẹ tay với cô đâu.