Ở thành phố A rộng lớn này, Vị Như chỉ có một người thân, là người chị họ con cậu ruột tên Đinh Lỵ Tĩnh. Cha mẹ không ở gần, người chị họ mới kết hôn và sinh em bé này vô cùng quan tâm Vị Như, cứ khoảng hai tuần lại gọi Vị Như đến nhà ăn cơm.
Hôm nay cũng vậy, Vị Như chủ động rửa chén, Đinh Lỵ Tĩnh đứng bên cạnh nói chuyện phiếm “Vị Như, hay là đến công ty của chị làm việc đi, tuy không thể lọt vào top thế giới nhưng cũng không phải công ty nhỏ, tiền lương cũng sẽ không tệ.”
“Làm gì đây?” Vị Như biết rõ, chị họ làm HR, muốn giúp cô tìm công việc trong công ty cũng không phải là khó. {hana: HR là làm bên bộ phận nhân sự}
“Để chị giúp em tìm hiểu, xem chỗ nào còn trống.” Đinh Lỵ Tĩnh nói.
“Vâng, cảm ơn chị.” Vị Như cười gật đầu, xoay người cởi tạp dề.
“Nhưng không bảo đảm là cần dùng đến tiếng Đức đâu nhé.” Đinh Lỵ Tĩnh nhanh chóng nói rõ “Mặc dù công ty cũng có liên hệ với một vài khách Đức, nhưng bọn họ đều nói tiếng Anh.”
Vị Như gật gât đầu “Có thể tìm được việc thì cần gì quan tâm tiếng Đức hay tiếng Anh ạ.”
Cô tìm việc làm, cũng đã tìm một thời gian, một công việc chuyên dùng tiếng Đức, nhưng lại không hợp với cô, đầu năm nay, người Đức nói tiếng Anh quá tốt, căn bản không cần dùng đến tiếng Đức.
Từ bỏ, là một lựa chọn sáng suốt, từ bỏ một thân cây để tìm được một cánh rừng, có thể không đủ lớn, nhưng đủ dùng.
Kiều Vị Như biết rõ, bản thân muốn là người hiểu rõ khi nào nên buông tay, kể cả là từ bỏ cả tình cảm.
Dù nửa đêm vẫn thường bừng tỉnh, nhớ đến Hàn Tô Duy, đáy lòng lại đau ê ẩm, đau đớn như có sợi thép vô hình quấn quanh, nhưng cô không liên lạc với anh, thậm chí những thứ có liên quan đến anh, ảnh chụp, thư tình, quà, mọi thứ đều được đóng gói gửi về cho cha mẹ giữ. Không thể đơn giản mà quăng đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có thể nhiều năm sau, chờ khi cô có thể thản nhiên đối mặt, nói không chừng lại khó nhớ lại, như thế chỉ cần giấu được nó đi xa, mắt không thấy tâm sẽ không phiền.
Đinh Lỵ Tĩnh trong công ty làm chủ quản về tiền lương và phúc lợi, cũng là người quen thuộc với quản lý tuyển dụng, không bao lâu đã hẹn Vị Như đến gặp mặt ở nhà hàng tây cạnh công ty, cho Vị Như chọn một trong hai chức vụ.
“Vị Như, một là chuyên viên HR, một người là trợ lý của tổng giám đốc, miêu tả cụ thể cũng đã đưa cho em, cảm thấy thích cái nào?”
Vị Như cười rộ lên “Quen biết với chị thật là tốt, công việc cũng có thể tùy tiện chọn lựa.”
Đinh Lỵ Tĩnh oán trách nói “Chị của em tốt xấu gì cũng đã làm ở Hồng Viễn hơn mười năm, giúp em tìm hai vị trí này quá đơn giản, hơn nữa, cũng là điều kiện của em tốt đi.”
Vị Như suy nghĩ, nghiêm mặt nói “Chị, em muốn làm ở phòng tuyển dụng nhân sự.”
Đinh Lỵ Tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói “Ở phòng tuyển dụng nhân sự công việc có phần hơi buồn tẻ, thời gian chủ yếu đều ở trên mạng đọc sơ yếu lí lịch, với để ý một số tin tức nổi bật.”
“Vâng, em biết. Có điều em cảm thấy làm trợ lý, ở gần ông chủ quá giống như ở gần vua gần cọp.”
Đinh Lỵ Tĩnh vừa cười vừa nói “Cũng được, nếu em vào bộ phận nhân sự chị có thể quan tâm em hơn, không có người bắt nạt em.”
Vị Như làm động tác cảm tạ Đinh Lỵ Tĩnh “Đúng thế, chị à, từ nay về sau em gái này nhờ cậy vào chị, đa tạ đa tạ.”
“Trong công ty đừng gọi chị là chị họ.” Đinh Lỵ Tĩnh liếc cô.
Vị Như gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ “Trong công ty em sẽ giả vờ như không biết chị, đỡ có người nói em đi cửa sau, đúng không?”
Vị Như thuận lợi thông qua kiểm tra sức khỏe và phỏng vấn, hai tuần sau tiến vào Hồng Viễn làm việc.
Công ty này, hiển nhiên là một công ty tầm cỡ, nằm tại khu vực phồn hoa của thành phố A, lại có tòa nhà riêng. Tuy nhiên không cao lắm, chỉ có mười lăm tầng, nhưng nằm ở khu cao cấp nhất.
Địa điểm đó, giờ cao điểm buổi sáng hay chiều đều rất hỗn loạn, Vị Như không thể không sửa lại tuyến đường, từ phía bắc thành phố A đi về phía tây thành phố A, cũng may chỉ toàn đường thẳng và khoảng cách cũng không xa, mỗi ngày đi hơn nửa tiếng là đến nơi.
Đinh Lỵ Tĩnh nói rất đúng, công việc của nhân viên tuyển dụng quả thật có phần buồn tẻ. Mỗi ngày lên mạng tìm hồ sơ lí lịch phù hợp, còn phải theo dõi phỏng vấn, thủ tục kiểm tra sức khỏe, mỗi ngày toàn công việc vụn vặt nhưng lại rất bề bộn, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, thỉnh thoảng còn phải tăng ca. Nhưng Vị Như chưa từng làm quá chín giờ, cô cảm thấy cuộc sống như vậy, đơn giản và phong phú, ban ngày liều mạng làm việc, có thời gian có thể tán gẫu cùng đồng nghiệp, mỗi ngày về nhà có thể làm cơm xem đĩa, thời gian như nước chảy mây trôi.
Nhân viên phòng nhân sự đa phần là nữ, giờ cơm trưa mỗi ngày cùng tụ tập, mỗi bữa ăn có khi kéo dài hơn một giờ, đơn giản chỉ là bàn tán một chút chuyện bát quái, cũng có thể cười ha ha vui thích.
Hôm nay Vị Như cùng hai đồng nghiệp phòng nhân sự ngồi ăn món cay Tứ Xuyên, đang bị cay làm nước mắt chảy đầy ra đột nhiên có người hỏi “Vị Như, sao em không tìm ban trai? Chị giúp em giới thiệu một người nhé?”
Câu này là do người lớn tuổi nhất trong phòng Lý Chân nói, chị ấy đã kết hôn và rất thích làm mối cho người khác, mới đó đã bộc lộ bản chất.
Vị Như sửng sốt, cúi đầu tiếp tục ăn canh cá “Vừa thất tình, không có ý định tìm ạ.” Cô vừa nói, cũng không biết mình nói thật hay giả, chia tay đã hơn nửa năm, chắc chắn không phải mới vừa thất tình, nhưng không có ý định tìm người yêu, là thật sự.
Lý Chân nói tiếp “Vậy càng phải tìm, chữa trị vết thương về tinh thần.”
Người bên cạnh lập tức phụ họa “Đúng thế đúng thế, Vị Như của chúng ta tài mạo song toàn, người chia tay với cô ấy tuyệt đối là loại người ngu ngốc.”
Vị Như cười khổ một tiếng, người chia tay với cô chẳng những không phải người ngu ngốc mà còn là người rất có đầu óc, nếu không sẽ không bỏ rơi cô “Hứa Ngôn, cậu đừng nói linh tinh, mình làm gì mà có tài mạo song toàn chứ.”
Hứa Ngôn lập tức thả đũa trong tay xuống “Vị Như, không phải mình nói, mình có học qua xem tướng số, với tướng mạo này của cậu, chắc chắn là bộ dạng được gả vào nhà giàu.”
Vị Như dở khóc dở cười “A? Nhà giàu có gì chứ? Nhiều tiền gì chứ?”
Hứa Ngôn cân nhắc một chút, chớp chớp mắt nói “Ít nhất cungc phải giàu có như tổng giám đốc Lâm. Nói xong, vẻ mặt lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ, làm như Vị Như đã gả cho nhà giàu đó rồi không bằng.
Vị Như vào Hồng Viễn đã hai tháng cũng chưa từng gặp qua tổng giám đốc trong truyền thuyết. Nghĩ cũng phải, người ta có một mình là chiếm lấy nguyên một tầng cao chót vót, cả thang máy cũng dùng riêng, sao có thể để nhân viên nhỏ nhoi như cô gặp được chứ. Chỉ là người tên Lâm tổng này rất hay được nhắc đến khi bọn họ ăn cơm, anh tuấn phóng khoáng, mây mưa thất thường, như người trên trời, dưới đất không thể có.
Vị Như quyết định tiếp tục đùa vui cùng bạn “Cái người giàu có đó đúng là lợi hại, bất động sản, cổ phiếu hay tiền nhiều thì có gì, chỉ sợ Lâm tổng nhìn tôi chướng mắt thôi.”
Lý Chân chen vào nói “Nói thât, lúc chị vào công ty đúng là thời điểm Lâm tổng tiếp nhận quyền hành từ cha, đến giờ đã nhiều năm cũng chưa từng thấy Lâm tổng truyền ra chuyện xấu, so với người cha phong lưu thì hoàn toàn trái ngược.” Bộ dạng hiểu rõ nội tình Lâm thị.
Vị Như nghe, không nói gì. Khi còn là tiếp viên hàng không, gặp không ít tiếp viên hàng không gả cho nhà giàu hoặc nhà giàu đời thứ hai thứ ba gì đó, cũng có người là kẻ có tiền phong lưu.
Hứa Ngôn cắn đũa, nghiêm túc hỏi “Cậu nói xem Lâm tổng có khi nào là Gay không?”
Vị Như lập tức cười rộ lên, Lý Chân còn chưa hiểu “Gay là cái gì?”
Hứa Ngôn nhăn mày “Đồng tính luyến ái…” Bình thường cô nói chuyện giọng rất lớn, giờ đột nhiên lại giảm âm thanh xuống, làm như mình đang làm gì đó bí mật lắm, Vị Như cười đến không nén lại nổi.
Lý Chân lập tức phản bác “Em nói lung tung gì vậy, sao có thể chứ.”
“Anh ta cùng với trưởng phòng thị trường Lục Diệp Quân không phải luôn cùng tiến cùng lùi sao?”
“Chị xin em, Lục Diệp Quân đã kết hôn rồi? Vợ của anh ta chính là bạn cùng lớp đại học đấy.”
Vị Như đã ăn no, bưng cốc nước dưa hấu uống cho bớt cay, cười nhìn hai người còn lại đang nghiêm túc chặt chém ông chủ lớn của công ty.
“Nhưng..” Hứa Ngôn nhất thời không nói được gì. Suy nghĩ ba giâu chợt vỗ bàn “Khẳng định là vì chân của anh ta.”
Vẻ mặt Lý Chân khủng hoảng “Em muốn chết à, nói cái gì không nói lại nói đến chân của anh ta?”
Vị Như chưa từng nghe mọi người nói đến vấn đề này, mờ mịt hỏi “Chân của anh ta làm sao?”
“Chân của Lâm tổng…” Lý Chân giống như đang cân nhắc câu chữ rồi mới nói “Không nhìn kỹ cho lắm, có điều có chút tập tễnh.”
“Vì sao?” Vị Như cảm thấy kỳ quái.
Hứa Ngôn làm ra vẻ thần bí nói “Không có ai biết rõ. Đây là chuyện tối kỵ trong công ty, cậu không biết đâu, lần trước có một em gái đụng phải anh ta ở bên ngoài, không cẩn thận đụng anh ta ngã, vừa định đỡ anh ta dậy, anh ta chả buồn nói gì, im lặng đẩy ra, tự mình vịn tường đứng lên, tức giận đến mức mặt trắng bệch ra, kết quả, thứ hai đầu tuần cô bé kia xin nghỉ việc, có lẽ biết mình đắc tội với ông chủ, không thể không làm như vậy.”
Trong lúc nhất thời, ba người đều không nói thêm gì nữa, mỗi người đều chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Gả vào nhà giàu có, Vị Như hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, có điều ông chủ này, đúng là khiến người ta tò mò. Đã hoàn mỹ lại có đặc điểm trí mạng, một người tập trung nhiều mâu thuẫn như thế, không biết là người như thế nào nhỉ?
Đề tài này đến khi ăn cơm xong tự động ngừng lại.
Trở về văn phòng, vừa hay trước mặt Vị Như có một phong bì thư được gửi đến phòng tổng giám đốc.
Nhân viên phòng thông báo tuyển dụng của Hồng Viễn gần đây được quản lý rất nghiêm, từng người tiến vào công ty đều phải có được ý kiến của tổng giám đốc. Mỗi một người đều có, Vị Như cũng đã cầm sơ yếu lý lịch sơ lược, những miêu ta sơ qua về công việc do trưởng phòng từng ngành đưa ra, kiểm tra sức khỏe hay báo cáo các loạn, một chồng hơi mỏng cho vào phong thư, giao cho người chuyển phát, đưa đến căn phòng trên tầng mười lăm, bình thường phong thư này lúc trở lại tức là đã được thông qua và sẽ có một chữ ký duy nhất dưới hai chữ “chủ tịch”, gồm ba chữ, Lâm Tễ Viễn.
Ba chữ kia chưa bao giờ có phong cách rồng bay phượng múa, là loạn chữ tiêu chuẩn, ngay ngắn hùng hậu, mạnh mẽ và tự tin, nhìn kỹ có mang theo một chút mượt mà ung dung. Từ nhỏ Vị Như đã được cha là giáo sư đại học bắt luyện chữ nên hiểu rõ “nét chữ tính người” là thế nào, có thể viết ra được nét chữ như thế tính tình khẳng định không hề giống nhưng gì trong truyền thuyết, anh ta hẳn là người có rất nhiều kinh nghiệm và trầm ổn.
Phát hiện ra mình xuất thần khi nhìn ba chữ này, Vị Như đột nhiên cảm thấy tỉnh táo, lại cảm thấy mình thật buồn cười, Lâm Tễ Viễn, một người chưa từng gặp mặt, một vị tổng giám đốc cao cao tại thượng, có cái gì hay mà nghiên cứu, cô tự cười chế giễu mình, đứng lên, đem tập tài liệu vừa được thông qua đưa cho lãnh đạo của mình.
Một ngày buổi sáng, đội mưa to chạy đến công ty, Vị Như cầm áo mưa treo lên, trên bàn có tiếng điện thoại vang lên, nhấc máy, một giọng nam dễ nghe vang lên.
“Kiều Vị Như phải không?”
Nhận được câu trả lời xác nhân, giọng nói dễ nghe kia lại tiếp lời “Xin chào, tôi là trưởng phòng thị trường Lục Diệp Quân.”
Quá đột ngột, Vị Như căn bản không kịp phản ứng, cuộc điện thoại này là từ trưởng phòng thị trường đấy. Cũng may chỉ sửng sốt hai giây cô đã có thể trả lời ngay “Trưởng phòng Lục, chào anh.” Lúc này, trái tim đã bắt đầu nhảy loạn, cán bộ cao cấp tự mình gọi cho cô nhất định không phải chuyện gì tốt, nhất định là chính mình đã phạm lỗi gì rất lớn. Vị Như nhanh chóng ngồi xuống, hít sâu.
“Là thế này, có một chuyện cần sự giúp đỡ của cô.”
Tiếng nói của Lục Quân Diệp vô cùng khách khí, trái tim của Vị Như cuối cùng cũng được thả lỏng “Trưởng phòng Lục, anh nói đi.”
“Ngày mai, Lâm tổng cần phải đi công tác đến Đức bàn việc với khách hàng, trợ lý của tổng giám đốc vốn kiêm luôn làm phiên dịch, nhưng cô ấy vừa phát hiện mình có thai, không thể đi đường dài, là trưởng phòng chỗ cô nói cho tôi biết, cô là chuyên gia tiếng Đức, cho nên muốn phiền cô đi theo chúng tôi chuyến này.”
Thấy Vị Như không có phản ứng, Lục Diệp Quân tiếp tục giải thích “Vốn không nhất định phải dùng tiếng Đức, khách của chúng ta đều nói tiếng Anh, có điều theo thói quen của Lâm tổng, gần đây di đàm phán chỉ dùng tiếng Trung, trong công ty nhất thời chưa thể tìm thấy người thích hợp, cho nên…”
Anh ta dừng một chút, giống như đang cho Vị Như thời gian.
Vị Như đưa tay vỗ vỗ ngực mình, trưởng phòng tự mình gọi điện gọi cho nàng chắc chắn là không muốn nghe cô nói câu từ chối, huống hồ là chuyện của tổng giám đốc.
“Được, không vấn đề, tôi đây phải chuẩn bị gì sao?” Vị Như lập tức đồng ý. Cô chỉ là một nhân viên nhỏ, tư cách gì nói không với tổng giám đốc đây.
“Cô không cần chuẩn bị gì hết. Tôi và Lâm tổng đang đi họp bên ngoài, đợi chút nữa trợ lý của tôi sẽ liên lạc với cô, giúp cô đặt vé máy bay.”
Vị Như đồng ý, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn. Còn may là mình đã đồng ý, đến vé máy bay cũng được đặt cho, nếu do dự, không biết chừng việc có khi còn rắc rối hơn.
Sau đó, mọi chuyện vô cùng thuận lời. Vị Như rất nhanh lấy được vé máy bay là hành trình, nhìn theo hành trình của các sếp mới phát hiện công việc của sếp và Lục Diệp Quân vất vả thế nào, không khỏi cảm thán, đúng là hiệu suất cao. Rời nhà đối với Vị như mà nói là chuyện thường ngày, nhưng đột nhiên nhận được chỉ thị này đúng là có phần hơi hoảng hốt, đành phải đi tìm Đinh Lỵ tĩnh bàn bạc.
Đinh Lỵ Tĩnh nghe xong, do dự chốc lát “Lâm tổng đi ra ngoài gần đây chỉ dùng tiếng Trung, ngược lại toàn bộ công ty đều biết, người thông thạo tiếng Đức trong công ty cũng không nhiều, Vị Như, nắm chắc cơ hội này. Dù sao không phải người nào mới vào công ty thời gian ngắn như em đã có thể được tiếp xúc với người ở tầng cao.”
Lời nói thấm thía, nhẹ vỗ vai Vị Như.
Vị Như lại không biết đó là một cơ hội rất tốt, trong lòng cứ như có tảng đá đang đè chặt. Cô đối với công việc vẫn chưa cảm thấy hiểu rõ, để cho cô đi công tác theo sếp lớn, quả thật là chuyện quá phức tạp, huống hồ, cả hai người kia cô chưa từng gặp, lại muốn cô nghỉ cùng một khu trong vài ngày. Nhìn hành trình, họ sẽ trực tiếp bay qua Munich, tại đó sau khi đàm phán xong, hôm sau sẽ đi Frankfurt, đừng một ngày và một đêm, cũng không có sắp xếp gì, sau đó ngày thứ ba sẽ đi từ Frankfurt về thành phố A. Hành trình kín mít như thế lại có một ngày chạy xe, có chút kỳ quái.
Chỉ là vị Như không còn thời gian nghĩ kỹ nữa, công việc trong tay đang rất khẩn cấp, tránh phiền phức về sau, chỉ có thể tận tâm tận sức cố gắng, còn lại giao cho Hứa Ngôn, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, đã hơn tám giờ. Vừa mới chuẩn bị về nhà, điện thoại lần nữa vang lên.
Lại là Lục Diệp Quân “Kiều Vị Như, nhà của cô ở khu nào? Buổi sáng mai Lâm tổng sẽ đi đón cô.”
“Không cần, tôi tự đi xe đến là được.” Vị Như đáp nhanh, để tổng giám đốc đánh xe đến đón, không phải là quá đáng sợ sao.
Lúc Diệp Quân cười cười “Vội vã bảo cô đi công tác, sao có thể không biết xấu hổ để cho cô tự lái xe đến.”
Rõ ràng đường đường là trưởng phòng cao cấp vậy mà lời nói lại phá lệ khách khí và săn sóc. Trưởng phòng thị trường, quả nhiên mạnh vì gạo bạo vì tiền, nghe nói tuổi cũng không lớn lắm, hình như mới khoảng ba mươi. Tại công ty theo kiểu gia tộc thế này nếu không phải người có quan hệ huyết thống thì chắc chắn là bạn thân của sếp lớn rồi.
Vị Như lại muốn từ chối, bên kia Lục Diệp Quân đã nói “Nói cho tôi biết địa chỉ đi.”
Vị Như không còn cách nào khác đành phải nói địa chỉ ra, lại phải “thiên ân vạn tạ”.
Bên này Lục Diệp Quân cúp điện thoại, cầm địa chỉ đưa cho Lâm Tễ Viễn “Lâm tổng, cậu còn dặn dò gì không?”
Lâm Tễ Viễn khẽ lắc đầu, cúi đầu nhìn ghi chép trên tay, đúng vậy, quả nhiên đúng là người lần trước đã gặp ở cửa hàng cạnh khách sạn.
Lục Diệp Quân nhìn bộ dạng trầm tư của anh, tiếp tục nói “Cậu nói xe, cậu và cô ấy có quan hệ gì? Vừa nói muốn tìm người thay thế, lập tức nghĩ đến cô ấy?”
Lâm Tễ Viễn vẫn lắc đầu “Không có quan hệ gì, chỉ là đã từng gặp mặt, có quen mặt thôi. Còn nữa, cậu cũng biết cô ấy đấy.”
Lục Diệp Quân khó hiểu, lập tức trong đầu tìm tòi hình ảnh có liên quan đến ba chữ “Kiều Vị Như”, tìm khắp nơi cũng không nhớ ra “Tôi biết cô ấy khi nào nhỉ?”
Lâm Tễ Viễn mím môi “Ngày mai gặp cậu sẽ biết.” Nói xong, ánh mắt xuyên qua cửa kính xe, phóng tầm nhìn vào dòng người trên đường.
Biết rõ sẽ không tìm hiểu được, Lục Diệp Quân biết điều không hỏi thêm nữa.
Mà Vị Như nhớ rõ, nhờ thời gian ở Munich, Đảng La Mẫn từng hò hét một mực muốn ăn chân giò hun khói Iberian ham Jabugo chính tông nên đến siêu thị gần đó mua, mua xong còn gói cho cô mang về, về nhà sau khi thu dọn xong cũng đến mười một giờ, lên giường đi ngủ, một chút thời gian rảnh cũng không có.
Một đêm này, Kiều Vị Như không thể nào ngủ say. Nhiệm vụ bất ngờ này làm cô lo lắng, dù thông thạo tiếng Đức nhưng cũng không được quá thể hiện, cẩn thận một chút với ông chủ, chắc sẽ không phạm sai lầm gì lớn, càng làm cho cô không yên chính làFrankfurt. Cô tự cho mình một quãng thời gian dài làm con ốc, trốn trong chiếc vỏ cứng, không muốn gặp gỡ hay đụng mặt những người có quan hệ lúc trước, nhưng không thể nghĩ nhanh như thế đã một lần nữa có thể ở cùng một thành phố với anh ta. Cô hoảng hốt, cho dù là hít cùng một bầu không khí cũng khiến cô sợ hãi, thời gian dài kiên trì như thế, có thể sẽ thất bại trong nháy mắt.