Nội viện Triển phủ, mai viên cảnh trí như vẽ, bốn mùa đều có phong hoa, đẹp không sao tả xiết, có điều lại vì chủ nhân mà trong không khí bao trùm một mảnh tối tăm. Triển phu nhân gần đây rất u oán, vốn là nàng cho rằng chỉ cần ở trong Mai viên nhắm mắt làm ngơ, là có thể nhẹ nhơm khoái hoạt an hưởng tuổi gia, dù sao hiện tại buôn bán trong nhà đã có nhi tử xử lý, không cần nàng lo lắng nhiều.
Nhưng là nên nói thế nào đây? Nàng có thể che hai mắt mình, nhưng lại không thể che lỗ tai, cũng không ngăn chặn nổi mồm miệng của tất cả hạ nhân trong phủ.
"Phu nhân, thiếu gia lại mang thiếu phu nhân xuất môn"
"Phu nhân, nghe nói thiếu gia hôm nay đưa thiếu phu nhân cùng ngồi thuyền hoa."
"Phu nhân, hôm nay thiếu gia mang thiếu phu nhân đi hí phòng xem diễn, Nghe nói là vở"Tầm phương kí"xem rất hay!"
"Phu nhân, người xem con thỏ trắng này, đây là do thiếu gia mang thiếu phu nhân lên núi ngắm cảnh bắt được, rất đáng yêu đi?"
"Phu nhân, người xem cây trâm của ta có đẹp không? Đây là thiếu phu nhân đưa cho nô tỳ, nô tỳ thật cao hứng."
Dường như mỗi sáng bà mở mắt ra, đều có thể nghe thấy những lời như thế này, khiến cho bà càng ngày càng buồn bực.
Nuôi nhi tử có ích gì chứ? Cưới vợ là chỉ biết đến vợ, chỉ biết đau nương tử, cưng chiều nương tử, cũng không không hiểu phải hiếu kính người người mẹ luôn lo lắng cho hắn, thật tâm thương hắn như bà,thật uổng công nuôi hắn!
Thật ra thì lúc này, bà cũng nghe không ít hạn nhân nói người con dâu này rất tốt, hiểu Như Ý thật ra không có tệ như bà tưởng tượng, nhưng mà nhi tử chỉ lo cho vợ mà không lo cho mẹ, người làm mẹ như nàng làm sao lại không đố kị, làm sao có thể yêu thương người con dâu này?
Triển phu nhân không khỏi thở dài, thâm uy tĩnh mịch,
"Phu nhân"Hạnh Nhi ở ngoài cửa kêu lên.
"Vào đi"
Hạnh Nhi vào phòng, trên tay bưng khay bánh rán, hai đĩa mứt quả cùng một bầu trà thơm.
"Bánh rán ở đâu vậy?"Bà nghi ngờ hỏi, nhớ phu xe hôm nay không có ra khỏi thành.
"Bánh rán cùng mứt quả đều là do thiếu gia mua về cho phu nhân ăn."Hạnh Nhi trả lời.
Tề nhi mua cho bà? Triển phu nhân rất vui vẻ, nghĩ đến nhi tử vẫn quan tâm đến người làm mẹ như bà, cuối cùng cũng không phí công thương yêu hắn.
"Mứt quả này là?"
"Dạ, nghe nói mứt quả này là đặc sản Phúc Châu,, dùng mật đào thượng hạng và đường phèn chế thành."
Bà đưa tay lấy trước một miếng mứt quả đưa vào miệng, ngọt vừa phải, hết sức ngon miệng, khiến cho bà không nhịn được lại lấy thêm một miếng,cũng không vội ăn bánh rán.
"Bọn họ hôm nay đi đâu?"Bà thuận miệng hỏi.
"Nghe nói thiếu gia hôm nay tương đối bận rộn, cho nên chỉ mang thiếu phu nhân đến trà lâu uống trà nghe khúc, vừa nói chuyện làm ăn."Hạnh Nhi đáp.
Triển phu nhân nhíu mày một cái."Vậy còn ra thể thống gì? Nếu đã buôn bán, sao còn đem vợ cùng đi? Là sợ rằng để nàng ở nhà sẽ bị bà bà ta đây ngược đãi sao?"Bà có chút không vui nói.
"Phu nhân, thiếu gia không có nghĩ như vậy."Hạnh Nhi vội vàng nói.
"Này......Nghe Hoàng tổng quản nói, thiếu gia hình như là muốn bù đắp lại cho thiếu phu nhân khoảng thời gian trước đây, nên ngày nào cũng ở bên cạnh thiếu phu nhân."Hạnh Nhi thấp giọng nói, có chút lo lắng phu nhân sau khi nghe xong sẽ tức giận hơn. Vậy làm sao không thuận tiện tới bù đắp thời gian không ở cạnh mẫu thân như bà đây? Cho nên mới nói nuôi nhi tử thật phí công, cưới vợ xong chỉ biết có vợ.
Triển phu nhân tâm tình lại ủ dột,đưa tay đổi cầm lấy chiếc bánh rán đưa vào miệng. Đối với bà mà nói, từ trước đến nay bánh rán đại biểu cho sự thất vọng thật hợp với tâm trạng ủ dột cảu bà lúc này!
"Bánh rán này —"Bánh vừa vào miệng, bà đột nhiên đứng dậy kêu lên, dọa Hạnh Nhi giật mình.
"Phu nhân, bánh rán này có vấn đề sao?"Hạnh Nhi lo lắng hỏi, chẳng nhẽ vị bánh có vấn đề, nàng không chú ý tới còn đưa cho phu nhân ăn phải?
Triển phu nhân không để ý nàng, nhìn chằm chằm vào miếng bánh trên tay một lát, lại ăn một miếng, cẩn thật nếm mùi vị đặc biệt của nó.....chính là mùi vị này, là mùi vị này, là mùi vị bánh rán bà đã luôn một mực tìm kiếm!
Bà kích động đến hốc mắt phiếm hồng, bưng đĩa bánh rán trên bàn lên, vội vàng hỏi: "Thiếu gia đang ở đâu?"
"A?"
"Ta hỏi ngươi thiếu gia hiện đang ở đâu?"
"Ở Trúc viên ạ"Hạnh Nhi đáp.
Triển phu nhân vội vã bước ra khỏi phòng, chạy tới Trúc viên bàng tốc độ nhanh nhất, từ sau khi nhi tử mang vợ trở về, bà cũng chưa từng bước vào đây.
Mạt trời chiếu ngả về tây, ráng vàng đầy trời, Triển Hồng Tề cùng thê tử ngồi trong đình thủy tạ thưởng thức cảnh đẹp trời chiều cuối thu.
"Tề nhi."Vòng tới vòng lui trong Trúc viên, vất vả lắm Triển phu nhân mới tìm được con trai.
"Nương, sao ngài lại tới đây?"
Triển Hồng Tề kinh ngạc đứng dậy, Như Ý ở bên cạnh cũng giống vậy.
"Nương"Nàng cung kính cúi người nói, cho dù bà bà cũng không buồn liếc mắt nhìn nàng một cái.
"Bánh rán này là do con mua về sao?"Hoàng Thanh đưa cái khay đến trước mặt nhi tử, tâm tình có vẻ rất kích động.
Triển Hồng Tề nhanh chóng nhìn qua nương tử một cái, sau đó gật đầu, mặt mờ mịt quan tâm hỏi: "Sao vây, nương, có vấn đề gì không?"
"Ngươi mua ở đâu?Ông chủ là người như thế nào? Hình dạng ra sao? Năm nay bao nhiêu tuổi? Trong nhà còn có người nào con có biết không?"Triển phu nhân gấp gáp hỏi.
"Này......"Hắn dĩ nhiên không trả lời được.
"Ngươi không biết sao?"Triển phu nhân sốt ruột hỏi.
Triển Hồng Tề không hiểu vi nương sao lại muốn biết những chuyện này, lại lo lắng kích động như vậy?"Vi nương sao lại muốn hỏi những chuyện này?"
"Hắn có thể là người mẹ đang tìm."Triển phu nhân nhanh chóng nói.
Hắn sững người ,"Người mẹ đang tìm? Mạ muốn tìm người nào?"
"Trước trả lời cho ta biết người bán bánh rán này là người như thế nào, hình dạng ra sao?Khoảng bao nhiêu tuổi?"
"Này......Thật ra bánh này không phải là so hài nhỉ mua, mà là Như Ý mua"Triển Hồng Tề do dự một chút, cuối dùng đành trùng thực thừa nhận.
Trước đó hắn đã phân phó người nói là hắn mua, là sợ mẹ biết được là Như Ý mua, sẽ trực tiếp vứt đi, một miếng cũng không chịu ăn.
Triển phu nhân sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía con dâu, há mồm muốn hỏi, rồi lại lúng túng không mở miệng được. Thì ra bánh rán này là do Như Ý mua.
Suy nghĩ lại một chút, Hạnh Nhi cũng nói hôm nay thiếu gia công việc bề bộn, làm sao có thời gian rảnh rỗi đi đường mà mua bánh rán về nhà hiếu kính bà đây? Mà nghĩ đến mứt quả kia, đại khái cũng do nàng mua đi? Bàng không nam nhân sao có thể đi mua loại đồ ngọt nữ nhân thích ăn này? Bà nên sớm nghĩ đến.
Thấy bà bà sốt ruột muốn hỏi, rồi lại thôi, Như Ý do dự một chút, quyết định chủ động mở miệng,
"Bánh rán này là do Trương đại thúc làm, hắn khoảng hơn bốn mươi tuổi, để râu quai nón, trong nhà trừ đại thẩm cùng hai nữ nhi ở ngoài, nghe nói còn một vị gia gia hơn bảy mươi tuổi ở nhà."
"Họ Trương? Hắn thật sự họ Trương sao?"Nghe đến đây, Hoàng Thanh cũng không quản vấn đề mẹ chồng nàng dâu gì nữa, kích động hướng Như Ý sác nhân. Bà nguyên gốc chính là họ Trương!
"Phải quán của Trương đại thúc gọi là bánh rán Trương ( Diện bính Trương )."Như Ý gật đầu nói.
"Hắn còn có một người cha?"Triển phu nhân hốc mắt phiếm hồng.
"Phải"
"Hơn bảy mươi tuổi?"Thanh âm khàn khàn.
"Đúng a"
"Ngươi biết bọn họ ở đau? Mang ta đi, hiện tại mang ta đi tìm bọn họ."Không nén được sự kích động, Hoàng Thanh nắm tay con dâu, nóng lòng nói,
"Nương, sao ngài lại kích động như vậy? Ngài biết bọn họ sao?"Triển Hồng Tề khẽ nhíu mày hỏi, không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
"Bọn họ có thể là cữu cữu ( cậu ) và ông ngoại của ngươi, Tề nhi."Triển phu nhân quay đầu nói với nhi tử,nước mắt kích động không nén được chảy xuống.
Triển Hồng Tề ngạc nhiên thiếu chút nữa không nói ra lời,"Nương, nói thật sao? Đây là chuyện gì? Vì sao hài nhi chưa từng nghe nương nhắc tới chuyện của ông ngoại và cữu cữu?"
"Chuyện này rất dài dòng, nương sau này sẽ nói cho ngươi."Triển phu nhân thúc giục: "Như Ý, côn biết bọn họ ở đâu không? Dẫn ta đi tìm bọn họ. Hạnh Nhi,bảo người chuẩn bị xe ngựa,ta muốn ra ngoài."
"Dạ"
"chờ một chút."Triển Hồng Tề kêu Hạnh Nhi, khuyên mẫu thân,"Nương, trời tối rồi,ngày mai hãy đi đi."
"Nhưng mà Tề nhi —-
"Hài nhi biết ngài lo lắng,nhưng đã trễ thất này tùy tiện quấy rầy người ta không tốt, huống chi chũng ta vẫn chưa thể xác định đối phương có phải là ông ngoại bọn họ hay không."
"Sẽ không sai! Mẹ nhận ra mùi vị bánh rán này, hơn nữa bọn họ họ Trương, tuổi cũng không sai, nhất định là bọn họ, nhất định!"Triển phu nhân kích động nói.
"Nếu quả là như vậy, vậy ngài không cần nhất thời nóng lòng."Triển Hồng Tề chận rãi nói."Huống chi ông ngoại lớn tuổi, ngài đột nhiên xuất hiện như vậy, nếu như lão nhân gia tâm tình kích động mà hại đến sưc khỏe thì biết làm sao? Ngày mai cứ để hài nhi cùng Như Ý đi thăm dò trước rồi hãy nói."
Triển phu nhân lòng không muốn, nhưng nhi tử nói không phải không có lý, nàng nhíu mày một lúc, rốt cuộc vẫn phải gật đầu, kiên nhẫn chờ tới sáng.
Như Ý chưa từng nghĩ tới bà bà ung dung cao quý lại xuất thân nghèo hèn, khi còn nhỏ vì cuộc sống trong nhà khốn khó, từng bị cha mẹ là người bán bánh rán bán làm tỳ nữ cho đại hộ, chuyện như vậy làm cho người ta khó mà tin tưởng. Triển Hồng Tề cũng là lần đầu tiên nghe nói chuyện này.
Thì ra năm đó chủ tử thưởng mẹ cho cha làm tạ lễ, sau này hai người sớm chiều bầu bạn, tâm đầu ý hợp mà thành thân.
Lúc đó cha mới là người buôn bán nhỏ, học làm Đào Chu Công ( gốm sứ men đỏ ) không lâu, cho nên mẹ không có cách nào nhờ cha giúp chăm sóc cho gia đình, sau mấy năm bôn ba, kiếm được một phần gia nghiệp, có nhà cửa mới muốn đi tìm bọn họ, không ngờ tới sau một trận ôn dịch nhà đã trống không, từ đó bà vẫn dựa vào mùi vị bánh rán trong trí nhớ để tìm người thân.
Chuyện này ngoại trừ Triển lão gia đã tạ thế thì không có người nào biết, vì vậy những người đánh xe vâng mệnh đi mua bánh rán muốn lấy lòng phu nhân tôn quý,lúc mua bánh thường lựa chọn chúng thành trấn náo nhiệt giàu có mà mua, cũng chưa từng ghé qua những địa phương tụ tập tầng lớp tiểu dân như phố Nam Hoàn. Nhưng Như Ý thường ra vào phố Nam Hoàn không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ nghĩ đến ăn ngon là mua về nhà, không ngờ ngoài ý muốn giúp bà bà tìm được thân nhân đã kiếm nhiều năm.
Phụ nữ ( cha và con gái ), tỉ đệ gặp lại, hình ảnh như vậy thật cảm động, Như Ý nước mắt vui mừng nhìn, nhớ tới tỷ muội cảu nàng cũng phân tán, không khỏi rơi nước mắt. Bốn tỉ muội các nàng liệu đời này có một ngày có thể gặp lại nhau? Các nàng liệu có khỏe mạnh?
Nhìn nàng khóc đến lệ rơi đầy mặt, Triển Hồng Tề không đành lòng dẫn nàng rời khỏi, tính toán về phủ trước, nào biết sau khi ngồi trên xe ngựa rồi nàng vẫn khóc không ngừng, khiến hắn không khỏi hoài nghi nàng có tâm sự gì đó.
"Thế nào? Gần đây hình như nàng đặc biệt thích khóc."Hắn ôn nhu lau nước mắt trên mặt Như Ý, ôn nhu hỏi.
Nàng lắc đầu một cái, lại nhỏ xuống vài giọt nước mắt.
"Nói cho ta biết."Hắn cảm thấy nàng nhất định đang có tâm sự trong lòng.
"Ta thật hâm mộ mẹ."Như Ý khóc một lát, lúc này mới lâu nước mắt, ngẹn ngào khàn khàn nói.
"Hâm mộ mẹ? Tại sao?"Triển Hồng Tề không hiểu hỏi.
"Bỏi vì mẹ tìm được thân nhân."
Đáp án này khiến hắn càng thêm mờ mịt. Theo hắn biết, Như Ý không phải là nữ cô nhi sao? Cha mẹ đã sớm không còn ở nhân thế, năm đó nàng vì muốn chôn cất cha mẹ nên mới bán mình, nàng thế nào lại nói tựa như đang nhớ thân nhân phân tán của nàng.
"Như Ý, ta chưa bao giờ hỏi nàng, nàng còn có thân nhân nào không?"Hắn thử dò xét hỏi.
Giọt nước mắt lớn như hạt đậu bỗng rơi xuống, như một chuỗi trân châu liên tiếp từng viên từng viên không dừng được.
Triển Hồng Tề nhìn mà đau lòng, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng vỗ về, vừa vì mình sơ ý lỡ lời nhận lỗi với nàng.
"Thật xin lỗi, ta không biết."Hắn nên sớm hỏi nàng,"Nói cho ta biết họ hiện đang ở đau, ta liền phải người đi đón họ."
"Ta cũng không biết các nàng đang ở đau, năm đó các nàng cũng giống ta, chúng ta vì không có tiền chôn cất cho cha mẹ, chỉ có thể bán thân lấy tiền."Như Ý lắc đầu nức nở nói.
Thì ra là nhu vậy, khó trách nhìn thấy mẹ cùng ông ngoại, cữu cữu nhận nhau,nàng lại khóc thầm như vậy.
"Các nàng là ai?"Hắn ôn nhu hỏi.
"Đại tỉ, còn có tam muội cùng tứ muội."Như Ý lau lệ nói.
"Các nàng tên gọi là gì? bao nhiêu tuổi? Trên người có đặc thù gì như là bớt hay là tín vật có thể xác định thân phận?"
"Đại tỉ của ta tên là Cát tường,hơn ta một tuổi, tam muội Hoa Khai, tứ muội phú Quý, kém ta một hai tuổi. Trên người chúng ta mỗi người đều có một dây chuyền khắc tên mình, giống như cái này."Như Ý đem sợi dây chuyền bất ly thân kéo ra đưa cho hắn nhìn.
Triển Hồng Tề vẫn thấy nàng đeo sợi dây này trên cổ, chỉ là dây chuyên bình thường không có gì lạ, chẳng qua hắn nghĩ là do nương tử thích nó, bởi vì trên mặt đá có khắc tên của nàng.
"Có tìn vật việc tìm người sẽ dễ dàng hơn. Như vậy chúng ta sẽ tìm họa sĩ vẽ nó xuống, để đi tìm người."Hắn suy nghĩ nhìn mảnh đá kia nói.
"Tướng công?"Như Ý nhất thời lộ ra vẻ mặt vui mừng. Ý hắn là muốn giúp nàng tìm đại tỉ các nàng sao?
"Ta không thể bảo đảm nhất định tìm được các nàng, nhưng bất kể mười hay hai mươi năm, ta cũng sẽ tìm, cho đến khi tìm thấy mới thôi."Hắn kiên định cam kết với nàng.
Nàng không chớp mắt nhìn hắn, trong lòng vô cùng kích động, nàng kiếp trước rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện tốt, mới có may mắn được gả làm vợ hắn, còn được hắn thương yêu đến như vậy? Nàng thật hi vọng có thể làm điều gì đó cho hắn, mà không phải chỉ hưởng thụ sự quan tâm của hắn mà thôi.
"Tại sao nhìn ta không chớp mắt như vậy?"Triển Hồng Tề đưa tay lau mặt nàng, ôn nhu hỏi."Ta cũng muốn vì chàng làm chút gì đó, mà không làm cho chàng luôn phí tâm vì ta."Nàng nhìn hắn nói
"Ta chỉ muốn nàng vui vẻ hạnh phúc."
"Vậy ngươi cũng sẽ hạnh phúc vui vẻ?"
"Đúng vậy"Hắn mỉm cười, ngiêng người hôn nàng một cái.
"Cản ơn chàng, tướng công."Như Ý tiến sát vào trong ngực hắn, đưa tay ôm lấy hắn.
"Cảm ơn vì cái gì?"Hắn hôn tóc nàng.
"Vì tất cả mọi chuyện."
Nàng cho là hắn giống như trăng sáng, cao đến không thể leo tới, kết quả hắn lại đối với nàng như bóng trăng trong nước, nhẹ nhàng cẩn thận bảo vệ trong lòng bàn tay, giống như lo lắng nàng đột nhiên sẽ biến mất, không thấy tăm hơi.
Nàng cảm thấy mình thật hạnh phúc,lo lắng hạnh phúc này chỉ như đi trên miếng băng mỏng, lo lắng hết thảy chỉ là một giấc mộng, như trăng trong nước, tất cả đều là ảo tưởng của nàng.
Nghĩ tới đây mà nàng không tự chủ được khẽ run một cái, khẩn cấp ôm hai tay hắn, càng chui sau vào lồng ngực ấm áp rộng rãi của hắn.
"Thế nào, có lạnh không?"Cảm nhận được nàng hẽ tun, Triển Hồng Tề lập tức đem một bên áo bào kéo qua, ẩn thận đắp lên thân thể nàng, chỉ sợ nàng bị lạnh.
Như Ý rúc đầu vào trước ngực hắn, thích được hắn ôn nhu chăm sóc, để cho thân nhiệt của hắn sưởi ấm mình,hơi thở của hắn vây lấy mình, tâm dần ổn định lại, bất an cũng theo đó tan biến.
Xe ngựa lấy tốc độ ổn định đi tới, thanh âm khách lạp khách lạp cùng lay động có quy luật của xe ngựa khiến người buồn ngủ, Như Ý không nhìn được nhắm mắt lại, xe ngựa đột nhiên kịch liệt chấn động, con ngựa hí to, xe đột nhiên dừng lại, khiến nàng cảm thấy một trận buồn nôn.
"Phát sinh chuyện gì?"Triển Hồng Tề cất giọng hỏi phu xe/
"Thật xin lỗi thiếu gia, đột nhiên có đứa trẻ chạy lên phía trước. Ngài cùng thiếu phu nhân không bị giật mình chứ?"
"Đứa trẻ có sao không?"Triển Hồng Tề hỏi trước.
"Không có, tiểu nhân dừng xe kịp thời."
"Không sao là tốt rồi, đi thôi."
"Dạ"Phu xe lên tiếng, xe ngựa lại tiếp tục tiến về phía trước, âm thanh khách lạp khác la[j lần nữa vang lên, ly động có quy luật cũng trở lại, nhưng Như Ý cảm giác vẫn không cảm thấy thoải mái, ngược lại cảm giác muốn nôn liên tục dâng lên trong cổ họng, khiến nàng không thể tiếp tục rúc vào trong ngực cảu tướng công, hơi đẩy hắn ra, ngồi dậy.
"Sao vây?"Triển Hồng Tề ngạc nhiên hỏi.
"Ta thấy không khỏe"Nàng che miệng thấp giọng nói,
"Cái gì?"Hắn không có nghe rõ.
"ta —"Như Ý vừa mở miệng, một trận buồn nôn thiếu chút nữa khiến nàng phun ra, nàng che miệng thật chặt, mặt khó chịu tái nhợt.
"Dừng xe!"Triển Hồng Tề lập tức cất giọng kêu lên.
Nghe tiếng, phu xe sau đó"Hư"một tiếng, xe ngựa lắc lư một cái, ngừng lại.
"Như Ý —-"
"Ta muốn ói."Không đợi hắn hỏi xong, nàng đã nhanh chóng noi, đồng thời đi về phía trước màn vải.
Triển Hồng Tề hành động nhanh hơn, vừa nghe nàng muốn ói, lập tức nhảy xuống xe trước nàng, cẩn thận nhanh chóng ôm nàng xuống. Như Ý hai chân vừa chạm đất, lập tức đẩy hắn ra, ngồi xổm xuống nôn một trận. Hắn lo lắng nhìn nàng nôn, ưu tâm không biết làm thế nào. Tại sao lại như vậy? Nàng không phải vừa rất tốt sao? Lam sao lại dột nhiên muốn ói?
"Thế nào, tại sao lại như vậy? Nàng cảm thấy không thoải mái chỗ nào, Như Ý?" Hắn khẽ vuốt lưng nàng, lòng như lửa đốt hỏi, cũng không đợi nàng trả lời, vừa thấy nàng dừng nôn, lập tức bế nàng lên, nhảy vào trong xe.
"Đến chỗ đại phu."Hắn nhanh chóng ra lệnh.
"Tướng công....."Như Ý suy yếu muốn tránh khỏi hắn.Nàng vừa mới ói xong, trên người toàn múi khó ngửi,
"Đừng động."Hắn lập tức ngăn cản nàng.
"Có mùi....."
"Nàng cho là ta sẽ để ý sao? Ta chính là quan tâm đến thân thể nàng. Nàng trước đừng nói, nghỉ ngơi một lát, nhịn một chút, cũng nhanh đến chỗ đại phu."Hắn chân mày nhăn lại ôn nhu nói, không thèm để y phục mình bị bẩn, trực tiếp lấy tay áo ôn nhu lau miệng cho nàng.
Như Ý vành mắt hồng lên, đột nhiên có cảm giác muốn khóc. Nàng thế nào? Trước đây chưa từng thích khóc giống như hiện tại.
Xe ngựa trầm xuống một cái, rồi dừng lại."Thiếu gia, đến chỗ đại phu rồi,"Phu xem lớn tiếng nói,
Triển Hồng Tề không nói gì, lập tức ôm nàng xuống xe. một đường ôm vào trong tiệm thuốc, để đại phu nhìn xem rốt cuộc nàng bị bệnh gì.
Đại phu trước hỏi qua tình huống đại khá, sau liền bắt mạch cho Như Ý, xem hết tay này lại đổi qua tay khác.
"Đại phu, như thế nào?"Triển Hồng Tề lo lắng đứng một bên, không nhìn được mở miệng hỏi.
Đại phu lại bình tĩnh xem mạch một lát, lúc này mới thu tay lại cười, công bố đáp án: "Phu nhân có tin mừng."
Nghe vậy, Triển Hồng Tề vừa mừng vừa sợ mở to hai mắt, Như Ý cũng giông vậy, chẳng qua ngoại trừ vui mừng bên ngoài, nàng còn có chút khó tim, không thể tin nổi, trong cơ thể nàng đang có một hài tử, hài tử của tướng công.
Nàng đưa tay xoa trên cái bụng bằng phẳng, cảm động vô cùng, Tay hắn lúc này cũng xúc động đặt lên nàng.
"Cảm ơn nàng."Hắn khẽ nói với nàng, giọng dị thường khàn khàn,
Như Ý nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười rực rỡ như hoa lúm đồng tiền,"Cảm ơn chàng."Nàng cũng nói với hắn một câu như vậy,sau đó cầm chặt tay hắn. Hai người nhìn nhau cười một tiếng,
Cùng nắm tay, bên nhau đến già.