Điệp sững sờ. Trinh mỉm cười rạng rỡ nhìn Vỹ. Cô giáo nói:
“Vậy thì Trinh sẽ được đi thi học sinh giỏi! Điệp, cô rất tiếc, nhưng em vẫn là một học sinh xuất sắc môn học của cô!”
Mơ ước cuối cùng cũng sụp đổ rồi sao? Tất cả đã chìm xuống vực, mất tất cả không còn một gì nữa. Mặt Điệp tái hẳn đi, nó không tin những gì vừa xảy ra.
“Nhưng em chưa nói hết mà cô!”
Tất cả giật mình. Điệp ngẩng lên. Trinh ngạc nhiên. Cô giáo suýt rơi cái bút định ghi tên Trinh vào danh sách đi thi.
“Hả em chưa nói hết à?” – Cô giáo giữ cái kính trên mắt.
“Vâng ạ! Em nói bạn Trinh giỏi hơn Điệp, vì thế cơ hội nên tạo cho Điệp. Em ủng hộ là ủng hộ Trinh có thể tham gia những cuộc thi về Sinh Học khác cao hơn, vì trình độ của bạn ấy rất tốt!”
“Vậy có nghĩa là em ủng hộ Điệp?”
“Vâng, có lẽ thế cô ạ!” - Vỹ nở nụ cười ranh ma nhìn Điệp đang chết trân.
“Cám ơn em!” – Cô giáo mỉm cười, còn Trinh cũng chết trân nhưng là do tức đến đỉnh điểm.
Cái tên Nguyễn Lan Điệp cuối cùng cũng được ghi vào danh sách.
Cô giáo hài lòng bước ra ngoài. Cả lớp dậy sóng luôn.
“Nhìn Điệp đờ đẫn cả ra kìa!”
“Sướng nhá! Chúc mừng chúc mừng!”
Thanh vội chạy xuống chỗ Điệp, lay lay:
“Này mày làm gì mà đơ ra thế? Mày được đi thi học sinh giỏi rồi đấy!”
Khuôn mặt đờ đẫn của Điệp bỗng chốc giãn ra:
“Ha..ha…”
“Mày không sao đấy chứ?”
Điệp hét lên:
“HAHAHAHAHA TAO HẠNH PHÚC QUÁ THANH ƠI!!!!!!!!!!!!” - Rồi nó ôm chầm lấy Thanh, Thanh suýt nữa ngã nhưng nó cũng mỉm cười vui lây cho niềm vui của cô bạn.
Đúng lúc đó cô giáo chủ nhiệm bước vào:
“Các em, thầy giáo dạy tiết có việc, các em được nghỉ tiết !”
Tất cả reo lên mừng rỡ, ai nấy cũng vui vô cùng vì được nghỉ. Trống TÙNG TÙNG TÙNG! Cả lớp như đàn ong vỡ tổ ào ra khỏi lớp. Chỉ còn Điệp vẫn cứ đứng đó cùng Thanh vui mừng đến khóc òa, Vỹ đứng cạnh mỉm cười còn Trinh tức tới mức cả thân hình nó như sắp bốc lửa. Nó đi ngay ra ngoài lớp với ánh mắt giận muốn thiêu đốt Điệp và các bạn.
Vỹ cười:
“Thôi đi về đi, còn khóa cửa lớp đấy!”
Thanh ở lại khóa cửa lớp, còn Điệp và Vỹ đi về. Bấy giờ Điệp mới nhớ ra chính Vỹ đã giúp nó được đi thi. Nó muốn nói cảm ơn nhưng Vỹ đi nhanh quá, nó phải gắng lắm đuổi theo cái chân dài của cậu. Vỹ chạy ra chỗ để xe, lấy xe đạp ra phóng đi mất. Điệp thở hồng hộc, ôi mệt quá đi, chưa kịp cám ơn mà đã biến rồi sao?
Vỹ đáng ghét, bắt mình chạy đau chân quá! Giờ đi bộ càng thấy đau. Điệp đi về mà nhìn như là nó lết về. Bỗng nó giật mình nhìn ra. Cậu thiếu niên đang ngồi trên chiếc xe đạp đứng ngay cạnh vỉa hè. Hả? Tưởng cậu ta về rồi kia mà?
Vỹ quay lại, mỉm cười:
“Lên đi, không lại bảo gãy chân là do tôi!”
Điệp bước đến, ngồi lên xe. Hừm đáng chết, dám trêu mình sao? Báo hại mình lại gãy chân, sao cứ dính vào Vỹ và dính vào đau chân! Muốn đèo mình thì đợi ở cổng chứ sao đạp tít ra đây, rõ thật là…
Vỹ đạp xe đi. Cậu nói tiếp:
“Sao lại chạy theo tôi vậy?”
“Hả?” - Cậu ta biết mình chạy theo sao?
“Cậu muốn cảm ơn tôi đó à? Thôi khỏi, tôi làm thế không phải ủng hộ cậu đâu. Vì tôi thấy cái giải học sinh giỏi này vẫn không đủ với trình độ của Trinh đâu, Trinh giỏi hơn cậu nhiều. Nên thôi tôi nhường tạm cho cậu đấy!”
Bỗng Vỹ suýt nữa mất tay lái khi có hai cánh tay ôm chặt qua bụng cậu:
“Dù cậu có không ủng hộ hay không cả đời này tớ sẽ biết ơn cậu!!!” - Điệp dựa vào lưng Vỹ, cười rất rạng rỡ.
“Làm gì vậy? Mau bỏ tay ra đi!” - Vỹ luống cuống.
“Tớ cảm ơn kiểu Tây mà, Tây muốn cảm ơn thì ôm một cái đã sao? Mà thôi, tớ cứ ôm cho chắc ăn, tớ sợ cậu lại phóng đi một cái thì tớ bay mất!”
Mấy người đi trên đường bụm miệng cười khi thấy hai cô cậu đèo nhau rất “tình củm”, may là Vỹ rất cao nên họ cứ tưởng là sinh viên. Vỹ hơi đỏ mặt, cậu vội đạp xe đi thật nhanh. Nhưng thực tình cậu không muốn Điệp bỏ tay ra chút nào.
Nhưng Điệp đã bỏ tay ra. Vỹ có vẻ hơi thất vọng (ý gì đây ta ^^).
“Cho tớ đến nhà cậu đi, hôm nay cái Thanh cũng đến đấy! Anh Bằng gọi mà!”
“Gọi làm gì chứ?” - Giọng Vỹ có vẻ không vui.
Điệp lại ôm lấy Vỹ (Oh my god), nói giọng như…nũng nịu:
“Thì để cám ơn cậu đã giúp tớ thắng cuộc tuyển chọn này!”
Sặc! Điệp ăn phải dấm hay chanh mà giọng chua vậy? Vỹ thì siêu ghét mấy cái giọng như thế này, nhưng chẳng hiểu sao cậu thấy phấn khởi. Chiếc xe được tăng tốc đạp nhanh.
“CHÚC MỪNG!!!!”
Điệp vừa bước vào nhà đã có pháo giấy bắn lên, bay lung linh khắp nhà.
Anh Bằng và Thanh đang đứng cạnh bàn ăn. Điệp lóa cả mắt, trên bàn toàn là món ăn mà nó thích nhất. Thanh nói:
“Hai người đến lâu thế, tớ về sau mà còn đến trước nè! Anh Bằng đã nấu ăn đó, mau vào ăn đi!”
“Sao anh biết là em vượt qua kỳ tuyển chọn này?” - Điệp cười.
“Em chỉ cần làm được bài là anh đã nấu ăn luôn cho em rồi, Thanh gọi điện về cho anh mà! Anh tin chắc em vượt qua, chúc mừng em!”
“Đâu có, cũng nhờ Vỹ đấy! Cậu ấy đã ủng hộ em!”
“Tôi có nói ủng hộ cậu đâu?” - Vỹ nói nhưng cười rất tươi.
Bằng mở màn:
“Nào, trời đang lạnh rồi, để không khí vui lên thì chúng ta cùng ăn thôi! Anh đã nấu chè cho mấy đứa, toàn chè thập cẩm xịn đó nhá, Điệp và Thanh ở lại đến chiều đi để cùng ăn!”
Điệp hau háu:
“OK anh, nhưng mà chỉ có chè thôi thì em không thích đâu!”
“Sao vậy?” - Bằng ngạc nhiên.
“Anh phải cho bọn em nghỉ buổi học gia sư chiều nay thì em mới chịu!”
Tất cả cười ầm lên. Bằng gật gù:
“Rồi rồi, anh sẽ cho nghỉ hết tuần luôn! Miễn sao học tốt đừng có mang điểm kém về nữa đấy!”
Vỹ lại chọc:
“Anh yên tâm, Điệp sẽ mang điểm cao hơn điểm lần trước mà! Lần trước điểm, lần này điểm là được chứ sao?”
Điệp vùng lên định đánh cho Vỹ một cái, nhưng Vỹ lúc nào cũng nhanh hơn. Thanh buồn cười quá vội vàng:
“Thôi nào, ăn đi không nguội bây giờ!!!”
Căn nhà rạng ngời tiếng cười, không hề biết có một người đi qua nhà đã đứng đó nhìn với ánh mắt sắc lạnh:
“Hãy đợi đấy!”
_