Editor: Kaori Kawa
Beta: Mai Kari
Ra khỏi sân bay, Tôn Thế An đã mang theo tài xế chờ ở bên ngoài. Vừa thấy bọn họ đi ra, người thanh niên này đối với phong thái Giải Ý hiển nhiên có chút không ngờ tới, trên mặt thoáng kinh ngạc nhưng lập tức khống chế được, nhiệt tình cùng Giải Ý bắt tay, “Giải tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Sau đó cung kính nói với Dung Tịch, “Tứ công tử, mời lên xe.”
Tài xế tiến lên nhận lấy vali trên tay bọn họ, một tay dẫn một tay kéo, đi theo tới bãi đỗ xe, rồi mở cửa xe, đem vali bỏ vào cốp sau. Tài xế làm việc rất nhanh nhạy, hiển nhiên được huấn luyện đầy đủ. Tôn Thế An mở cửa xe, mời hai người bọn họ ngồi vào, sau đó ngồi vào vị trí lái phụ, cài lại dây an toàn. Tài xế để ý mọi việc đều ổn thỏa, mới bắt đầu nổ máy.
Nhìn xe đi ra đường cao tốc, Tôn Thế An quay đầu khách khí hỏi: “Giải tiên sinh trước đây đã tới nơi này chưa?”
“Chưa.” Giải Ý rất ôn hòa mỉm cười, “Ta không có đi nhiều nơi lắm.”
“Giải tiên sinh quá khách khí rồi.” Tôn Thế An lễ phép, “Ngài đi khắp đại giang nam bắc, chỗ chúng ta là tiểu địa phương, tất nhiên là ngài không tới qua.”
“Tôn tiên sinh quá khen.” Giải Ý tiếp tục tao nhã mỉm cười, “Ta là tùy hứng sở chí, nghĩ đâu đi đó, không có kế hoạch, hơn nữa ưa những thành phố cảnh vật tự nhiên vẫn còn tốt. Ta nghe Tiểu Dung nói, Trần gia đại trạch tinh mỹ, trong lòng rất hiếu kỳ, hy vọng đến lúc đó có thể tham quan một chút.”
“Không thành vấn đề. Đại công tử, nhị tiểu thư, tam công tử đều biết Giải tiên sinh là nghệ thuật gia, một bức tranh thiên kim khó cầu, muốn tham quan Trần phủ, bọn họ sẽ không phản đối đâu.” Tôn Thế An từ tốn nói, “Đến lúc đó ta có thể dẫn Giải tiên sinh tham quan khắp chốn.”
“Cảm ơn tôn tiên sinh.” Giải Ý hơi hơi thấp người, “Vậy phiền phức ngài rồi.”
“Giải tiên sinh xin đừng khách khí, đây là nghĩa vụ của ta.” Tôn Thế An cùng hắn hàn huyên xong, lúc này mới xoay người sang chỗ khác, thỉnh thoảng giới thiệu cho hắn một chút phong cảnh bản địa.
Giải Ý mỉm cười lắng nghe, hợp thời phản ứng, thái độ hòa ái dễ gần, làm cho người ta không thể xoi mói. Dung Tịch trầm mặc mà ngồi ở bên cạnh, nhìn qua tựa hồ là làm người thành thật quen rồi, không thích ứng tràng diện đối đáp trôi chảy này, thế nhưng kỳ thật là tâm tình thoải mái mà dưỡng thần, thuận tiện lơ đãng quan sát quan sát Tôn Thế An.
Lần trước y vội vã muốn đến Thượng Hải tìm Giải Ý, hơn nữa chuẩn bị không quay lại, bởi vậy đối với người này cũng không chú ý nhiều, chỉ chú ý không để lộ kẽ hở mà thôi, hiện tại bị hai vị Trần công tử buộc trở về, y tự nhiên sẽ tỉ mỉ quan sát mỗi người trong Trần gia. Vị Tôn Thế An này là người thông minh tháo vát, có thể thạo việc như Lộ Phi trước đây, thế nhưng so với Lộ Phi hiện tại thì còn kém một chút. Giải Ý thất khiếu lả lướt, y thì địa vị cao nhiều năm, ứng phó hoàn toàn thành thạo.
Xe hơi tiến Trần phủ, con mắt Giải Ý sáng lên, “Quả nhiên tinh xảo, đại trạch này đã bao năm rồi? Là xây đã lâu rồi sao, tới tận giờ vẫn bảo tồn được à? Đi qua mấy phòng bất động sản hỏi loại nhà thế này, mấy chỗ đó toàn nói cái gì không xây nữa, hàng hiếm, nhưng kỳ thực những nơi đó đều là nơi thông thường rồi xây lại cả.”bg-ssp-{height:px}
Dung Tịch thực sự nhịn không được, quay đầu nhìn Giải Ý cười. Trước kia tập đoàn y cũng làm bất động sản, hơn nữa tất cả đều là Giải Ý tu sửa, hiện tại lại nói chúng chỉ là nơi thường thường, khiến y thấy hắn tựa như một hài tử khả ái vậy. Giải Ý biết y cười cái gì, cười tủm tỉm mà nghênh ánh mắt y, trong ánh mắt trong trẻo tràn đầy hài hước, khiến y thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Giải Ý là nghệ thuật gia nổi tiếng, hắn khen tòa nhà này như thế so với lời khen của người bình thường còn có tính ca ngợi hơn, Tôn Thế An thật cao hứng, lập tức nói: “Đây là nhà cũ Trần gia, lão thái gia có phương pháp bảo lưu tới tận giờ không bị hư hao gì.”
“Thật là giá trị a.” Lời này Giải Ý phát ra từ phế phủ, xe từ từ lại gần nhà để hắn nghiên cứu điêu khắc trên gạch kiến trúc tường ngoài, hắn nhìn như si như túy, hồn nhiên vong ngã.
Dung Tịch luôn luôn chiều hắn, lúc này tự nhiên cũng sẽ không ngăn cản hay nhắc nhở, chỉ mỉm cười đứng ở bên cạnh hắn, mặc hắn muốn nhìn bao lâu thì nhìn, muốn thế nào đều được. Dù sao ở đây cũng không phải long đàm hổ huyệt, bọn họ lại không có chuyện gì, căn bản không cần phải gấp gáp.
Người trước giờ tới Trần gia đều là đại danh đỉnh đỉnh trên hắc đạo, giang hồ, nên chẳng ai tán thưởng như Giải Ý, Tôn Thế An cho tới bây giờ chưa thấy qua tình hình này, một thời không biết nên xử lý như thế nào, không thể làm gì khác hơn là đi vào trước thông báo. Một lát sau, Trần Trí Phàm cùng Trần Tam đều đi ra, đứng ở bậc thang nhìn nửa ngày, đều vô cùng kinh ngạc, nhìn thần tình Giải Ý chuyên chú, xác thực là yêu thích xuất phát từ nội tâm, bọn họ cũng dâng lên đôi chút tự hào, ấn tượng với hắn ngày càng tốt.
Giải Ý nhìn nửa ngày, đem mỗi một đường cong các điêu khắc tinh xảo khéo léo đều ghi tạc trong lòng xong, lúc này mới ngẩng đầu lên. Liếc mắt nhìn thấy hai người trên bậc thang, hắn mới tỉnh lại, nhưng không có thất lễ chút nào, vẫn như cũ tự nhiên mỉm cười, tán thán: “Thực sự rất đẹp, mỗi viên gạch mỗi mái ngói đều rất tinh tế, khiến cho người ta không thể rời mắt.”
Trần Trí Phàm rốt cục mỉm cười, khách khí: “Gia tổ phụ nếu như còn trên đời, nhất định xem Giải tiên sinh như tri kỷ.”
Giải Ý chậm rãi đi lên bắt tay cùng hai người, khoái trá cười nói: “Có thể thấy kiến trúc mỹ lệ như vậy, thực sự là chuyến đi này có thu hoạch lớn.”
Trần Tam rất sảng khoái: “Nếu như Giải tiên sinh nguyện ý, có thể ở tại hàn xá, tự do tham quan.”
“Đa tạ sự hùng hồn của Tam công tử.” Giải Ý quay đầu lại nhìn thoáng qua Dung Tịch, “Nếu như Tiểu Dung cũng ở chỗ này, ta đương nhiên cầu còn không được, nếu như Tiểu Dung ở bên ngoài, vậy ta chỉ có thể đa tạ hảo ý của Tam công tử, nhưng không thể tiếp nhận rồi.”
Lời này của hắn mặc dù đạm bạc nhưng tình thâm ý thiết. Dung Tịch không nói gì chỉ nhìn hắn cười nhẹ, lời không nói ra nhưng ai cũng hiểu.
Trần Trí Phàm chau mày, không vui hỏi: “Xem ra, các ngươi thế nào cũng không chịu chia tay, phải không?”
“Đúng vậy.” Giải Ý ôn hòa mà nói, “Trên thế giới không có lực lượng nào có thể khiến chúng ta xa nhau, cho dù là tử vong, cũng vô pháp chia lìa chúng ta.”