Đọc đi rồi biết
_____
. Vẫn còn nhớ thời học cấp Ba, có một lần cãi nhau với bạn cùng bàn, lúc đi học cả hai đứa đều ngó lơ nhau. Bỗng nhiên điện thoại nhận được tin nhắn của bạn cùng bàn: Xin lỗi. Mình sai rồi, do mình không đủ bình tĩnh.
Thực ra lúc đó rất cảm động, đang định trả lời tin nhắn thì bạn cùng bàn tự dưng giơ tay kêu lên: Thưa thầy, bạn này chơi điện thoại trong giờ. Lúc đó tôi quả thật không thể ngờ đến kết cục này.
. Cô vừa khóc vừa chạy ra khỏi tòa nhà, vẫy vội một chiếc taxi, chiếc xe lao đi ngay lập tức. Anh đuổi theo phía sau, ngồi lên taxi kế tiếp, vội vã đưa cho tài xế triệu đồng, hổn hển: Bác tài, mau đuổi theo chiếc taxi phía trước giúp tôi. Nhanh lên kẻo mất dấu.
Tài xế nhận tiền xong liền rút bộ đàm ra gọi: A lô, Trương hả? Chú dừng xe anh nhờ tí.
. Ngày nào cô cũng làm cơm hộp đem tặng cho anh. Ròng rã như vậy suốt tháng, đến một ngày, anh ngượng ngùng nói với cô: Cơm hộp ngon lắm, anh...
Lời còn chưa dứt, cô đã mừng rỡ nói: Thật thế ạ? Đấy là của anh trai em làm, anh ấy thích anh lâu lắm rồi.
. Hai người yêu nhau năm, sắp tốt nghiệp đại học, nhưng chẳng có một câu hứa hẹn nào. Lên tàu về nhà, anh phải đi trạm, còn cô trạm. Cô thẫn thờ nói, đến nơi xuống thì gọi em, em tranh thủ ngủ một chút. Không biết qua bao lâu, cô được đánh thức, tàu đã đi quá vài trạm. Anh mỉm cười dịu dàng: Về nhà với anh đi. Cô hạnh phúc bật cười, nụ cười hòa trong nước mắt.
Về đến quê anh, cô bị bán cho một ông già chột mắt hơn tuổi.
. Ngày sinh nhật, cậu bịt mắt cô, thủ thỉ: Đi theo mình nào. Loanh quanh hết nửa tiếng đồng hồ, cậu nói: Mở mắt ra đi. Cô nhìn khung cảnh vắng vẻ xa lạ xung quanh, hồi hộp hỏi: Rồi sao nữa? Cậu không trả lời, lấy ra chiếc iphone plus đưa cho cô gái. Cô xúc động muốn bật khóc: Cậu thật là... Món quà giá trị như vậy...
Chưa kịp nói xong, đã nghe thấy giọng lạnh lùng của cậu: Gọi điện thoại cho bố mẹ mày đi, bảo ông bà ấy là bây giờ mày đã ở trong tay tao rồi.
. Ngày họ gặp nhau, cả bàn tiệc vui vẻ huyên náo, chỉ một mình cô vẫn cúi đầu nghịch ipad. Sau hôm đó, anh luôn hết lòng quan tâm đến cô, làm cho cô rất nhiều chuyện, thường xuyên nhìn cô mỉm cười, nhưng vẫn không dám mở miệng. Về sau có một lần, cô bị mảnh kính vỡ cứa vào. Anh liền lập tức cõng cô đi bệnh viện.
Trên đường đi, cô rưng rưng hỏi, sao anh đối với em tốt thế? Đến lúc này, cuối cùng anh cũng không do dự nữa, thật thà nói với cô: Muốn mượn ipad của em dùng mấy hôm được không?
. Trời mưa, cô đi học muộn, thầy phạt phải chạy quanh sân thể dục. Cô lao vào trong màn mưa, bỗng dưng thấy hình như mưa đã tạnh, ngẩng lên nhìn mới thấy có một chiếc ô đang che trên đầu mình, hóa ra có một chàng trai đang che ô cho cô, cùng cô chạy. Cô đỏ mặt nói: Xin lỗi, mình có bạn trai rồi...
Chàng trai gật đầu: Tôi biết. Nếu tôi không chạy cùng cậu để che cho cậu thì cậu ấy se ra đây chạy. Trời mưa to thế này, tôi không nỡ...
. Anh nói anh rất yêu cô, nhưng mỗi lần đi ăn đều bắt cô đợi nửa tiếng đồng hồ mới đến. Lâu ngày, rốt cuộc cô cũng không chịu được nữa, phải nói lời chia tay. Anh cúi đầu nói: Xin lỗi, luôn bắt em phải đợi lâu như vậy.
Một ngày nọ, cô trở lại nhà hàng mà họ thường hẹn ăn, phát hiện vị món ăn đã đổi, mới hỏi chủ nhà hàng vì sao. Chủ nhà hàng là một thanh niên rất đẹp trai, đã nói với cô rằng: Trước đây có một chàng trai luôn tới đây, xin được tự xuống bếp nấu ăn cho bạn gái. Nhưng bây giờ cậu ấy chỉ nấu cho một mình tôi ăn thôi.
. Anh để ý rất lâu rồi, cô ngồi một mình trong công viên, liên tục uống bia, đôi mắt đỏ lên, dường như đang có tâm trạng. Lúc đó, trong đầu anh chợt lóe lên bao nhiêu nghi vấn về cô gái xinh đẹp mà bí ẩn này. Thấy cô sắp uống hết ba lon bia để trên ghế, nhìn xung quanh không có ai, anh biết mình không thể do dự nữa.
Lấy hết dũng khí, anh tiến lên phía trước, niềm nở hỏi cô: Cô à, mấy cái lon này chắc cô không cần nữa đâu nhỉ?
. Tối đến, anh nằm trên giường trong ký túc xá nghịch điện thoại. Cô gái mà anh thầm mếm đã lâu gửi tin nhắn đế: Em thích anh, làm bạn trai em nhé?
Anh liền nhắn tin trả lời: Em xem tôi là người thế nào đây? Bạn giường dưới của tôi thích em như vậy, em lại nỡ đối xử với cậu ấy như thế?
sau đó anh chặn số của cô, rồi trả điện thoại cho thằng bạn giường trên.
. Anh gửi tin nhắn cho cô: Anh muốn tỏ tình, đang ở ngoài cửa nhà cô ấy, không dám gõ cửa. Em nghĩ cô ấy có đồng ý không?
Em không biết, nhưng anh cố lên. Cô trả lời xong bật khóc. Họ là bạn tốt, nhưng cô vẫn luôn yêu anh.
Điện thoại lại rung: Em mở cửa đi. Anh không dám gõ.
Cô mừng rỡ, vội chạy ra mở cửa. Trông thấy cô, anh tỏ vẻ ngạc nhiên: Sao em lại khóc? Bạn cùng phòng Tiểu Lệ của em có ở nhà không?
. Khi xưa có một phú ông, khi sắp qua đời đã nói với hai người con trai: Hai đứa các con đi đốn củi đi, xem ai đốn được vừa nhiều vừa nhanh.
Từ sáng sớm, người con lớn đã vác rìu đi lên núi đốn củi. Người con thứ hai mài lưỡi rìu cho sắc rồi mới đi. Tối đến, quả nhiên người con thứ hai đốn được nhiều củi hơn. Phú ông nhìn, nói với hai người con: Tài sản để cho cậu cả nhé. Dù sao cậu hai cũng giỏi như thế rồi.
. Anh nắm tay cô đi giữa trời đông. Cô lấy tay phủi đi những bông tuyết trên vai, hỏi anh không lạnh sao? Anh lắc đầu: Sao có thể? Anh rất thích được nắm tay em đi giữa trời tuyết, vì anh chưa từng dám mong chúng mình có thể nắm tay thế này đến khi đầu bạc.
Cô thở dài: Được rồi, nhưng trời đang nắng, tuyết này ở đâu ra vậy? Ngẩng lên, thấy anh đang dùng tay kia gãi đầu cành cạch.
. Anh sắp kết hôn, nhờ cô bạn thân nhất đi cùng chọn nhẫn. Vừa ý một chiếc nhẫn, anh nhờ cô đeo thử lên, cả hai đều ưng ý. Đúng lúc cô định tháo nhẫn xuống thì bị tay anh giữ lại: Đã đeo lên thì đừng bao giờ tháo xuống nữa. Cô mở lớn đôi mắt: Anh... sắp kết hôn rồi cơ mà? Anh mỉm cười: Ừ, kết hôn với em.
Cô tỏ ra rất bất ngờ, sau đó tháo nhẫn xuống, từ chối anh.
. Anh ngủ gục trên bàn, cô đi đến lấy ra từ trong balo của anh một quyển nhật ký. Đây là năm thứ anh yêu thầm cô, ngay ở trang đầu, anh đã viết, đợi đến khi viết hết quyển nhật ký này, anh sẽ thổ lộ với cô.
Cô cẩn thận đặt nhật ký lại vào trong balo, trước khi ấy cô đã xé hết những trang trắng của quyển nhật ký. Sau đó cô chạy vội vào nhà vệ sinh.
. Ông xã, anh không phát hiện ra đây không phải con anh à?
Cái gì cơ? Cô... cô nói rõ cho tôi xem!
Không ngờ vợ đột nhiên nổi khùng lên, hét lớn: Đứa trẻ anh đi đón ở nhà trẻ về có phải con chúng ta đâu???
Tôi phát hoảng, nhìn chằm chằm thằng bé một lúc. Quả nhiên là không phải.
. Anh và cô gặp nhau vào thời chiến. Vì anh làm nhiệm vụ liên lạc tối mật nên cấp trên sắp xếp cho anh cưới một người vợ câm điếc. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô thì anh đã thấy vô cùng yêu mến.
Kết hôn xong chưa kịp động phòng thì anh phải đi công tác. Hai người thư từ qua lại, tình cảm dần nảy sinh. Đúng lúc đang hạnh phúc thì bị địch bắt. Lúc đang tra tấn bức cung, cô đến thăm anh, nghẹn ngào bật khóc nói: Xin hãy tha thứ cho em.
Nghe thấy giọng nam khàn khàn phát ra từ vợ mình, anh hộc máu mà chết.
. tuổi, cô tỏ tình với anh, bị anh từ chối. Tốt nghiệp rồi mỗi người một nẻo đường. Cả hai đều trải qua những mối tình khác nhau. Năm tuổi, giữa đám đông, anh cầu hôn cô. Cô hỏi anh trước đây vì sao không đồng ý? Anh nói, anh muốn trở thành chốn về cuối cùng của em, chứ không phải mối tình đầu. Đến tuổi này chúng ta mới hiểu trọn vẹn về tình yêu.
Cô mỉm cười lắc đầu, sau đó kéo tay một đứa trẻ ra trước mặt anh, nhẹ nhàng bảo: Chào chú đi con.
. Hai người yêu nhau ba năm thì chia tay. Từ đó về sau, phần chữ ký trong email của anh chẳng bao giờ thay đổi, luôn luôn là dòng chữ: Ước mơ của tôi lớn như vậy, nhưng cũng xa đến thế. Cô hỏi, ước mơ của anh là gì? Anh mỉm cười: Một tấm thiệp cưới, có họ của anh và tên của em.
Không lâu sau, cô trở thành mẹ kế của anh.
. Cô đến tháng nên bị đau bụng. Anh ngồi bên cạnh nhìn, sau đó yên lặng lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game. Cô nhìn mãi, cảm thấy trái tim mình dần nguội lạnh. Mấy phút sau, cô thực sự không chịu nổi nữa, chuẩn bị rời đi thì thấy anh lặng lẽ đưa điện thoại đến, bảo: Thôi được rồi, đây, cầm lấy mà che tạm.
. Năm lớp , cô và cậu là hai học sinh đứng đầu khối, suốt ngày tranh nhau ngôi vị đầu bảng. Mọi người đều thấy họ cố gắng học hành, trưa nào cũng vừa ăn canh vừa ôn bài. Lần nào cậu cũng gắp cá viên và lạp xưởng vào trong bát cô, lúc bị phát hiện thì lại nói là không thích, trong mắt lúc nào cũng ngập tràn yêu thương và ấm áp.
Hai năm sau, đến kỳ thi đại học, cô bị ung thư thực quản, chỉ có thể nằm trên giường bệnh. Không còn ai cạnh tranh, thành tích thi của cậu đứng đầu thành phố, nhận được học bổng toàn phần du học nươc ngoài.
. Thời trung học họ là người yêu. Sau này, cô thi đỗ đại học trong nước, anh ra nước ngoài du học. Hai người cứ thế mà xa cách dù chưa từng nói chia tay. Đến khi tốt nghiệp, cô không làm công việc đúng chuyên ngành mà lại chọn làm tiếp viên hàng không. Cuối cùng khi hai người gặp lại nhau trên máy bay, anh rất ngạc nhiên hỏi cô, sao em lại làm tiếp viên hàng không? Cô mỉm cười trả lời: Em đang đợi một người. Em mong mình sẽ là người đầu tiên anh ấy gặp khi về nước.
Anh nhìn cô rồi mỉm cười đáp lại, sau đó giới thiệu vợ và con trai đang ngồi cạnh với cô.
Cuộc sống là như vậy đó.
Dịch: Thu Ngân (Cìu)
Fb: Day.April