Nghe được Hạnh Nhi báo rằng Ngọc Hoàn đã đi trước tìm Tề nhi, Triển phu nhân mặt liền biến sắc, không kịp tiếp tục trách mắng Hoàng tổng quản, cũng vội vã hướng Trúc viên chạy tới. Đi đến trước cửa phòng nhi tử, bà còn chưa kịp bước qua ngạch cửa vào bên trong, thiếu chút nữa đã bị một người từ trong phòng chạy xa xô ngã, cũng may có Hạnh Nhi đi phía sao nhanh tay nhanh mắt đỡ bà.
"Phu nhân cẩn thận"
"Ngọc Hoàn, thế nào?"bất chấp bản thân, Triển phu nhân vịn vào người vừa suýt làm ngã bà, hỏi Dương Ngọc Hoàn đang lệ rơi đầy mặt, lại bị nàng lắc đầu hất tay ra.
"Thật xin lỗi."Dương Ngọc Hoàn thươn tgâm muốn chết thấp giọng khóc không ra tiếng, che mặt chạy đi.
Nhìn bóng lưng nàng thương tâm rời đi, Triển phu nhân biết mình đến chậm, lời nói dối của bà đã bị vạch trần, hiện tại bà lo lắng không phải là làm sao giải thích cho Ngọc Hoàn, mà là nên đối mặt với nhi tử như thế nào. Bà nhăn mày, đang do dự không biết có nên nghĩ ra một cái cớ hợp tình hợp lý trước, sau mới trở lại đối mặt với nhi tử, thì từ trong phòng truyềnra âm thanh của con trai.
"Là Nương ở ngoài cửa sao?"
Bà cứng đờ cả người, vẫn còn giãy dụa không biết có nên ứng tiếng không thì nhi tử tay quấn băng vải đã tới trước, bên cạnh là nữ nhân mà bà cho rằng cả đời này cũng..... không bao giờ gặp lại nữa.
"Nương không đi vào sao?"Triển Hồng Tề nhìn mẫu thân thần sắc bất định, đang đứng ngoài cửa mà nói.
Cùng đã bị nhi tử nhìn thấy rồi, Triển phu nhân không còn cách nào khác hơn là nhắm mắt đi vào trong nhà.
"Nương nghe nói ngươi bị thương, có nghiêm trọng không? Xảy ra chuyện gì, như thế nào lại bị thương vậy?" Bà quan tâm hỏi, giọng nói có chút thấp thỏm chột dạ.
"Nương không biết tại sao hài nhi lại bị thương sao?"Hắn cố ý hỏi ngược lại.
"Nương.....nương làm sao mà biết được?"Triển phu nhân sắc mặt tái nhợt, lẩn tránh ánh mắt nhi tử.
"Hài nhi cho là Hoàng tổng quản đã nói với ngài. Hài nhi là vì cứu Như Ý mới bị thươn g."Một mặt, Triển Hồng Tề nhìn về phía thê tử, nhẹ giọng trách cứ: "Như Ý, sao không gọi nương?"
"Nương" Như Ý cúi đầu, cung kính kêu một tiếng.
Triển phu nhân không còn gì để nói, nhưng đã hiểu nhi tử muốn Kim Như Ý kêu bà một tiếng nương, ý chính là tuyên bố nàng là thê tử của hắn, là thiếu phu nhân của Triển gia.
Nhưng xung hỉ tân nương mua được này làm sao xứng với nhi tử xuất sắc của bà được, đôi mày cảu bà càng lúc càng nhăn lại.
"Nương không phải có điều muốn nói với hài nhi sao?"
"Cái gì?"Bà hoàn hồn.
"Nhìn nương như có lời muốn nói."
"Cũng không phải chuyện gì lớn, ngươi đang bị thương, nên nghỉ ngơi thật tốt, ta nói với vợ ngươi là được."Nói xong, Triển phu nhân nhìn về phía đứa con dâu chướng mắt ra lệnh: "Ngươi, đi theo ta."
"Thật xin lỗi, nương."Bà còn chưa kịp xoay người liền nghe thấy nhi tử mới miệng,"Hài nhi cần Như Ý chiếu cố, không muốn nàng rời khỏi người, cho nên ngài muốn nói gì thì cứ nói ở đây đi."
Bà nhăn chặt chân mày, không tự chủ được cảm thấy một trân tức giận, thốt ra: "Ngươi lo lắng cái gì?Nương cũng sẽ không ăn thịt nàng."
"Nương không phải là yêu quái ăn thịt người, dĩ nhiên sẽ không ăn người. Nương nói lời này thật buồn cười, Như Ý, nàng có thấy vậy không?"Triển Hồng Tề cười ha hả nói.
Triển phu nhân sắc mặt càng khó coi, thật sự bị làm cho tức điên."Ngươi muốn mẹ nói ở chỗ này, thì ta nói.Ta muốn ngươi cưới Ngọc Hoàn làm vợ."
"Nương thật là thích nói đùa, hài nhi đã có thê tử, sao còn có thể cưới Ngọc Hoàn?"
"Chỉ cần nàng cùng ngọc Hoàn không ngại là được."Triển phu nhân duỗi tay, chỉ về phía Như Ý lúc này bởi vì khiếp sợ mà mở tròn hai mắt, mặt cắt không còn giọt máu.
"Nhưng con để ý" Triển Hồng Tề trầm mặt lạnh giọng nói, tức giận đến nỗi ngay cả nụ cười giả trang cũng biến mất. Hắn vẫn cho rằng những hành động liên tiếp của mình đã bày tỏ rõ ràng, mẹ hắn cũng nên biết tâm ý của hắn đối với Như Ý mới đúng, không ngờ mẹ lại vẫn cố tình nói ra những lời như vậy trước mặt Như Ý!
"Ngươi để ý cái gì? Ngọc Hoàn không chỉ là một mỹ nhân, tinh thông cầm kì thi họa, thuê thùa, dệt vải, may vá những thứ nữ hồng này cũng không làm khó được nàng. Cô nương tốt như nàng không phải đi đâu cũng gặp được, hơn nữa nàng lại yêu ngươi tha thiết, ngươi ——"
"Đủ rồi!"Hắn cũng không nhìn được nữa lạnh giọng quát lên.
Triển phu nhân bị nhi tử quát như vậy, đột nhiên ngơ ngẩn. Đây là lần đầu tiên nhi tử giận dữ như vậy với người làm mẹ như bà"
"Nương, hài nhi tâm ý đã quyết, xin ngài đừng có nói nữa. Cả đời này,trừ Như Ý, hài nhi sẽ không cưới bất kì nữ nhân nào khác."
Hắn kiên định nói, lúc ánh mắt nhìn sang Như Ý, giọng nói trở nên nhu hòa hẳn lên, ánh mắt cũng như vậy."Đây là ta cam kết với nàng, Như Ý." Hắn cầm lấy tay nàng.
Như Ý cảm động khiến hốc mắt phiếm hồng, vui sướng cùng kích động nước mắt thiếu chút nữa thì chảy ra.
Nàng nhìn hắn không chớp mắt, mặc dù hình ảnh hắn đã bị nước mắt chính mình làm mờ thành một mảnh, nàng cũng không dời tầm mắt đi. Nàng rốt cuộc có tài đức gì có thể gả làm vợ hắn, lại được hắn yêu như vậy?
Nàng cuối cùng cũng không nhịn được nước mắt rơi từng giọt.
"Thật là, ta đã nói sẽ không cưới nữ nhân khác, sao nàng còn khóc như vậy?"Nhẹ lau nước mắt của nàng, Triển Hồng Tề đau lòng thở dài nói.
Nhìn vẻ mặt nhi tử ôn nhu lau đi từng giọt nước mắt, Triển phu nhân dù không nguyện ý thừa nhận, cũng biết đại thế đã mất ( hết hy vọng ).
Những lời nói dối của bà,nhi tử tám phần là đã phát giác? hắn không có thẳng mặt chất vấn bà, chính là đã cho người làm mẹ này mặt mũi rồi, bà còn có thể yêu cầu cái gì nữa đây?
Cả đời này, trừ Như Ý, hài nhi sẽ không cưới bất kì nữ nhân nào khác...... Đây là ước mơ tha thiết được chuyên nhất độc sủng của biết bao nữ nhân, ngay cả năm đó tự mình muốn lão gia nạp thiếp, cũng từng hy vọng xa vời có thể độc sủng như vậy, hi vọng lão gia có thể cự tuyệt đề nghị nạp thiếp, nhưng cuối cùng nhận được cũng chỉ là khổ sở cùng chua sót.
Thôi! thôi! Nếu như nàng thật sự thương yêu Ngọc Hoàn như vậy, cũng không nên để nàng rơi vào tình cảnh thống khổ như bà đã từng chịu, cùng chung chồng với nữ nhân khác.
Về phần con dâu ở trước mặt lúc này.....
Trong phủ lớn như vậy, nàng không tin mười năm nay mình có thể coi thường sự tồn tại của nàng, đối với nàng nhắm mắt làm ngơ, thì sao bà không thể tiếp tục như vậy mười hay hai mươi năm nữa .
Nhìn lại hai người hoàn toàn không thấy trưởng bối như bà tồn tại, ở bên kia khanh khanh ta ta nói chuyện yêu đương, bà khẽ thở dài, xoay người rời đi. Nhi tử đã trưởng thành rồi.
Dương Ngọc Hoàn biết được Triển Hồng Tề rất yêu nguyên phối, đáy lòng không dư một chút không gian nào dung nạp tình yêu của nàng, mặc dù thương tâm muốn chết, đón nhận kết quả này, hôm sau nàng liền để lại thư, một mình lặng lẽ rời Triển gia.
Triển Hồng Tề mặc dù cảm thấy có chút tội lỗi, có chút lo lắng, nhưng người đã đi, hắn cũng không thể làm gì, chỉ có thể sai người ra roi thúc ngựa đem tin sư muội đã rời Triển gia báo cho sư phụ sư mẫu, đồng thời phái ngươi dò xét hành tung của sư muội,hy vọng sau khi tìm được, có thể vụng trộm bảo người đi theo bảo vệ an nguy cho nàng.
Vì chuyện này, gần đây có rất nhiều người ra ra vào vào Triển gia, bận rộn đến người ngã ngựa đổ.
Như Ý vì vậy mà vô cùng áy náy.
"Thật xin lỗi"
"Xin lỗi vì cái gì?"Triển Hồng Tề không hiểu hỏi.
"Nếu không phải vì ta, Dương cô nương sẽ không từ mà biệt như vậy, liên lụy mọi người phải đi tìm."Nàng vừa giúp hắn cới áo, cởi xuống ngoại sam đã vị cơn dông ban chiều làm cho ướt nhẹp, vừa tự trách.
Triển Hồng Tề cầm tay nàng, kéo nàng đến trước người.
"Chuyện này không liên quan đến nàng, cá tính sư muội hay làm theo ý mình, ta nên sớm nghĩ tới nàng sẽ muốn rời đi, phái người âm thầm theo sát nàng, đây là sơ sót của ta."Hắn vòng ôm nàng nói.
Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng vừa nghĩ tới Dương cô nương thiên kiều bá mị, trẻ tuổi xinh đẹp như hoa, một thân một mình đi xa lại có nhiều nguy hiểm, nàng không có cách nào yên lòng."Dương cô nương liệu có chuyện gì không?"nàng buồn bã nói,"Có lẽ ban đầu chàng không nên cự tuyệt nàng như vậy."
"Không cự tuyệt chẳng lẽ muốn ta tiếp nhận sao?"Hắn cau mày nói.
Như Ý ánh mắt ảm đạm, đột nhiên im lặng.
"Sao đột nhiên không nói gì?"
Bởi vì trong đầu nàng hiện lên hình ảnh hắn và Dương cô nương ở cùng một chỗ, hai người họ xứng đôi như vậy, tựa như trời sanh một cặp.
"Dương cô nương dáng dấp rất đẹp, hiểu biết lễ phép, ưu nhã lịch sự, giơ tay nhấc chân đều tản ra phong phạm khuê tú, ngay cả nương cũng thích nàng như vậy."Nàng thấp giọng nói.
Hắn liền để kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, đôi mày đen không tự chủ nhíu lại."Thế thì đã sao? Nàng muốn nói gì?"
Như Ý nhìn hắn một cái, lại cúi đầu trầm ngâm một hồi mới thấp giọng hỏi: "Tướng công không thích Dương cô nương sao?"
"Ta chỉ coi nàng là muội muội"Hắn đưa tay nâng cằm nàng, nghiêm túc nhìn nàng nói.
"Tại sao?"Nàng không thể không hỏi, bởi vì Dương cô nương tốt đẹp như vậy, hơn nàng gấp trăm lần —–ít nhất bà bà (mẹ chồng ) nói như vậy với nàng, tướng công sao có thể chỉ coi nàng là muội muội mà không động tâm đây?
"Cái gì tại sao?"
"Mười năm qua, tướng công vẫn luôn cùng Dương cô nương sớm chiều chung sống, Dương cô nương dáng dấp đẹp như vậy, Sao chàng có thể không động tâm?"
"Bởi vì ta đã có vợ"
Nàng ngẩn ra, không nghĩ hắn sẽ trả lời như vậy.
Nói như vậy chẳng nhẽ nếu trước đây tướng công không thành thân với nàng, thì hắn sẽ thích Dương cô nương? Nàng không muốn nghĩ như vậy, nhưng trong lòng đột nhiên cảm thấy một trận co rút, khổ sở đến nín thở mới chịu đựng được.
Mặc dù nàng sớm biết mình cái gì cũng kém hơn Dương cô nương, cũng biết chỉ cầm người có mắt đều sẽ chọn Dương cô nương, nhưng cũng không có cách nào chịu được, nguyên nhân tướng công ở chung với nàng, chỉ vì đã thành thân với nàng.....Lòng nàng thật khó chịu, giống như sắp không thở nổi. Nàng nhất định phải rời khỏi đây, đi ra ngoài.
"Ta....ta trước đây có đáp ứng dạy cho phúc thẩm cách làm cá muối...."Nàng cuống quít đứng dậy, xoay người muốn đi, lại bị hắn giữ lại, kéo cả người ôm vào trong lòng."Nàng vừa mới nghĩ cái gì?"Hắn hỏi.
"Không có"Nàng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
"Ta....... phúc thẩm nói muốn làm cá muối!"Nàng vừa lấy cớ, lại bị hắn cắt ngang.
"Nếu như nàng không muốn nói, vậy thì để ta nói."Hắn đưa tay nâng cằm của nàng, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt ảm đạm của nàng,"Mười năm nay, ta không động tâm với sư muội thật sự cũng ý thức trách nhiệm sau khi thành thân với nàng không cho phép, nhưng từ khi gặp lại nàng, cùng nàng chung đụng, trong lòng ta tất cả đều là nàng.
"Nhìn nàng khổ cực làm việc, ta sẽ đau lòng không thôi.. Biết có nam tử khác ái mộ nàng, ta chỉ muốn đánh bẹp đối phương, đem nàng giấu đến một nơi chỉ có ta nhìn thấy. Nàng khiến cho ta muốn chăm sóc nàng, đau nàng, bảo vệ nàng, còn có yêu nàng, đây là lý do ta đối với sư muội như muội muội, bởi vì nàng ta không có cách nào khiến ta có cảm giác như vậy, lòng ta chỉ động tâm với nàng."
Hắn vô ý tỏ tình, khiến cho nàng tim đập kịch liệt thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng cắn môi, muốn ngăn cản mình vui quá mà khóc, cũng không biết mình sớm lệ rơi đầy mặt.
Hắn nói trong lòng hắn đều là nàng, hắn nói tim hắn chỉ vì nàng mà loạn nhịp, hắn nói hắn muốn chăm sóc cho nàng, đau nàng, bảo vệ cùng yêu nàng, hắn sao có thể đối tốt với nàng đên vậy? Mà nàng làm sao mới có thể báo đáp cho hắn? Nàng cũng muốn làm điều gì đó cho hắn.
"Nàng gần đây hình như đặc biệt thích khóc."Triển Hồng Tề ôn nhu lau đi hàng lệ trên mặt nàng.
"Ta nên làm cái gì?"Nàng cầm tay hắn, khản giọng nói.
Công việc của hắn, nàng không giúp được gì, chuyện trong phủ đã có tôi tớ làm, muốn phục vụ bà bà, bà bà lại muốn nàng cách càng xa càng tốt, nàng hoàn toàn không biết mình có thể làm gì cho hắn.
"Nên làm cái gì?"Triển Hồng Tề không hiểu ý nàng."Nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó."nàng bây giờ là thiếu phu nhân thật sự của Triển gia, ngoại trừ mẹ ra, trong phủ sẽ không có ai dám vô lễ hay chậm trễ, nàng có thể muốn làm gì cũng được, chỉ cần đừng khiến bản thân bị thương hay mệt mỏi là được."
Nàng lắc đầu."Ta muốn làm gì đó cho chàng, ta có thể làm gì cho chàng đây?"
"Cho ta?"
Nàng gật đầu, mặt chờ đợi ,mà hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ ý nàng.
"Ta có một nguyện vọng, nàng nguyện ý giúp ta đạt được nó sao?"Hắn cúi đầu, ôn nhu hôn nàng.
nàng không chút do dự gật đầu, mặc dù nàng không biết mình có thể làm được việc hắn nhờ hay không, nhưng nàng nhất định sẽ làm hết khả năng.
"Ta chính là muốn nương tử Như Ý của ta, có thể sống hạnh phúc, không buồn không lo."Hắn mở miệng cười nói.
Như Ý một lần nữa lại không khống chế được hốc mắt đỏ bừng, hai gò má ướt đẫm.
"Tại sao lại khóc?"Hắn thở dài nói.
Nàng lắc đầu, vòng tay , vùi mình vào trong ngực hắn, ôm hắn thật chặt."Cám ơn chàng, tướng công, cảm ơn chàng. Ta yêu chàng."
Triển Hồng Tề chấn động mạnh mẽ.
"nàng vừa mới nói gì?"Hắn nâng mặt nàng lên, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói khàn khàn.
Như Ý ngẫn lệ, đỏ mặt, mặc dù ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên định nhìn thẳng vào hắn nói: "Ta yêu chàng, tướng công"
Hắn không thể hài lòng hơn được, hắn chưa bao giờ biết mình sẽ hi vọng, chờ đợi nàng nói với hắn ba chữ này đến như vậy. Hắn xúc động cúi đầu hôn nàng, nụ hôn kích tình khiến nàng tóm lấy xiêm y của hắn, khẽ thở một tiếng, lại càng thêm kích thích hắn muốn nàng. Hắn ôm lấy nàng, đi về phía giường.
"Tướng.......tướng công?"Như Ý có chút không biết làm sao, bên ngoài vẫn là ban ngày, hơn nữa hắn vừa nói hắn chỉ trở lại để thay aó, sau đó còn phải ra ngoài,chuyện này là sao?
Vừa mới đặt lưng xuống giường, cả người hắn liền đè lên nàng, không ngừng hôn lên mặt, lên cổ nàng.
"Chờ...... chờ đã, tướng công.......chàng không phải là còn —–"Nàng giãy giụa muốn nhắc nhở hắn, lại bị hắn dùng nụ hôn ngăn lại.
Tay hắn nhanh chóng lột đi xiêm áo trên người nàng, thoát đi cái yếm của nàng.
Nụ hôn của hắn tời khỏi môi nàng, một đường gặm hôn xuống.
"A....."Đó là một cảm giác yêu kiều then thùng cùng không biết làm sao, chống lại ánh mắt nóng rực của hắn, nàng vô cùng xấu hổ nhắm mắt lại, không nhìn được bật lên một thanh âm yêu kiều.
Tóc đen của nàng tán loạn, toàn thân phiếm hồng, trong miệng ngâm lên từng tiếng yêu kiều bộ dạng hấp dẫn, khiến cho Triển Hồng Tề không chịu nổi nữa, nhiệt tình đoạt lấy nữ nhân của hắn. Như Ý của hắn, nương tử của hắn, chỉ thuộc về hắn.
Rốt cuộc cũng tìm được tung tích của Dương Ngọc Hoàn, sau khi xác định nàng bình yên vô sự, Triển Hồng Tề lập tức phái người âm thầm bảo vệ, đồng thời gửi thư thông báo cho sư phụ, giải quyết cọc tâm sự này.
Chuyện phiền lòng ít đi, hắn rốt cuộc có thể chuyên tâm sủng ái nương tử Như Ý của hắn, bù đắp lại ủy khuất suốt mười năm qua của nàng.
Sáng sớm, dùng xong bữa sáng, hắn lập tức phân phó người làm chuẩn bị xe ngựa, sau đó gọi nha hoàn thay trang phục ra ngoài cho thiếu phu nhân.
"Tướng công, chúng ta đi đâu vậy?"Như Ý nghi ngờ hỏi.
"Nàng muốn đi đâu?"Hắn hỏi ngược lại nàng.
Nàng ngẩn ra, lộ ra vẻ mặt mờ mịt, không hiểu tại sao hắn lại hỏi ngược lại nàng như vậy? Người chuẩn bị xe ngựa,bảo nha hoàn thay trang phục cho nàng muốn xuất môn không phải là hắn sao? Triển Hồng Tề khóe miệng khẽ nhếch, bỗng nhiên nghiêng người hôn lên đôi môi kiều diễm của nàng một cái. Nàng kinh ngạc mắt đột ngột mở to, cả khuôn mặt cũng đỏ lên, bởi vì nha hoàn tiểu xuân vẫn còn ở bên cạnh mà!
Triển Hồng Tề không chút để ý lại hôn nàng một cái, sau đó mới mỉm cười ôn nhu nói: "nàng muốn đi đâu? Có chỗ nào muốn tới không?"
Như Ý trừng mắt nhìn lắc đầu, đầu trống rỗng, căn bản không hiểu có chuyện gì xảy ra, hắn sao vẫn hỏi nàng muốn đi đâu?
"Nếu nàng vẫn không nghĩ ra mình muốn đi đâu, vậy hành trình hôm nay ta sẽ quyết định, nếu nàng không thích, có thể nói với ta, chúng ta liền tới nơi khác."
"Ta không hiểu....."Nàng mờ mịt nhìn hắn nói.
"Không hiểu cũng không sao, chỉ cần đi theo ta là được."Hắn áp sát ngoại sam của nàng, dắt tay nàng đi ra phía cửa.
Sau khi lên xe ngựa, Như Ý vẫn không biết họ sẽ tới đâu, mà hắn vẫn chỉ cười nhạt không nói. Kết quả, hắn lại mang nàng đến hí phòng xem diễn,trải nghiệm mới mẻ khiến nàng vừa mừng vừa sợ, xem như mê như say, thích vô cùng. Sau khi rời hí phòng, hắn mạng nàng đi ngồi thuyền hoa , dùng bữa trên thuyền. Du thuyền xinh đẹp tinh xảo,châm rãi lướt sóng chở bọn họ đón Thu phong mĩ cảnh ( cảnh đẹp gió thu ), những tia sáng rực rỡ phản chiếu trên mặt sông, đẹp không sao tả xiết.
Như Ý chưa bao giờ trải qua một ngày vui vẻ như vậy, nàng cảm thấy nếu ông trời bắt nàng chết ngay ngày mai, nàng cũng không tiếc. Nàng nói với tướng công, liền bị hắn mắng một câu đứa ngốc, lại bị hắn hôn một cái.
Ngày hôm sau, Nàng tất nhiên không chết, mà hắn sau khi dùng xong bữa sáng lại phân phó người làm chuẩn bị xe ngựa, mang nàng ra ngoài vui chơi lần nữa.
Lúc này hắn mang nàng đến xem người giang hồ làm xiếc, múa đại đao, kể chuyện, ca diễn khúc! Khác hắn những gì nàng thấy ở hí phòng, mỗi cái đều có sự xảo diệu khác nhau, khiến nàng mở rộng tầm mắt.
Liên tục mấy ngày, hắn mang nàng xem cuộc vui, dạo phố, ngồi thuyên hoa du sông, cưng chiều nàng hết mực, khiến cho nàng như bước trên mây hạnh phúc đến khó tin, nhưng cũng mang theo điểm bất an, bởi vì bà bà luôn tránh mặt nàng, gần đây không chỉ thường đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng mà sắc mặt còn càng lúc càng khó coi.
Ai, nàng rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể khiến bà bà vui vẻ đây? Mới quay người nói chút chuyện, không nghĩ tới vừa quay lại đã thấy nương tử ở bên cạnh thở ngắn than dài, Triển Hồng Tề chân mày lập tức nhíu mày lại."Tại sao đột nhiên lại thở dài như vậy?"Hắn đi lên trước, đưa tay vuốt lên đôi mày nhăn tít của nàng, ôn nhu hỏi, không thích nhìn thấy bộ dạng cau mày phiền não của nàng.
"Không có". Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi: "Chuyện của chàng đã làm xong?" Ngẩng đầu lên mới phát hiện Vương quản sự đã rời đi.
Hắn gật đầu, cố ý hỏi tới nguyên nhân khiến nàng thử dài,"Bởi vì ta công việc lạnh nhạt nàng có quan hệ sao?"
Như Ý khinh ngạc mở to hai mắt, liên tục lắc đầu,"Chàng sao có thể nói như vậy? Mấy ngày nay chàng mỗi ngày đều ở bên cạnh ta, làm sao lại lạnh nhạt với ta được?
"Nếu như không phải vậy, sao lúc nãy nàng lại than thở, vì sao lại nhăn mày?"
Nhìn mặt hắn nghiêm túc, bộ dạng hỏi đến cùng, Như Ý hơi do dự một chút, rốt cuộc mở miệng nói: "Nương gần đây hình như tâm tình không tốt"
"Sao lại đột nhiên nhắc đến nương?"Triển Hồng Tề nghe vậy ngạc nhiên trừng mắt nhìn, không hiểu hỏi.
"Không phải tướng công hỏi ta vì sao lại than thở sao? Ta chỉ là đang suy nghĩ đến nương, ta rốt cuộc nên làm gì mới khiến cho bà tâm tình vui vẻ đây? Ta bây giờ không nghĩ ra biện pháp."Nàng không nhịn được thở dài, chân mày nhíu lại."Chớ cau mày, nàng quên nàng phải giúp ta đạt được nguyện vọng sao?"Hắn kéo nàng vào trong ngực, ôm nàng ôn nhu nói.
Như Ý khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười chỉ chợt lóe rồi biến mất.
"Ta nên làm thế nào, mới có thể khiến nương thoải mái phấn khởi đây? Nàng hỏi hắn.
Đáp án này Triển Hồng Tề đến nay vẫn còn đang tìm kiếm, nhưng hắn lại không thể để cho thê tử biết, tránh cho tâm tình nàng thêm ủ dột xuống thấp.
"Nàng biết mẹ thích ăn cái gì nhất không?"Hắn hơi suy tư mở miệng hỏi.
"Cái gì?"
Nghĩ đến nàng thật đúng là hỏng bét, ngay cả bà bà yêu thích cái gì cũng không biết,bất kể ăn uống hay phương diện nào khác cũng vậy, khó trách nương thủy chung không thật tình đối xử với nàng, ngay cả mỉm cười cũng không, là lỗi của nàng."
"bánh rán"( Trong convert là diện bính )
nàng ngơ ngẩn,"Bánh rán?"
"Không nên hỏi ta loại bánh rán nào, cùng với tại sao, bởi vì ta cũng vô tình biết được mẹ thích cái này."
"Có ý gì?Vô tình biết được?"
"Trước đây ta phát hiện phu xe mỗi lần thay ta đến các thành trấn khác nhau làm việc, cũng sẽ tìm quán bánh rán mua bánh, ta tò mò hỏi ra, mới biết đó là do mẹ ta phân phó, hơn nữa cũng đã được nhiều năm."
"Thật là lạ."Như Ý cũng cảm thấy nghi ngờ.
"Lạ thế nào cơ?"
"Bánh rán nóng hổi vừa mới ra lò là ngon nhất, nương lại để phu xe đi đến các thành trấn khác nhau mua, chàng không cảm thấy kì quái sao? Hơn nữa nếu nương thích ăn, có thể bảo phúc thẩm làm, hoặc sai người đến đường lớn mua là được, cần gì bỏ gần cầu xa như vậy?"
"Ta cũng không nghĩ đến điểm này, chỉ nghĩ nương thích ăn mùi vị khác nhau, thích bánh rán đến nỗi muốn thưởng thức hương vị vủa các thành trấn khác nhau."
Như Ý sửng sốt.Nói như vậy cũng không sai, hơn nữa tướng công so với nàng hiểu mẹ hơn, cho nên suy nghĩ của hắn chắc sẽ không sai mới đúng.....
"Đang suy nghĩ gì vậy, sao lại đột nhiên không nói lời nào?"
"Ta đang suy nghĩ bánh rán bán trong thành, không biết nương có phải đã nếm qua không? Nếu như mẹ thích ăn các mùi vị khác nhau, chúng ta phải đi đâu mua bánh mới được?"Nàng cau mày hỏi.
"Chớ hao tổn tinh thần, tâm ý mới quan trọng. Không thì như thế này chúng ta cứ mua một ít bánh rán mang về đi. Chẳng qua là mua ở đây? Nàng biết có nhà nào bán bánh rán ngon không?"
"Nam Hoàn phố?"
"A"Như Ý bông nhiên nhẹ"A"một tiếng, nghĩ tới nơi đó là nơi dinh dống của tầng lớp tiểu dân, bất kể ăn dùng, đều không thích hợp mua về cho mẹ."Cái đó không được, thật xin lỗi."Nàng lập tức thu hồi đề nghị.
"Vì sao không được , tại sao lại phải xin lỗi?"Triển Hồng Tề không hiểu hỏi.
"Trong phố Nam Hoàn đều là buôn bán cho những người làm ăn nhỏ, không thể mua cho nương ăn được."
"Tại sao không được? Chỉ cần có thể ăn, ăn ngon là được."Hắn phản đối,"Chúng ta đến hàng bánh rán đó mua đi."
"Nhưng mà!"
"Đừng có nhưng."Hắn hôn nàng một cái, cắt nàng lời nàng nói.
"Chỉ cần nàng không nói, nương sao biết chúng ta mua bánh từ đâu về? Đi, chúng ta đến phố Nam Hoàn."