Hai người đang vật nhau trên giường, máy quay đang quay cận cảnh bóng lưng to lớn vật cô gái xuống giường, Phùng Thế Phong ngồi ở ghế đạo diễn xem hình ảnh trên màn hình.
"Sang trái một chút, góc độ" Anh nhìn màn hình quay nói, người cầm máy liền nghe theo quay góc máy sang trái.
Đạo diễn ngồi bên cạnh anh, ông chủ Trần cũng ngồi một bên hí ha hí hửng xem xét phản hồi của cộng đồng mạng.
"Ok cut!" Đạo diễn hô lên, hai người đang ôm ấp nhau kia liền buông ra, Huỳnh Khiết Hinh mặt mày đỏ bừng ngồi bật dậy, thở phì phờ.
Người đàn ông vừa đóng vai Phùng Thế Phong vội cười nói.
"Cô Huỳnh vất vả rồi.
"
Huỳnh Khiết Hinh bực dọc bước xuống giường, đi đến trước máy quay đạo diễn, gương mặt tức tối kháng nghị.
"Anh Phùng, anh thật sự dùng người thay thế như vậy sao?" Vừa rồi, khi cô đã thuyết phục ông chủ Trần nói chuyện quay cảnh nóng này với anh, ông chủ Trần đã đồng ý, cô còn tưởng mình đã thành công.
Thật không ngờ, khi ông chủ Trần nói chuyện riêng với Phùng Thế Phong, ông chủ Trần đã hoàn thành tốt vai ép buộc anh đóng theo kịch bản, nhưng cuối cùng anh lại dùng thế thân thay vào, ấy vậy mà ông chủ Trần chẳng dám ý kiến.
"Anh có nể mặt tôi không đấy?!" Huỳnh Khiết Hinh tức đến dậm chân.
Phùng Thế Phong ngồi sau bàn máy, xem lại cảnh nóng do quản lý của anh thay thế, anh đang cân đo đong điếm lại từng khía cạnh, xem đi xem lại mấy lần, xác nhận quản lý đóng thế anh hoàn toàn không có một sơ hở nào.
Anh mới dời sự chú ý sang Huỳnh Khiết Hinh, trả lời câu hỏi của cô ta.
"Cô Huỳnh, ban đầu chương trình đã nói là tương tác tự nhiên của chúng ta, nhưng cuối cùng cô lại muốn có một cảnh nóng, cô có nhu cầu với cảnh nóng như vậy thì tôi cũng đã đáp ứng cô rồi nha, quản lý của tôi đóng rất khéo, người khác không nhận ra được.
"
Vừa rồi ông chủ Trần đột nhiên yêu cầu anh quay cảnh nóng để đóng máy, ông ấy còn dùng chuyện do anh không hợp tác với Khiết Hinh dạo gần nay làm cho tài nguyên bị suy giảm uy hiếp anh.
Ông ấy hoàn toàn quên một chuyện, ban đầu chương trình này là phía ông chủ Trần năn nỉ anh mãi mới có được, ông đã hứa hẹn mọi hoạt động đều tùy ý anh, cuối cùng lại yêu cầu anh đóng cảnh nóng.
Uây, nếu bình thường anh cũng không có ý kiến, chuyện đóng mấy cảnh hôn hít đối với anh rất bình thường, anh ở trong làng giải trí cũng lâu rồi, những cảnh nóng đó không làm khó được anh, nhưng mà nha, em bé nhà anh sẽ không thích.
Hơn nữa, anh có thể thấy rõ ý đồ của Huỳnh Khiết Hinh, cô ấy cố tình muốn tạo thêm sự yêu thích về anh và cô ấy.
Nếu cứ tình trạng như thế này, quả thật sẽ dẫn đến chuyện nhắc đến anh sẽ liên tưởng đến nữ diên viên là cô ấy.
Anh không muốn hình ảnh của mình bị ảnh hưởng quá nhiều, càng không muốn bị đẩy thuyền quá khích.
"Ông chủ Trần, như thế đã thoả mãn ông chưa?" Anh quay sang hỏi, độ nóng của tập này đủ để lấy lại tài nguyên bị mất mác "Không biết ông có khó chịu gì về chuyện tôi dùng quản lý thay vào không?"
"Không, không có" Ông chủ Trần đáp nhanh "Dùng người thế cũng không có vấn đề, mọi người đều không nhìn ra nên là không sao cả.
"
"Vậy là được rồi" Phùng Thế Phong nâng cao bạc môi, ánh mắt đá lên nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt "Ý kiến quay cảnh nóng là của cô, bây giờ cô đã được quay rồi, cô có gì không hài lòng? Mọi người đều không nhận ra là tôi hay quản lý Lưu nên kết quả cũng như nhau thôi.
"
Phùng Thế Phong quay sang chỗ biên kịch, gương mặt lộ ra điểm khó chịu.
"Như ban đầu tôi đã nói, tập này không được lưu lại, tôi dùng người thế để thoả mãn nhu cầu của mọi người thực hiện phát sóng trực tiếp, xong rồi thì liền mau xoá đi, tránh phải gây hậu quả về sau, tôi không muốn bất kì video nào về cảnh vừa rồi được lưu giữ lại.
"
"Được được" Ông chủ Trần gật đầu như gà mổ lúa thóc "Tôi sẽ bảo bên truyền thông xoá đi những video liên quan được truyền tải lên.
"
Phùng Thế Phong gật nhẹ đầu, để loại trừ ai đó nhận ra người trong khung hình là nhân vật thay thế, Phùng Thế Phong chỉ cho phép phát cảnh nóng này trực tiếp một lần và chỉ được xem một lần duy nhất, ngay sau đó liền phải xoá đi.
Bởi một lý lẽ đơn giản.
"Ban đầu đã bàn luận sẽ không có kịch bản, cuối cùng bên ông chủ Trần và cô Huỳnh lại muốn có cảnh thân mật, cảnh này sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến hình ảnh của tôi" Phùng Thế Phong đứng dậy, thân ảnh cao to, nhúng nhẹ đôi vai rộng "Cảnh này không nằm trong dự tính ban đầu, không phải trách nhiệm của tôi.
"
Cho nên những người có mặt ở trường quay lúc này, không một ai có thể có ý kiến về chuyện anh dùng quản lý thay thế.
"Anh! !" Huỳnh Khiết Hinh tức đến đỏ mặt, hai bàn tay nắm thành quả đấm lớn trợn trừng mắt.
Phùng Thế Phong hướng mắt nhìn xung quanh mọi người, ánh mắt hoà nhã cười tươi.
"Mọi người vất vả rồi.
"
Anh rời bước, chính thức rời khỏi trường quay, quản lý đi theo anh, cả hai cùng rời khỏi trường quay.
"Lão đại à, hôn tiểu hoa lớn như Khiết Hinh là cơ hội hiếm có đấy" Anh quản lý nói, bàn tay vội chùi đi son môi dính bên khoé môi.
Anh họ Lưu, tên gọi chỉ một chữ An, anh có vẻ bề ngoài khá giống với Phùng Thế Phong, đặc biệt là góc nghiêng, anh được Phùng Thế Phong chọn làm quản lý theo bên cạnh mười năm về trước, từ đó anh ngày ngày đi theo Phùng Thế Phong, chăm chỉ luyện tập để có được vóc dáng phi phàm giống như Phùng Thế Phong.
Chủ yếu để quay thế Phùng Thế Phong một số cảnh quay mà lão Phùng có yêu cầu, Lưu An vừa là quản lý và là diễn viên thay thế vào một số trường hợp cần người thay thế.
Nghe Lưu An nói, việc hôn nữ minh tinh như Khiết Hinh đúng là khó, đó là khó với người khác, còn với anh thì đã sớm chán rồi.
"Thế vừa rồi cậu có tận hưởng hết cơ hội hiếm có không?" Anh lưu manh hỏi, Lưu An khà khà cười rất sảng.
"Có nha, phải cảm ơn lão đại đã nhường đường rồi.
"
Vừa rồi khi Phùng Thế Phong yêu cầu anh đóng thay cảnh nóng, Lưu An đã bất ngờ đến xém chút bật ngữa, bởi anh, anh chẳng có mấy kinh nghiệm đóng cảnh nóng.
May mà lúc đó Phùng Thế Phong nói với anh, cảnh đó chỉ chiếu trực tiếp một lần liền xoá, cho nên anh cứ thoải mái vào vai, Phùng Thế Phong sẽ canh góc máy thật chuẩn để không bị lộ.
Thế là anh được hưởng trọn nụ hôn của tiểu hoa đáng Huỳnh Khiết Hinh, chật, Lưu An cười lớn.
"Phải hậu đãi lão đại một bữa rồi, lão đại muốn ăn gì nào? Món Nhật, món Hàn, món Ý hay món Pháp? Tôi đãi.
"
"Khi khác đi" Phùng Thế Phong cười cười, đi đến xe chờ, tay mở cửa xe ngồi vào, quản lý Lưu cũng nhanh nhẹn ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
"Trở về Phùng gia?" Lưu An hỏi.
"Ừ" Phùng Thế Phong gật nhẹ đầu, tay cầm điện thoại mở ra, kiểm tra mục tin nhắn, nhận thấy tin nhắn điện thoại đến từ Phùng Nhã Kỳ, anh lập tức mở ra xem.
"Anh tự về mà dỗ con bé đi, em không cản được, bé vợ của anh cứng đầu quá rồi!" Đoạn tin nhắn kèm theo một chiếc icon oà oà khóc, Phùng Thế Phong liền chau chặt mày.
Vui vẻ lập tức biến mắt, phung ra một tiếng chửi.
"Mẹ kiếp!"
Lưu An ngớ ra, tâm trạng lão Phùng vừa mới tốt đây, sao lại không vui nữa rồi? Anh hỏi.
"Lão đại, chuyện gì thế?"
Phùng Thế Phong tắt điện thoại, thở hắc ra một hơi khó chịu.
Em gái nhà anh nuôi hai mươi ba năm, chỉ nhờ một việc ngăn Hạ Tình xem tivi cũng làm không được.
Nuôi hai mươi ba chỉ được cái danh "Báo thủ", chẳng giúp được cho anh, thật là vô dụng đi!
À, đột nhiên Phùng Thế Phong nhớ đến một chuyện, Phùng Nhã Kỳ năm nay đã hai mươi ba tuổi, cũng nên lấy chồng rồi.
Cái con bé nhà anh sao vẫn chưa dắt anh chàng nào về ấy nhỉ? Hay là không có đối tượng?
Hình ảnh cô em gái nằm nghiêng xoã dài như nàng tiên cá mắc cạn trên sofa, xem chương trình của các idol kpop, miệng ngậm chiếc râu mực, đầu tóc bù xù hai mắt thâm đen soẹt qua tâm trí anh.
Phùng Thế Phong lạnh mặt, thật là ô nhiễm tâm trí, mắt liếc nhìn cậu quản lý đang lái phía trước.
"Lưu An năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Anh đột nhiên hỏi.
Lưu An nhìn lên chiếc gương xe nhỏ nhìn lão Phùng ở ghế sau, trả lời.
"Hai mươi sáu tuổi, tôi nhỏ hơn lão đại hai tuổi" Anh đáp, ngạc nhiên đầu lông mày nheo lại "Sao thế? Sao lại hỏi tôi chuyện này.
"
Phùng Thế Phong khoanh lại hai tay, anh quen biết Lưu An đã mười năm, hồi trước, Lưu An là trẻ ở cô nhi viện, năm đó anh có đi chương trình ở trại cô nhi và gặp cậu bé này, tướng mạo anh lúc đó mười tám tuổi và cậu bé mười sáu tuổi này có nét tương đồng.
Từ cách Lưu An đối xử với mấy đứa trẻ trong cô nhi viện, tính tình cậu rất tốt, rất thật thà, lúc đó Phùng Thế Phong vừa bước vào giới giải trí, anh cần một người thật trung thành cạnh bên, vì vậy mà anh đã chọn Lưu An, Lưu An kể từ đó đi theo anh.
Anh trở nên nổi tiếng, cuộc sống của Lưu An cũng trở nên tốt hơn, cậu kiếm được bao nhiêu tiền từ công việc quản lý cho Phùng Thế Phong đều gửi về cho cô nhi viện.
Tính tình tốt, dụng mạo rất được.
Phùng Thế Phong hỏi.
"Này cậu Lưu, cậu nghĩ sao về Nhã Kỳ nhà tôi?"
Nhã Kỳ? Phùng Nhã Kỳ?
Tâm trí Lưu An soẹt qua một hình ảnh mà mỗi khi cô em đó gây nên tội lỗi nào đó, thân nhỏ mặc chiếc váy ngủ vừa ngáp dài vừa vung vai đi xuống cầu thang, nhìn thấy ông anh trai thì mặt mày liền trắng bệch la hét chạy lên trên phòng trốn.