Nhớ nhung là chuyện dày vò con người, khiến cho bản thân hít thở cũng thấy đau đớn, nó len lỏi trong từng ngóc ngách trái tim.....
vị như ngồi trên ghế lô trong ktv, ngẩn người nhìn ly nước được thay thế bằng rượu vodka, lúc này nàng cần một chút đồ uống có cồn, để làm tê liệt tâm trí.
nhớ nhung quả thật khiến cho con người ta hô hấp thôi cũng thấy đau đớn....
cô nhớ anh. cho dù hai ngày nay vẫn nhìn thấy anh đều đặn, đi theo anh mấy tiếng đồng hồ, cô vẫn nhớ anh.
cô nhớ không phải là ông chủ lâm tễ viễn đang ngồi trong văn phòng, cô nhớ là cái ôm ấm áp, là lâm tễ viễn từng trao cho cô nụ hôn sâu nghẹt thở. chỉ là anh rốt cuộc là người nào vậy?
cô ngửa đầu uống cạn ly rượu, lắc lắc cái chén không hướng về phía hứa ngôn nói
” tớ muốn nữa.”
”bạn uống nữa thì bất tỉnh mất thôi.”
hứa ngôn đoạt lấy cái ly trên tay cô, đưa lại cốc nước
”bạn cãi nhau với người yêu?”
” không có.”
vị như lắc đầu, nào có cãi nhau, vốn dĩ cũng không có chuyện gì xảy ra chỉ có một chút chuyện cũ, bọn họ vẫn tương kính như tân, chẳng qua trong lòng cô cứ cảm thấy hoảng hốt. rõ ràng mấy ngày nay thân thể lâm tễ viễn thật sự không thoải mái, còn muốn trốn đông trốn tây, mỗi ngày đuổi cô về nhà sơm, chính mình lại tăng ca ở công ty, bất kể cô nói gì, anh đều chỉ nói chính mình rất tốt, không có chuyện gì. đây không phải tức giận thì là gì? cần gì phải tức giận, vì sao có chuyện gì cũng không nói rõ ràng, vài lần cô đã muốn giải thích rõ ràng với anh chuyện cũ, nhưng anh luôn ngắt lời, làm bộ dạng không để ý, rõ ràng là đang cố ý né tránh....
cô thật sự tức giận vì thế liền hẹn đi nghe nhạc cùng một đồng nghiệp, chẳng qua là đi thì đi nhưng cô không chút vui vẻ.
” vậy vì sao bạn lại buồn bực như vậy? là thần thánh phương nào khiến bạn thần hồn điên đảo như thế?”
hứa ngôn lắc lắc cô hỏi
” là...là một tên ngốc không biết nghe lời...”
”hắn muốn tạo phản rồi?ngày cả lời bạn nói cũng dám không nghe?”
vị như có chút bất đắc dĩ nhìn hứa ngôn, nếu cô biết người mình đang mắng là lâm tổng không biết giọng có thể nhỏ đi một chút?
”đúng vậy, trước giờ đều là mình nghe theo anh ấy, lời mình nói chưa bao giờ anh ấy đáp lại.”
vị như cầm lấy di động nhìn lại một lần nữa tin nhắn lâm tễ viễn gửi đến lúc tám giờ.
”Anh lập tức lên giường nghỉ ngơi. em đi chơi vui vẻ, về sớm một chút, lái xe chậm thôi.”
lúc cô nhận được tin nhắn liền gọi điện thoại bàn trong nhà anh, quả nhiên anh không ở nhà. vì thế cô liền nhắn tin lại cho anh
”bên ngoài bàn điện thoại và trên bàn làm việc của em đều có thuốc cảm mạo, anh nhớ ăn cơm rồi uống thuốc đầy đủ.”
lâm tễ viễn nhận được tin nhắn của cô, giật mình một chút, sau đó bất đặc dĩ lắc đầu, thở dài.
lời nói dối bị vạch trần anh không biết nên nói gì, đành phải bảo trì trầm mặc.
”tễ viễn, tôi thật sự sợ anh rồi đó, thà ở trong văn phòng truyền dịch cũng không chịu đến bệnh viện.”
nói với anh câu đó là một cô gái trẻ tuổi cao gầy, cô mặc một áo cao cổ màu đen, có dáng vẻ của một người năng nổ giỏi giang.
”tôi căn bản là không muốn truyền dịch, nếu không phải là anh trai cùng cô...”
”anh đừng dài dòng, nếu không phải tế thích phát hiện anh sốt cao thì liền phát triển thành viêm phổi rồi.”
cô gái đó đừng trước mặt anh, nhìn từ trên cao xuống chỉ chỉ vào mũi anh.
lâm tễ viễn nghiêng mặt sang một bên hạ thấp ghế xuống một chút, nhắm hai mắt lại
”bạn gái của anh đâu?sao cô ấy lại không ở bên cạnh anh?”
cô gái ngồi xuống trước mặt anh, tò mò hỏi.
”tôi để cho cô ấy về trước.”
anh vẫn nhắm mắt như cũ nhỏ giọng trả lời.
”tôi đã nói từ lâu rồi mà, anh mắc chứng tự bế nghiêm trọng. “
cô gái lập tức trợn tròn mắt lườm anh, tức giận nói. nói xong nhìn gương mặt gầy yếu nằm trên ghế dựa, giọng nói nhu hòa một chút
”anh không biết là, vào những lúc không thoải mái có người bên cạnh chuyện trò, sẽ tốt hơn sao?tuy tôi là bác sĩ nhưng có rất nhiều chuyện, không phải cứ uống thuốc vào là sẽ giải quyết được....”
”để cho cô ấy nhìn thấy tôi khó chịu, chỉ làm cho tôi càng cảm thấy khổ sở hơn.”
lâm tễ viễn quay đầu nhìn cô một cái, hơi hơi nhíu mày sau đó thở dài một hơi.
”uyển đình, để cho người khác đau lòng vì mình, tôi nghĩ cô hiểu cảm giác đó.”
tạ uyển đình giật mình, một lát hiểu được ý tứ của anh, suy nghĩ một chút kề sát lại mở miệng hỏi
”tễ viễn, lần trước anh đi Frankfurt kiểm tra, kết quả thế nào?anh cứ nói thật đi....”
”cô cảm thấy sao?”
anh mở mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
”chắc chắn anh không có việc gì đi?Nếu không sao trở về liền ở cùng một chỗ với cô ấy?”
Tạ Uển Đình cười nói
”Anh không giống với Tế Thích, anh ấy vô tâm vô phế, chỉ cần vui vẻ hiện tại là tốt rồi, anh lại luôn nghĩ nhiều....”
Lâm Tễ Viễn không trả lời cô, thở dài một hơi, nhắm mắt một lần nữa
”Uyển Đình, tôi mệt rồi, muốn ngủ một chút.”
sau đó liền khôi phục trầm mặc. Tạ Uyển Đình tức giận muốn bật khỏi ghế, gọiTễ Viễn vài lần anh cũng không trả lời, biết anh không muốn nói nữa đành lấy laptop bắt đầu lên mạng.
Chưa đến hai phút, người nằm trên ghế dựa lên tiếng
”Uyển Đình giúp tôi cầm gối dựa ở ngoài ghế của cô ấy vào đây đi.”
Tạ Uyển Đình bất đắc dĩ buông con chuột, đi ra bên ngoài bàn làm việc của Vị Như, cầm gối dựa của cô đi vào, Lâm Tễ Viễn vươn tay nhận lấy, ôm vào trong ngực, giống như là có chút thỏa mãn, lẳng lặng ngủ.
Từ KTV đi ra đã hơn mười giờ, Vị Như vừa đi xuống bậc thang, thì nhận được điện thoại của Lâm Tễ Viễn.
”Hiện tại anh về nhà thật rồi.”
Anh gọi bằng điện thoại bàn ở nhà.
”Vâng. Em cũng đang trên đường về, anh đỡ hơn chưa?”
Bên cô có chút ầm ỹ, đành phải cất cao giọng lên hỏi
”Tốt hơn nhiều, không có việc gì.”
Anh ho khan nói. Bỗng nhiên Vị Như cảm thấy tức giận. Rốt cuộc anh coi cô là người nào? Đứa nhỏ ba tuổi? Hay ngu ngốc không biết gì? Cái gì cũng không nói cho cô biết, lảng tránh vấn đề, muốn trốn tránh đến khi nào?
Bực bội cô dừng bước chân đứng ở bậc cầu thang, chuẩn bị phát tác
”Rốt cuộc anh....”
Nói còn chưa dứt lời bỗng nhiên có người đẩy phía sau lưng cô, nhất thời mất trọng tâm cô ngã từ trên bậc thang xuống. Xung quanh nhất thời một mảnh xôn xao, cô xoa cánh tay đứng lên, may mắn cô chỉ đứng trên hai bậc cầu thang, tuy rằng ngã xuống đất có chút mất hình tượng, nhưng cũng không bị thương gì nặng.
”Vị Như, bạn không sao chứ?”
Người đẩy ngã cô đương nhiên là Hứa Ngôn.
”Không có việc gì, bạn nhìn đi đâu vậy, đi đường cũng không chịu để ý nữa.”
Vị Như nắm lấy tay vịn cầu thang cẩn thận xem xét, cũng không có vết thương gì nặng lắm, chỉ có mỗi đầu gối có chút đau, có lẽ vừa rồi lúc ngã xuống bị đập xuống nền đất.
”Vừa rồi hình như mình nhìn thấy người quen, nên quay lại nhìn xem có phải cô ấy không...”
Hứa Ngôn ngại ngùng cúi người phủi bụi cho cô. Vị Như cúi đầu một lần nữa áp điện thoại lên tai, vừa rồi lúc ngã sấp mà cô vẫn nắm chặt điện thoại một cách thần kỳ.
”Vị Như?”
Giong nói Lâm Tễ Viễn hình như khàn khàn hơn
”Dạ.”
Không biết vì sao vừa nghe thấy giọng nói của anh, hốc mắt cô có chút đỏ.
”Sao vậy?”
Anh sốt ruột hỏi
”Không có gì, vừa rồi em không cẩn thận bị ngã một chút, không bị thương.”
”Ừ. Vậy...”
Anh trầm mặc một lát sau đó nói
”Em về sớm một chút, đi đường để ý chút.”
“....Được....Vâng, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, bye bye.”
Vị Như tắt điện thoại, đứng ở thềm cầu thang ngẩn người. Vì sao cô có thể nhớ, có thể yêu thương một người mà ngay cả một câu nói ngọt ngào cũng không nói được? Tuy rằng cô nói mình không có chuyện gì, nhưng anh cũng không hỏi được cô xem có bị đau chỗ nào, cũng không an ủi cô một chút, chỉ dặn cô đi đường cẩn thận....
Thời điểm cô ngồi trên sô pha xắn ông quần nhìn đầu gối bị tím xanh, trong lòng vẫn âm thầm oán giận.
Trước kia lúc vẫn còn ở chung một chỗ với Hàn Tô Duy, cô từng nghĩ anh ta là nam nhân điềm tĩnh nhất thế giới. Có lần trong tiết thể dục, cô bị một quả bóng bay thẳng vào giữa mặt, mũi rất đau, ngay lập tức liền rơi hai hàng nước mắt, anh ta đưa cô đến phòng y tế, kiểm tra một chút liền phát hiện tất cả đều bình thường, liền đưa cô về phòng ngủ.
”Làm sao bây giờ? Chắc chắn ngày mai sẽ sưng vù lên thôi, làm sao dám gặp người khác đây?”
Cô túm lấy ống tay áo anh ta, lần này thật là buồn bực phát khóc
”Sẽ không sưng.”
Anh ta xoa xoa đầu cô
”Yên tâm, anh nói không sưng thì nhất định không sưng.”
”Nhưng chẳng may thì sao...làm sao bây giờ....”
Cô cố tình làm nũng với anh ta. Anh ta không hề nề hà vỗ vỗ hai má cô nói
”Vậy anh cùng em trốn học ở trong phòng, không gặp ai hết.”
Cô vốn hy vọng anh ta có thể giống như bạn trai người khác ôm cô, dỗ dành cô nói
”Không có việc gì, bảo bối, em đẹp nhất, dù có sưng thì cũng là người đẹp nhất.”
Nhưng anh ta không thế, chẳng qua là tìm biện pháp giải quyết lý trí nhất. Bây giờ đổi lại là Lâm Tễ Viễn, lại càng lợi hại hơn.
Cô thật sự buồn bực, yêu thương một núi băng, không cho cô đến gần, không cho cô quan tâm, trong lòng có chuyện cũng không tâm sự cùng cô, thậm chí ngay cả một câu an ủi cũng không có, như vậy có thể xem như là đang chiến tranh lạnh không?Càng nghĩ cô càng thấy tủi thân, khẽ cắn môi, trong lòng rối loạn, nước bắt bắt đầu tụ tập quanh khóe mắt, chỉ cảm thấy ủy khuất, khổ sở, trái tim lạnh giá.
p/s: Trong khoảng thời gian làm từ chương đến chương mình bỗng nhiên cảm thấy thật uất ức thay cho Vị Như. Cuộc đời người phụ nữ vốn ba chìm bảy nổi chín lênh đênh, chẳng ai là không muốn một tình yêu trọn đời trọn kiếp, không phải mối tình đầu nào cũng đẹp, cũng không phải người phụ nữ nào cũng may mắn gặp một người đàn ông của đời mình đúng thời điểm. Mình cảm thấy Tễ Viễn quá soi xét quá khứ của Vị Như, cảm thấy trong cuộc tình này Vị Như dường như ở thế cam chịu, rõ ràng yêu cô ấy như thế,rõ ràng chờ đợi cô ấy nhiều năm như thế. Vì sao không cố gắng nắm bắt từng giây từng phút, cố gắng mang lại cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc hơn. Tự nhiên chỉ vì chuyện quá khứ mà giày vò bản thân, giày vò người mình yêu, khiến cho cả hai người cùng khổ sở. Mình đã từng định drop bộ này vì cảm thấy nó quá giày vò, trước giờ đọc sủng nó quen rồi, có dằn vặt nhau xíu là cảm thấy không chịu được. Nhưng rồi mình lại cố gắng tiếp tục bởi vì làm dở dang không phải là thói quen của mình. Cũng bởi vì ở Cung chưa có ai thúc giục mình, từ mod đến thành viên, khiến cho mình cảm thấy nếu drop thì có lỗi với mọi người quá. Hiện tại thì tâm trạng đã ổn định nên mỗi tuần sẽ có ít nhất chương. Cám ơn vì đã đọc dòng lảm nhảm này của mình.