Sáng sớm. Trời râm mát. Điệp đeo chiếc cặp một quai lên vai, bước đi chậm. Hôm nay nó không vui. Chuyện hôm qua ở nhà anh Bằng, nó cảm thấy mình cũng có lỗi. Anh Bằng vì nó mà khơi dậy quá khứ trong Vỹ, nó cảm thấy nó mới là kẻ đáng chết chứ không phải là Vỹ.
Bỗng dưng nó cảm thấy có nước rơi vào đầu. Cứ ngỡ nhà ai tưới cây, nhưng rồi nước càng nhiều thêm. Nó ngẩng lên. Mưa! Trời ơi nó đi được nửa đường rồi, quanh đây không có hàng nào có ô hay áo mưa. Mưa xuống rất nhanh, Điệp phát hoảng khi biết mưa mùa hạ rất lớn, nó sẽ ướt như chuột mất. Nhưng chẳng có ngôi nhà nào có một cái mái hiên cho nó trú, nhà ai cũng cao vút lên không đủ để che cơn mưa lớn cho Điệp. Nó vội vã chạy tới gốc cây lớn gần đó, may không có sấm sét. Mưa trút xuống rất lớn. Những kẽ lá không che mưa cho Điệp được, mưa theo đó rơi mạnh xuống mái tóc và chiếc áo trắng của nó.
Nó đưa chiếc cặp lên đầu, chỉ còn phút nữa thôi, nó muộn học mất! Nó cảm thấy bất lực trong cơn mưa. Mưa sao kéo dài thế? Mọi khi mưa đến rồi lại đi mà.
Nó ngồi thụp xuống, gục mặt vào đầu gối. Nó mệt mỏi quá rồi. Những hạt mưa cứ rơi.
Bỗng Điệp không còn cảm thấy những hạt nước trĩu nặng ấy chạy nhảy trên người mình nữa.
Tạnh mưa rồi sao?
Đâu, vẫn rào rào xối xả mà!
Nó đứng dưới bóng râm của cây đã tối, giờ lại còn tối hơn.
Điệp ngẩng lên. Một hình bóng cao lớn đang đứng với chiếc ô che mưa cho nó. Nó nhìn thấy sự lạnh lùng bao quanh hình bóng ấy.
Nó đứng dậy. Cậu thật cao, nó không thể nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của cậu. Nhưng nó cũng không muốn, vì đó là đôi mắt giấu một nỗi đau quá khứ.
Vỹ lạnh lùng nhìn cô bạn:
"Cậu ướt hết rồi!"
Điệp nhìn mình. Mái tóc ướt bám chặt lấy da mặt nó, áo cũng đã ướt nhưng may không ướt sạch người. Nó cảm thấy lạnh. Hắt xì hơi!
Vỹ bỗng tiến lại rất gần nó, đưa tay lên vén những mái tóc đang ướt sũng bám chặt vào mặt Điệp. Bàn tay cậu chạm vào mặt Điệp khiến cho nó đỏ bừng mặt, vội quay ra. Vỹ cũng rút tay về, đôi mắt cậu buồn hơn. Hôm qua anh ấy cũng vuốt tóc cậu nhưng cậu không né tránh (dù biết cậu đang ngủ), còn tôi thì cậu lại quay đi? Điệp đánh trống lảng:
"Sao cậu không mang theo sách vở?"
"Đi thôi! Muộn học bây giờ!" - Đó dường như không phải câu trả lời cho câu hỏi của Điệp.
Điệp đành đi cùng Vỹ, cả hai cùng đi dưới một chiếc ô. Im lặng không nói gì với nhau. Điệp đưa mắt nhìn những hạt mưa đuổi nhau trên không gian, chốc chốc nó lại nghe tiếng thở ở bên cạnh.
Chưa trống. Vỹ và Điệp đứng dưới mái trường để che mưa. Lũ học sinh nhìn thấy Vỹ đến thì chẳng khác gì gặp thần tượng. Chúng nó chạy ra hỏi han:
"Vỹ, hôm qua cậu có làm sao không?"
"Vỹ, cậu khỏi chưa?"
"Vỹ, hôm nay cậu vui hơn chưa?"
"Ơ tại sao cậu đi với Điệp?" - Một đứa không bằng lòng.
Cả lũ nhốn nháo nhìn Điệp, dù sợ Bằng nhưng giờ Bằng không có ở đây nên chúng nó lại chì chiết Điệp. Điệp cúi đầu không nói gì. Vỹ cũng im lặng một hồi rồi nói:
"Mấy cậu đừng làm thế nữa!"
Lũ học sinh và cả Điệp ngạc nhiên. Vỹ lạnh lùng nói tiếp:
"Bỏ đi! Hôm qua là tớ giả vờ đấy, tớ với Điệp chỉ mâu thuẫn thôi, không đáng để các cậu nói bạn ấy như vậy đâu!"
"Sao? Giả vờ?"
"Ngã xe cũng chỉ là tai nạn bất đắc dĩ. Điệp là bạn tớ, vì thế đừng ai nói xấu bạn ấy nữa!"
Rồi Vỹ cầm ô đi đến phòng hội đồng giáo viên. Nhưng Điệp đâu có để ý cậu đi đâu, nó chỉ đứng lặng nhìn theo hình bóng cao lớn của cậu với ánh mắt đã rưng rưng.
Điệp vào lớp. Không thấy Vỹ đâu cả. Nó sốt ruột không hiểu cậu đã đi đâu. Cả lớp cũng bồn chồn, Thanh thì như lửa đốt khi người bạn nó yêu quý lại đi đâu không biết!
Cô giáo bước vào. Điệp không thể chịu nổi, sáng vừa thấy mà giờ lại bốc hơi.
Gương mặt cô giáo hơi buồn. Cô nói:
"Cô thông báo cho lớp ta một tin. Bạn Vỹ đã nghỉ!"
Ngoài trời mưa bỗng có tiếng sét đánh ĐOÀNG!!!!
Điệp như bị điện giật, nó vội vàng:
"Tại sao bạn ấy lại nghỉ ạ?"
Thanh cũng chen vào:
"Bạn ấy sẽ không học ở đây nữa sao ạ?"
Cả lớp cũng nhốn nháo cả lên. Riêng Điệp thì cảm thấy như rơi xuống vực, không thể nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
"Ừ..." - Tiếng cô giáo như một tiếng sét thứ hai.
Điệp và Thanh cảm thấy mình đã chết rồi.
Nhưng cô giáo đã nói tiếp:
"...bạn ấy không học hè ở đây nữa!"
Ối giời đất ơi! Tim đâu rồi? Chết tiệt quả tim mình nhảy đi mất rồi không tìm thấy đâu nữa!
Điệp ngồi phịch xuống, thở hổn hển. Vậy mà mình cứ tưởng cậu ta sẽ đi forever (mãi mãi) chứ. Cả lớp như đang trong đống lửa bị một xô nước đá dội vào, hix hix!!!
Cô giáo lại tiếp:
"Đến ngày khai giảng bạn ấy sẽ học, giờ nghe nói Vỹ đã về quê rồi!"
Cả lớp buồn xo. Điệp lại thẫn thờ. Về quê? Lại một mình cậu ấy dưới vùng biển Non Nước chỉ cô đơn mà nhớ về một quá khứ?
Tự dưng mình muốn chạy ra khỏi đây. Mình muốn được đến chỗ cậu ấy và nói rằng cậu ấy hãy quên đi, mình luôn ủng hộ cậu ấy, mình cảm thông với hoàn cảnh của cậu ấy. Nhưng tại sao mình không làm được? Vì mình ghét cậu ấy? Hay là mình không đủ dũng cảm nhìn vào đôi mắt cậu ấy?
Vậy là chỉ một mình mình ở lại...
Những buổi học hè cứ dần trôi qua.
Buổi trưa hôm ấy, Điệp ra về. Nó giật mình khi nhìn thấy thằng Quang - em trai mình:
"Em đi qua nhà thằng bạn tiện gọi bà chị về!"
"Về làm gì?"
"Sao dạo này chị không ăn trưa ở nhà vậy?"
"Sao? Nhớ chị à?" - Điệp cười nhưng không giấu nổi nỗi buồn.
"Ừm, không có chị chán lắm! Chị toàn ăn trưa với anh Bằng à?"
"Ừ, chị ăn để học luôn cho tiện ấy mà! Để khi nào giỏi Lý rồi thì chị sẽ về ăn cơm cùng!"
"Hix biết đến bao giờ chứ?" - Quang tiu nghỉu. - "Mà dạo này chị lạ lắm nhá! Lúc nào cũng buồn thiu thôi! Chẳng có ai cãi nhau với em em chán lắm." Điệp xoa đầu cậu bé:
"Buồn gì chứ, về nhà mày lại tranh trứng rán với chị sợ lắm! Thôi về đi chị có việc."
Nghe chị trêu vậy Quang thấy vui hơn và đi về. Điệp nhìn theo. Thực sự là Quang nói đúng. Dạo này Điệp không còn hoạt bát như trước nữa. Thanh thì vẫn là Thanh, vì Thanh biết Vỹ sẽ về nhưng sao Điệp cứ có cảm giác nhớ nhung bồn chồn. Có Vỹ thì Điệp ghét nhưng không có thì nó nhớ vô cùng. Một tháng dần trôi qua rồi mà Vỹ vẫn chẳng hề gọi một cuộc điện thoại. Nó thường đến nhà Bằng vì nó thích Bằng, nhưng cũng muốn nghe ngóng tin Vỹ. Mà Điệp thì sĩ diện, không chịu gọi điện cho Vỹ trước.
Nó bước chân vào nhà. Bằng đang đứng bên cửa sổ. Cái dáng cao m của anh đang toát lên vẻ buồn ảm đạm. Bằng đâu có bao giờ như vậy chứ?
Điệp lí nhí:
"Anh..."
"Điệp à?" - Bằng quay lại. Điệp nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai luôn vui vẻ của anh đang rất buồn - "Em ngồi đi, uống cốc nước đã!"
Điệp ngồi xuống, Bằng ngồi đối diện. Anh rót nước, khuôn mặt buồn đến ghê sợ. Điệp rất sợ anh buồn, liền hỏi:
"Anh...anh có chuyện buồn ạ...?
Bằng ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt nó. Nó cũng nhìn lại đôi mắt đang buồn của anh. Không biết đôi mắt của Vỹ có như vậy không?
"Vỹ quyết định không quay lại nữa!"