“Không phải Lâm Tế Viễn mới đi khỏi đây sao?”
Hàn Tô Duy đứng trước cửa khoanh tay hỏi. Vị Như nhíu nhíu lông mày
” Làm sao anh biết anh ấy mới đi? Anh đến đây từ lúc nào?”
” Buổi chiều hôm nay, bên anh mới báo một phương án mới cho dự án ALPHA cho bên em.”
Anh ta thản nhiên nói, nhưng ngữ khí lại có vẻ công thức hóa
” Giá lần này có lẽ đã đến mức quy định của công ty em. Cho nên đại khái anh ta vội vã đi xem phương án mới.”
” Như thế thì sao?”
Lông mày cô càng nhíu chặt, trễ như vậy anh ta chờ ở đây chỉ vì nói chuyện công việc?
” Nếu lần này anh ta vẫn không chịu ký hợp đồng cùng chúng ta, chỉ có thể chứng minh, anh ta vì em, có ý định gây khó khăn cho tôi, lời em nói anh ta công tư phân minh, rõ ràng chỉ là chuyện cười.”
Anh ta đứng ở cửa, đối mặt nói với cô những lời này, thái độ lý trí, biểu tình tao nhã như bình thường, nhưng cô càng nghe càng cảm thấy chói tai
” Tôi đã nói rồi, tôi tin tưởng anh ấy không phải loại người như vậy.”
Tâm tình cô vốn rất tốt, đã bị anh ta quấy rầy biến mất hoàn toàn, chỉ có thể dựa vào khung cửa, không có sắc mặt tốt nói
” Huống hồ, cho dù anh ấy thật sự như vậy thì đã sao? Nếu anh ấy thực sự quyết định như vậy, tôi cũng không có biện pháp gì.”
Cô chỉ nghĩ đến Hàn Tô Duy tìm đến cô là vì muốn cô ở trước mặt Lâm Tế Viễn, nói chuyện hộ Hàn thị, chẳng qua với thân phận hiện tại của cô, tình huống của cô làm sao có thể vì anh ta đắc tội Lâm Tế Viễn?
” Vị Như.”
Hàn Tô Duy bước lại gần, cười khổ một chút nói
” Em nghĩ rằng anh đến tìm em là vì muốn em hỗ trợ?”
Cô hoài nghi ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt như hỏi không phải sao
” Đối với Hàn thị mà nói, thiếu hợp đồng này, quả thật có chút khó khăn. Chẳng qua đối với em mà nói, lại...”
Anh ta nhìn cô, bỗng nhiên có chút ấm áp
” Nếu anh ta thật sự không quên được chuyện của chúng ta, em lại đang ở bên anh ta, làm sao có thể hạnh phúc?”
Nhất thời cô đứng ngây người ở đó, trước mắt mờ mịt. Cô thật sự không muốn thừa nhận, những lời anh ta nói là sự thật.
” Vị Như, anh thừa nhận anh có lo lắng cho công ty, nhưng lo lắng cho em cũng là thật.”
Anh ta nhìn cô không phản ứng, hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói
” Lâm Tế Viễn, anh ta...”
Không cần anh ta nói cô cũng hiểu được, cô yêu người đó, là Lâm Tế Viễn, là nam nhân kiêu ngạo cường đại Lâm Tế Viễn. Cô không biết, nếu cô yêu người đàn ông khác, có phải sẽ dễ dàng hơn một chút, nhưng cô biết, muốn cho Lâm Tế Viễn hoàn toàn buông bỏ gánh nặng trong lòng, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Cô nhớ rõ dấu hôn kia ở trên người cô hơn hai tuần lễ, khắc sâu rõ ràng như vậy, làm cô có chút sợ hãi.
Cô cứng người một lát, dần dần khôi phục lý trí, nâng tầm mắt nghiêm túc nói
” Anh ấy giữ trong lòng cũng được, không bỏ xuống cũng được, đây là chuyện của hai người bọn tôi, tôi không muốn người khác đến làm phiền mình.”
Tính tình cô luôn luôn dịu dàng, đã nói đến mức như vậy, xem như không chút lưu tình muốn hạ lệnh đuổi khách, nhất thời anh nghẹn lời, chỉ yên lặng nhìn cô.
Trầm mặc một lúc, bỗng nhiên anh ta nở nụ cười nhạt
” Vị Như, chúng ta hiện tại giống như là ngồi cùng một thuyền?”
Cô do dự một chút, tuy rằng đối với anh ta không cảm thấy phiền lòng lắm, nhưng không hiểu sao lại có chút buồn cười. Bọn họ đều đang chờ cái quyết định của Lâm Tế Viễn, mỗi người đều có lòng riêng của mình, trong lòng cô bỗng nhiên hiện lên cảm giác hy vọng kỳ quái, hy vọng Lâm Tế Viễn lần này đừng làm cô thất vọng, có thể thật sự chứng minh, tình yêu của cô, có thể làm cho anh buông bỏ khúc mắc trong lòng.
Sau khi Hàn Tô Duy đi về rồi, Vị Như ngồi trên ghế sô pha ngẩn người, tâm tình có chút phức tạp, cũng có chút bất an, trong tay cầm di động vô ý thức ấn vài con số, nhưng ánh mắt vẫn ngây ngốc nhìn ra cửa.
Bỗng nhiên trong di động truyền đến giọng nói của Lâm Tế Viễn, làm cô giật mình, nhìn nhìn màn hình mới phản ứng lại, hóa ra vừa rồi trong vô thức cô ấn đến cuộc trò chuyện vừa gọi, lại lơ ngơ ấn dãy số của anh.
Bên kia không nghe thấy giọng nói của cô, liền alo mấy tiếng, cô nhanh chóng nghe máy.
” Tế Viễn...”
” Sao nãy giờ không nói gì?”
Nghe thấy giọng nói của cô, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
” Em...” Cô nói quanh co một chút
” Chẳng may ấn nhầm, liền gọi đến số của anh. Anh...bên đó xong việc chưa vậy?”
” Sắp xong rồi.”
Hình như anh đang đứng ở một nơi gió lùa rất mạnh, tiếng gió xuyên qua phone, ù ù truyền đến, giọng nói của anh có chút mơ hồ không rõ.
” À, được, vậy...”
Cô vốn muốn nói “ vậy em chờ anh”, nhưng đến miệng lại bỗng nhiên nói không nên lời, đành sửa miệng nói
” Vậy anh đi đường cẩn thận, gió lạnh, lúc đi ra ngoài nhớ mặc áo khoác.”
” ừ.”
Anh gác điện thoại, liền cảm thấy cửa sổ tầng đang mở bên cạnh, gió thổi từng đợt, thật sự có chút lạnh. Nhưng anh cần rét lạnh như vậy để bảo trì thanh tỉnh, giống như không khí lạnh tiến vào cơ thể, dần dần mang đi một chút lo lắng bất an ở đáy lòng anh.
Cửa ban công bị người đẩy ra, Lục Diệp Quân thò đầu vào dò xét.
” Tế Viễn, tớ đi về trước đây.”
” Ừ.”
Lâm Tế Viễn quay mặt lại gật gật đầu, xoay người ngồi trở lại bàn làm việc, nghĩ nghĩ, lại đứng dậy rồi đi ra ngoài, ấn thang máy đi xuống phòng vật tư tầng . Ban đêm thứ bay, toàn bộ tòa nhà, trừ bỏ tầng , cũng chỉ có nơi này còn sáng đèn. Anh đi đến căn phòng ghi “ Giam đốc vật tư Chu Kỳ”, đẩy cửa bước vào
” Tế Viễn.”
Chu Kỳ giống như vẫn luôn luôn đang chờ anh, chỉ nâng cằm lên, chỉ chỉ ấm trà phổ nhị đã pha xong.
Lâm Tế Viễn lấy chén trà trên bàn, rót trà vào chén, cầm ở trong tay, lại thật lâu không uống, thật lâu sau, anh buôn chén trà, ngồi ngay ngắn, giọng nói không lớn, lại chân thật đáng tin nói
” Lần này, chúng ta vẫn không thể ký với Hàn thị.”
” Ngươi vẫn cảm thấy lo lắng?”
Chu Kỳ giống như là dự đoán được anh sẽ nói vậy, rõ ràng là câu hỏi, lại không có khẩu khí nghi vấn.
” Vâng.”
Lâm Tế Viễn dựa lưng vào ghế dựa, đêm đã khuya, anh cũng có chút mệt mỏi, tuy rằng là cuối tuần, nhưng hôm nay so với bình thường càng thêm bận rộn, từ từ cảm giác được thể xác và tinh thần mệt mỏi.
” Cũng được, nếu cháu đã cảm thấy không đúng, vậy chúng ta không thể mạo hiểm.”
Chu Kỳ chỉ gật gật đầu.
” Nhưng mà, cháu có thể giải thích cho ta một chút được không, cuối cùng là điều gì làm cho cháu cảm thấy lo lắng?. Rõ ràng lần này Hàn thị có chuẩn bị mà đến, tất cả phương án, cơ hồ đều là không chê vào đâu được.”
Lâm Tế Viễn cúi đầu, nhìn lá trà nổi giữa nước trà đỏ sậm trong chén, mới bình tĩnh nói
” Bởi vì tất cả phương án của bọn họ đều, rất hoàn mỹ.”
Anh dừng lại một chút, giống như sắp xếp từ ngữ.
” Phương án phức tạp như vậy, thế mà không tìm thấy một chút vấn đề nào, thậm chí ngay cả báo giá đều vừa vặn phù hợp với ý định của chúng ta, đây không phải trùng hợp, lại không phải bản lĩnh của bọn họ, chỉ có một đáp án...”
Anh nói một nửa, liền ngừng lại, nâng chén trà chậm chạp uống một ngụm, hình như trà có chút chua, khiến cho anh hơi hơi nhíu nhíu mày.
Nghe anh nói xong, Chu Kỳ cũng chầm chậm lâm vào trầm tư, hai người cách một cái bàn, đều đang cầm một cốc trà, ngồi đối diện hồi lâu.
” Cháu đã quyết định, vậy cứ như vậy đi.”
Chu Kỳ hồi thần trước, đi đến trước mặt anh, vỗ vỗ bờ vai anh
” Không còn sớm, về thôi. Con gái của tôi còn đang ở nhà chờ bữa khuya của tôi đấy.”
Ông vừa nói vừa nở nụ cười hạnh phúc. Lâm Tế Viễn cũng mỉm cười một chút, chẳng qua nụ cười kia giống như vẫn có vô số băn khoăn cùng phiền muộn.
Tầm đêm ngoài đường dần dần nổi gió to lên, lá rụng ven đường bị gió cuốn, một mảnh hỗn độn, thấm chí thỉnh thoảng có vài mảnh lá cây theo cơn gió bay vào trong xe qua cửa kính đang mở.
Lâm Tế Viễn xuống xe, ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà cô, nơi đó có ngọn đèn nhỏ màu vàng, ở trong màn đêm tối đen, sáng ngời ấm áp, giống như có một người vì anh bật đèn, chờ đợi anh trong đêm
Anh đứng dưới lầu, nhìn ngọn đèn kia, dần dần không còn thấy lạnh lẽo, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, đứng ở dưới lầu gọi điện thoại cho cô
” Vị Như, em đã ngủ chưa?”
” Chưa đâu.”
Giong nói mềm mại ngọt ngào của cô truyền qua tai nghe, giống như nhẹ giọng nỉ non
” Anh đang ở đâu? có phải đã xong việc không?”
” Tôi...”
Anh vừa muốn trả lời, lại nhìn thấy một dáng người đi ra khỏi thang máy, người kia mặc một chiếc áo gió mày đen, thân hình cao lớn, vừa đi vừa đánh bật lửa, ngọn lửa sáng trong nháy mắt, chiếu sáng khuôn mặt của anh ta.
Nhất thời, Lâm Tế Viễn cảm thấy đáy lòng phát lạnh, cả người giống như bị sét đánh cứng đờ, ngày cả nhịp tim cũng đập chậm khác thường.
” Anh sao thế?”
Bỗng nhiên cô không nghe thấy tiếng nói của anh, lo lắng hỏi han. Anh chỉ ngẩn ngơ một lát, rất nhanh khôi phục trấn định
” Tôi...có lẽ còn một, hai tiếng nữa mới xong, em ngủ trước đi.”
” Trễ như vậy sao? Vậy...anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút nha.”
Giong nói của cô hiển nhiên có chút thất vọng
” Ừ.”
” Ngày mai...”
Cô do dự một chút
” Ngày mai em đã cùng bạn bè hẹn đi đánh cầu....có lẽ sẽ...”
” Ừ, ngày mai tôi cũng có chuyện, thứ hai gặp ở chỗ làm cũng được.”
Anh cố gắng giữ vững lý trí trả lời cô
” Được, vậy...”
” Mọi người còn chờ tôi, tôi gác máy trước.”
” Vâng, vậy....bye bye.”
” Ừ.”
Anh cúi đầu lên tiếng, giống như bình thường, rất nhanh nói lời tạm biệt, tắt điện thoại, nhưng vẫn không cất điện thoại, cứ như vậy nắm chặt trong tay, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi hơi run run.
Anh đứng trong gió đêm, lại lần ngửa ngẩng đầu lên, thấy ngọn đèn kia rất nhanh đã được tắt đi, ấm áp nơi đáy lòng, cũng theo ngọn đèn tắt đi kia, bỗng dưng biến mất không tung tích
Trên đường trở về, anh cầm di động nhìn mãi một bức ảnh. Đó là lúc ở quán bar, anh lặng lẽ chụp được, cô khi đó bị ông chủ quán bar, vốn là bạn học kéo lên trên sân khấu hát, bài hát là tiếng Đức, anh nghe không hiều lời, chỉ là nhìn cô đứng ở trên sân khấu nhỏ, giống như có chút thẹn thùng, cúi đầu lẳng lặng hát, biểu tình điền đạm mà tự nhiên, đèn chớp treo trên trần nhà, chiếu thẳng vào người cô, xinh xắn dịu dạng. Hát đến câu “ ich liebe dich”, bỗng nhiên cô ngẩng đầu, tìm được ánh mắt của anh dưới sân khấu, thản nhiên nở nụ cười
Rất nhiều lần anh nhìn, mỗi lần đều vì chờ một câu “ ich liebe dich” kia của cô, cùng với cái nhìn về phía anh ôn nhu.