Thúy Văn giật bắn người, quay lại nhìn. Cô buột miệng:
- Anh đến sao không gỏ cửa?
Hiệu Nghiêm nhìn hai người. Khuôn mặt bừng bừng:
- Bất lịch sự quá hả? Nhưng nếu gọi cửa, liệu tôi có thấy được hai người cùng một lúc không hay sẽ có một người lánh mặt?
Thúy Văn thở hắt nhu bất lực và tức tối. Cô ngồi yên nhìn chỗ khác. Hiệu Nghiêm quay qua Hữu Trí vẽ mặt đầy áp đảo.
- Anh có thật sự là bạn với tôi như anh vẫn tự xưng như vậy không, đây là cách anh thể hiện tình bạn à? Thật là buồn cười.
Hữu Trí lắc đầu:
- An nghi ngờ như vậy không đúng đâu.
Thúy Văn hất đầu lên, gạt ngang:
- không việc gi phải giải thích với anh ta, cứ để anh ta nghỉ thế nào tùy thích.
- không nên như vậy Thúy Văn, anh không muốn bạn bè căng thẳng.
- Nhưng anh sẽ giải thích thế nào đây, anh ta không đáng để em thật tình đâu.
Hiệu Nghiêm trừng mắt nhìn cô, giận run. Nhưng anh cố bình tỉnh, một sự cố gắng phi thường để đừng quậy tưng lên. Giọng anh bật đi:
- Tôi cũng không muốn nghe giải thích chuyện riêng của cô, tối nay tôi đến đây để chấm dứt sự chịu đựng của cô đấy. Tôi cũng muôn ly dị như cô, thế nào?
Trong một thoáng, khuôn mặt Thúy Văn như hoá đá. Kinh hoàng. Cô không kềm chế được mình để làm ra vẻ thản nhiên. Và cứ ngồi yên. Hữu Trí quan sát cô một lúc rồi lên tiếng:
- Anh suy nghĩ kỹ chưa anh Nghiêm, nếu chỉ vì hiểu lầm mà dức khóat, coi chừng anh sẽ hối hận.
Hiệu Nghiêm cười khinh bỉ:
- Ðược nghe bạn bè khuyên như vậy thật thú vị. Tôi không muốn nói nặng anh, để anh tự vấn lại mình.
Anh quay qua Thúy Văn:
- Thế nào, cô thấy nhẹ nhàng chứ? Tôi muốn chia tay thật nhanh và êm đẹp. Hy vọng cô không quay laị làm khó tôi.
- Không bao giờ có chuyện đó.
Hữu Trí nghiêm mặt:
- Tôi muốn hai người tạm xa nhau để mổi người tự nhìn lại mình, rồi sau đó hàn gắn, chứ không phải mạnh ai nấy đạp đổ, bỏ ý định ly dị đi.
Hiệu Nghiêm nhìn anh bằng nửa con mắt:
- Ðến giờ tôi mới phát hiện mình có người bạn đạo đức giả. Anh hãy đứng một bên chờ thì hay hơn. Bao giờ chúng tôi ly dị xong, cô ta thuộc về anh, tôi không cần mẩu phụ nữ như vậy.
Anh nhìn khuôn mặt tái xanh của Thúy Văn một cách dửng dưng, thậm chí cho đó là sự giả trá. Anh biết mình đã xúc phạm quá đáng. Nhưng cô không đáng tôn thờ như trước kia nữa. Và qua.y trong lúc này, anh chỉ còn cảm giác nhẹ nhànhg như rủ bỏ một món nợ đã từng làm mình khổ sở.
Hữu Trí có vẻ tức giận thật sư, lần đầu tiên anh không con khiêm tốn trước mặt Hiệu Nghiêm nữa, và nói như quát:
- Anh quá đáng lắm đó anh Nghiêm.
- Còn anh, cảm thấy nóng ruột lắm phải không? Bắt đầu từ hôm nay, anh co thể xếp tôi vào danh sách kẻ thù của anh rồi đó. Tôi cũng vậy.
Nói xong Hiệu Nghiêm đứng dậy, đến trước mặt Thúy Văn:
- Chuẩn bị tinh thần đi, hẹn gặp nhau ở tòa án.
Anh cười một cách ngạo mạn, rồi bỏ đi ra sân. Ngồi vào xe, anh lấy máy ra gọi điện cho Yến Oanh:
- Anh muốn gặp em, ngay bây giờ, được không?
- Vâng, nhưng ở đâu?
- Ở khách sạn, chỗ lần trưóc em tới ngay nhé.
- Vâng, em sẽ lập tức đi ngay, ở đó chờ em nhé.
- Anh chờ em ở chỗ phòng khách trong khách sạn đấy.
Anh tắt máy, thẩy xuống nệm xe, khuôn mặt lầm lì một cách khắc nghiệt. Sau khi đã quyết đi.nh ly dị, anh chớt thấy trước đây mình thật ngu ngốc. Thúy Văn không xứng đáng để anh hy sinh Yến Oanh. Vì cô ta chưa bao giời là người chung thuỷ.
Ðêm đó trong căn phòng biệt lập với thế giới bên ngoài. Hiệu Nghiêm sống bên cạnh Yê n Oanh bằng tình cảm một người chồng đối với nguời vợ. Anh ôm ghì cô vào lòng một cách mảnh liệt:
- Anh đã quyết định ly dị với cô ta. Nếu em thoát ra làm người tự do, anh sẽ cưới em, anh chán cô ta lắm rồi.
Yến Oanh ngạc nhiên và sung sướng đến chẩy nước mắt. Cô cười ngây ngất, thì thầm:
- Cuối cùng thì em đã chiến thắng cô tiểu thư ấy, dã dành lại được anh. Em sẽ chủ động ly dị chồng. Mình không có trách nhiệm với họ nữa phải không anh?
Hiệu Nghiêm ngã người tựa vào thành ghế, kéo theo cô ngã xấp vào lòng anh, cử chỉ âu yếm:
- Em có biết bây giờ, em là người quang trọng nhất với anh không?
- Em sung sướng quá, anh hứa từ đây về sau đừng bỏ em nữa nghe anh.
- Anh hứa, tuyệt đối chỉ trung thành với em.
Cả hai không nói gì nữa, chỉ đắm chìm trong cử chỉ thương yêu vô tận dành cho nhaụ
Khi Yến Oanh đã ngủ, Hiệu Nghiêm vẫn ngồi tựa thành giường hút thuô c. Anh nhìn khuôn mặt bình yên của cô, tưởng tượng đến một ngày cô va anh thật sự sống chung. Sẽ có con và có một gia đình hạnh phúc. Những ước mơ sẽ dành trọng cho Yến Oanh, không còn bị phân vân nữa.
Sáng hôm sau, cả hai trả phòng thật sớm. Yến Oanh về nhà. Hiệu Nghiêm đến công ty chư" không tiện đưa cô về. Chưa bao giờ anh hỏi Yến Oanh về phản ứng của Hữu Trí những lúc cô đi đêm. Anh không muốn tìm hiểu chuyện riêng của cô bằng cách đó.
Anh ghé uống cafê rồi vào công ty khá sớm. Nhân viên cũng chưa đến đủ. Anh ngồi một mình trong phòng đọc báo. Nhưng đến tám giờ, Hữu Trí bước vào:
- Tôi muốn nói với anh về chuyện hôm qua.
Hiệu Nghiêm vẫn không rời mắt khỏi tờ báo:
- Chuyện đó đã giải quyết xong, tôi không thích nhắc lại, mất thời gian lắm.
- Nhưng tôi không muốn bị anh hiểu lằm. Anh không thích Thúy Văn nữa cũng được. Nhưng đừng nhìn chúng tôi một cách sai lệch như vậy.
- Tôi đóan anh đã xúi giục cô ta bỏ nhà sống một mình, anh nghĩ sao?
- Tuyệt nhiên không có chuyện đó.
- Anh và tôi bây giờ la` quan hệ giữa nhân viên với cấp trên. Và tôi ra lệnh cho anh về phòng mà làm việc, nếu anh còn muốn làm ở đây.
Hữu Trí vẫn không hề tự ái, và vẫn ngồi im:
- Thôi được, nhưng tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi, anh chán Thúy Văn hay vì ghen với tôi?
Hiệu Nghiêm cười khẩy, không trả lời. Ðối với Hữu Trí, anh không muốn nói bất cứ chuyện nào dính dáng tới tình cảm nhập nhằng của họ. Anh ta vừa là kẻ thù, vừa là bạn, là người bị anh cấm sừng. Ðiều đó làm anh không muốn nói chuyện nghiêm chĩnh với anh ta.
Hữu Trí thản nhiên đón nhận cái nhình răn đe đó. Anh điềm nhiên nhìn lại, và nói từ tốn:
- Cỏ thể anh không thích tôi qua lại với Thúy Văn. Nhưng chúng tôi là anh em. Ðó là mối quan hệ riêng tư mà Thúy Văn muốn giấu kín. Dù anh có chấp nhận được hay không thì cô ấy vẫn là em tôi, và tôi cũng sẽ không bỏ mặc cổ.
- Cái gì?
Hiệu Nghiêm nhíu mày ngồi yên. Kinh ngạc. Anh chồm tới phía trước, nghiêm khắc:
- Nếu anh dựng chuyện tày trời như vậy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.
Anh nói như quát:
- Có thật là như vậy không, tại sao có chuyện kỳ lạ như vậy, anh em ruột mà phải giấu mọi người à? Từ trước giờ tại sao cô ta không nói với tôi?
Hữu Trí vẫn nói một cách bình tĩnh:
- Anh đã cư xử với Thúy Văn ra sao ma đòi nó phải nói thật với anh, có bao giờ anh yêu quý nó như một người vợ chưa?
- Ðó là chuyện ngày trước, anh phải nhìn lại em gái mình nữa, cổ lúc nào cũng coi tôi như kẻ thù, có bao giờ cổ cho tôi lại gần đâu.
Hữu Trí làm thinh. Ở một mặt nào đó, anh cũng thừa nhận tính Thúy Văn cố chấp, bướng bỉnh. Lỗi đâu phaỉi chỉ có một mình Hiệu Nghiêm.
Hiệu Nghiêm đã có vẻ bình tỉnh lại, anh trầm giọng:
- Thi` ra anh là con của ông ta, tôi không hiểu trước giờ anh thật lòng vói công ty này hay đó là moột phương án. Tôi mãi đề phòng Thúy Văn ma không hay bên cạnh mình cũng có kẻ thù.
- Anh đừng đa nghi như vậy. Tôi không phải là con ông ta, cả Thúy Văn cũng vậy.
- Vậy thì cổ là con của ai? Tại sao cổ không chịu nói với tôi chuyện đó?
- Anh không hiểu mặc cảm của một người có thân phận làm con rơi đâu. Thúy Văn nó thà bị hiểu lầm còn hơn nói thật với anh.
- Nhưng tôi đau phải là kẻ thù của cổ, tôi là chồng mà.
- Chồng theo cách của anh, không ai chịu nổi cả.
- Thôi được, vậy thì tại sao hôm qua cổ không cho anh giải thích? Cổ bất cần tôi đến vậy à?
- Có lẽ nó muốn ly dị thật
- Còn anh, anh co muốn như vậy không?
- Tuyệt đối không. Nhưng anh chỉ có thể chọn một trong hai người thôi. Thúy Văn nó không chịu nổi sự tham lam của anh đâu.
Anh đứng lên định ra ngoài, đến cửa thì đứng lại:
- Ðừng nói với nó chuyện tôi đã kể với anh, tính nó không dể chịu đâu. Tôi đã cho anh biết sự thật, còn lại là tự anh quyết định.
Anh chợt nhìn Hiệu Nghiêm một cách ý nghĩa:
- Tôi đã biết lý do những đêm Yến Oanh vắng nhà, tôi chờ cô ấy lên tiếng ly dị đấy.
Rồi anh ta đi ra ngoài, khép cửa lại. Trong phòng Hiệu Nghiêm đổ gục xuống bàn như một thân cây mất gốc. Tâm trạng anh hoang mang rã rời. Nhìn lại cách cư xử của mình với Thúy Văn, anh kinh hoàng nhận ra rằng càng ngày anh đã tự tạo bức tường ngăn cách với cô. Trong khi tận sâu thẳm của lòng, anh không hề muốn điều đó.
Nhớ lại những điều hứa hẹn của mình với Yến Oanh, anh tự nguyền rủa mình không dứt. Bây giờ không cách gì anh thực hiện nổi lời hứa đó. Ðúng hơn là tình cảm mới quá mạnh mẻ. Anh thật sự không muốn mất nó.
Suốt buổi sáng Hiệu Nghiêm không làm được gì, ngoài việc chờ hết giờ để đến tìm Thúy Văn. Buổi trưa anh qua nhà cô thì cô chưa về. Anh ngồi nới băng đá trước sân để chờ. Chưa bao giờ anh đợi cô trong tâm trạng cuồng nhiệt như vậy. Cành chờ đợi thì tình cảm càng bùng cháy. Thế nhưng khi Thúy Văn về, thái độ của cô như dập tắt những cảm xúc mạnh mẽ đó. Cô có vẻ không muốn tiếp anh. Hoàn toàn la` như vậy.
Hiệu Nghiêm ngồi chờ ngoài phòng khách. Thúy Văn vào trong thay đồ khá lâu.