Điệp được đưa ngay vào phòng cấp cứu để tăng nhiệt cơ thể. May là bác tài xế phóng rất nhanh và mọi người giúp đỡ nên không nguy hiểm đến tính mạng. Bác sĩ sau khi đã giữ ấm cơ thể cho Điệp liền đi ra. Lúc này bố mẹ và em trai Điệp cũng đến, vô cùng hoảng hốt. Bác sĩ nói:
“Không sao rồi, rất may là cháu đã được cấp cứu kịp thời! Nếu trong hôm nay nhiệt độ trở lại bình thường thì cháu sẽ được chuyển về phòng bệnh.”
Ai nấy thở phào. Vỹ và Thanh mệt nhọc ngồi xuống, cô giáo và anh hướng dẫn cũng nhẹ cả người. Gia đình Điệp cũng hết lo lắng. Thanh nhìn Vỹ:
“Vỹ, người cậu ướt hết rồi!”
Bấy giờ mọi người mới để ý đến Vỹ. Vì ôm Điệp cố gắng giữ nhiệt cho Điệp nên người cậu đã ướt đầy nước. Cô giáo bảo:
“May quá, lúc đó cũng nhờ Vỹ mà Điệp vẫn còn tỉnh được, nếu không thì hôn mê nguy hiểm lắm!”
Mẹ Điệp vội chạy tới:
“Trời ơi cháu đã giúp Điệp nhiều quá, cô không biết cám ơn thế nào!”
“Không sao đâu cô, Điệp là bạn cháu mà!” - Vỹ đáp.
“Nhưng không biết đứa nào đã đẩy Điệp xuống nhỉ? Điệp không thể lộn xuống thác như vậy được!” – Thanh tức giận.
“Cô sẽ tra hỏi, nếu như biết được đó là học sinh nào cô nhất định sẽ kỷ luật nặng hoặc đuổi học!” – Cô giáo cũng giận lây.
Vỹ cũng tức uất người, cậu chỉ muốn biết đó là ai để cậu xé xác nó ra. Thật không ngờ có đứa lương tâm dã man đến thế! Nếu như Trinh mà không kéo Điệp lại, cậu không cứu kịp chắc là Điệp rơi từ trên thác xuống rồi.
Nhưng cậu có biết đâu người đó chính là người đã kéo Điệp lại ấy…
Thân nhiệt Điệp đã tăng lên, Điệp bị sốt vì cảm. Hiện giờ nó lại đang từ lạnh thành nóng. Người nó sốt độ và còn phải quấn băng vì ngã vào đá. Nhưng nó cũng đã chuyển đến phòng bệnh để chăm sóc vì đã tỉnh lại. Bố và Quang phải về đi làm và đi học, chỉ có mẹ ở cạnh Điệp. Vỹ thì về thay quần áo, Thanh cũng phải về.
Đến chiều tối mẹ có việc phải đi, Điệp nằm một mình trong phòng bệnh. Nó thẫn thờ nhìn mình xây xước trong gương, trán nó thì đắp khăn lạnh. Nó như thế này thì đi học, đi thi kiểu gì cơ chứ?
“Điệp!!!!!” - Một tiếng gọi thất thanh vang lên.
Điệp giật mình ngồi dậy. Chàng trai tìm thấy phòng nó chạy ngay vào. Nó chưa kịp hiểu gì thì anh đã ôm chặt lấy nó.
“Điệp, em không sao chứ? Em có đau không, có làm sao không?” - Giọng anh hốt hoảng ngay bên tai Điệp – “Anh nghe tin là chạy ngay đến đây, anh xin lỗi vì đã đến muộn!”
Điệp cũng nhận ra đó là anh Bằng, nó cười:
“Anh làm gì mà ôm chặt thế, em đỡ rồi!”
“Người em nóng thế này mà nói đỡ sao?”
“Anh càng ôm thì em càng nóng đấy! Thà nóng còn hơn, hôm nay thân nhiệt em còn độ em sợ hơn cơ!”
Điệp đúng là trẻ con mà, tự dưng nói thế thì anh Bằng càng ôm nó chặt hơn. Anh quá lo sợ, anh không thể ngờ được trong mùa đông giá rét thế này mà Điệp gặp chuyện như vậy.
Anh em Bằng - Vỹ đúng là khỏe, Điệp muốn cựa quậy cũng không được. Thôi cũng tốt, được anh Bằng ôm đâu phải là điều dễ dàng gì. Điệp mỉm cười, thật may vì anh vẫn nhớ tới em…
Bỗng nó ngẩng lên, mắt nó chạm vào ánh mắt ở đằng sau anh Bằng đang đứng ngoài cửa.
Đôi mắt đẹp sáng như ngọc của cậu bỗng buồn đi trông thấy…
Điệp vội vàng buông anh Bằng ra:
“Thôi nóng lắm, đã bảo em không sao mà!”
Và quả nhiên, ánh mắt Vỹ bình thường trở lại. Vỹ bước vào, cậu đã thay bộ quần áo mới.
“Vỹ, hôm nay cám ơn cậu!” - Điệp mỉm cười nhẹ.
“Cám ơn gì chứ, tôi đang đợi xin lỗi đây! Tại cậu mà bộ quần áo tôi thích nhất ướt hết à!” - Vỹ chọc, nhưng ánh mắt cậu rất vui khi nhận nụ cười của Điệp.
“Thôi mà Vỹ, Điệp như vậy mà em cứ đùa!” - Bằng bảo.
“Không sao đâu anh Bằng, được rồi tớ xin lỗi bạn Vỹ vì đã làm ướt quần áo của bạn, được chưa?” - Điệp lại giở giọng “chua như dấm” khiến Bằng nghe còn suýt bật cười.
Nhưng anh chưa kịp cười thì điện thoại trong túi anh reo:
“Bằng ơi mày đến giúp tao với!”
“Giúp gì? Trời đất mày lắm chuyện quá đấy! Rồi rồi đợi tao tý!”
Bằng bỏ điện thoại xuống, đắp lại khăn vào trán Điệp:
“Thằng bạn anh nó gọi anh có việc gấp, anh không thể ở đây với em được rồi! Em nhớ giữ gìn sức khỏe cẩn thận đấy!”
“Nhưng anh à…”
“Sao thế em?”
“À thôi, có lẽ anh không đồng ý đâu! Anh đi đi, em sẽ nói với anh sau!”
“Ừ vậy hẹn gặp em sau nhé!”
Bằng đứng lên đi ra ngoài. Vỹ đi vào, ngồi xuống bên giường Điệp:
“Cậu định nói gì với anh Bằng à?”
“Ừ!” “Chuyện gì mà anh Bằng không đồng ý với cậu chứ?”
“Không chỉ có anh Bằng mà tớ đảm bảo cậu sẽ không bao giờ đồng ý!”
“Nhưng mà tôi phải nghe đó là chuyện gì chứ?”
Điệp rụt rè, cuối cùng cũng dám mở miệng:
“Ngày mai sẽ tiếp tục thi vòng …”
Nó ngưng ngay giọng nói vì mặt Vỹ đã biến sắc. Đôi mắt cậu sầm tối lại, cậu đã biết ngay nó muốn gì rồi.
“Không được!”
“Thấy chưa? Tớ bảo là cậu sẽ không đồng ý mà!”
“Phải, tôi không muốn nhìn cậu chết dọc đường đâu!”
“Nhưng Vỹ, tớ không thể…”
“Tôi đã nói không là không!” - Vỹ nói to lên – “Nếu cậu dám đi thì cậu sẽ biết tay tôi!”
Điệp cúi đầu, Vỹ rất ngoan cố, không gì có thể thay đổi cậu được. Nó chỉ biết im lặng.
Nhưng đêm đó, Điệp đã không ngủ.
Mặc dù cơn sốt đang lên cao nhưng nó vẫn không thể ngủ được. Nó đã nghĩ rất nhiều đến ngày mai. Nó sốt cao, thương nặng như thế này, nếu đi ra ngoài giữa tiết trời càng lúc càng rét thế này thì cực kỳ nguy hiểm, thậm chí hại tới tính mạng nó.
Nhưng ước mơ của nó sẽ bị dập tắt ngay vào ngày mai nếu nó không đi.
Nó đã quyết có được giải cho nhà trường, để nó tiếp tục được bạn bè yêu quý, không còn trêu chọc nó nữa.
Nó bỏ cuộc như vậy, thì cuộc sống của nó ở trường sẽ ra sao chứ?
Nó đã ước mơ bao năm nay rồi, lẽ nào lại để bỏ cuộc chỉ vì sức khỏe thôi sao?
h sáng. Trời cực rét, xuống độ C.
Mẹ ngủ cùng nó ở bệnh viện, nhưng mà mẹ ngủ rất say. Điệp ra khỏi giường, bỏ ống dẫn nước ra. Nó thấy hoa mắt chóng mặt, nó rút cặp nhiệt độ ra. độ. Nó sốt khá cao, người nó mệt lả đi. Nhưng nó đã quyết rồi…
Nó để lại một tờ giấy với tin nhắn:
Mẹ! Mẹ đừng lo vì không thấy con đâu!
Con sẽ quay trở về bệnh viện ngay sau khi kết thúc vòng của cuộc thi học sinh giỏi. Con biết là con không được phép đi, nhưng ước mơ của con đã gần kề đến đích, con phải làm được! Mẹ đừng lo, con vẫn ổn!
Điệp
Rồi nó nhanh chóng mặc quần áo và đi ra khỏi bệnh viện. Trời ơi rét quá, người nó đã mệt càng hoa mắt hơn, chỉ muốn gục xỉu đi. Nhưng nó không thể. Nó đã quyết, nó không được lùi!
Gió càng thổi mạnh, trời thì vẫn tối vì mới có rưỡi. Nhưng nếu đi muộn thì Vỹ sẽ đón đường nó mất. Gió cứ thế thổi, vết thương của Điệp trở trời càng đau thêm. Nó suýt nữa ngã xuống đường, nhưng ý chí trong nó đã kéo nó đứng lên. Sắp đến nơi rồi! Cố lên Điệp! Lạnh quá! Mình có chết dọc đường như Vỹ nói không vậy?
Bỗng nhiên…
“PẶP!” Một bàn tay nắm lấy cánh tay nó kéo lại.
Dưới ánh đèn đường còn chưa tắt, gương mặt đẹp như thần tiên nhưng lại vô cùng tức giận đang nhìn Điệp. Điệp kinh ngạc, tại sao sớm thế này cậu ấy đã biết mình đi rồi?
“Cậu trốn khỏi bệnh viện sao?” - Giọng Vỹ đầy giận dữ.
“Tớ…” – Điệp run lên vì lạnh và vì sợ.
“Cậu có biết cậu sẽ chết không hả? Cậu không nhìn thấy mình đang làm sao sao?”
“Vỹ, tớ biết nhưng…”
“MAU QUAY LẠI BỆNH VIỆN!” - Vỹ kéo tay Điệp đi.
“Nếu cậu bị bắt không được đi thi Vật Lý nữa thì cậu cũng chịu hay sao?”
Giọng Điệp vang lên khiến Vỹ dừng lại, bàn tay vẫn nắm chặt lấy Điệp. Câu nói vừa rồi đã khiến cho cậu quên đi cả việc mình đang không cho Điệp đi thi.
Đúng rồi, Điệp cũng có một ước mơ giống như mình.
Chỉ là người thi Sinh, kẻ thi Lý.
Nhưng cũng đều là ước mơ được đi thi học sinh giỏi để chứng tỏ khả năng của bản thân mình.
Một ước mơ quá nhỏ bé mà cũng quá lớn lao.
Nhỏ bé vì nó chỉ là một cuộc thi cho học sinh bình thường diễn ra mọi năm.
Lớn lao vì nó có thể khiến một cô học trò bất chấp nguy hiểm đến cả tính mạng để có được nó.
Vậy tại sao mình lại ngăn cản cô học trò ấy chứ?
Mình mà cũng bị ngăn cản thế mình cũng đâu chịu ngồi yên! “Vỹ, hãy để tớ đi, được không? Chỉ cần qua vòng này thôi!”
Bàn tay Vỹ buông ra từ lúc nào. Điệp mừng rỡ mỉm cười, vội vàng quay đi. Nhưng Vỹ đã giữ nó lại:
“Để tôi đưa cậu đi!”
Điệp giật mình trước lời đề nghị đó. Không nói không rằng, Vỹ cởi bỏ cái áo khoác ngoài ra, choàng lên người Điệp vì giờ quần áo của Điệp cũng không được quá ấm, rồi cậu ôm vai nó kéo nó đi. Nó ngỡ ngàng, rồi cảm động. Mấy phút trước cậu còn quyết không cho nó đi kia mà.
Vỹ đưa nó đến trường thi, nhưng còn quá sớm nên cậu tạt vào hàng cháo trai gần đó, bởi người ốm mà không ăn sáng thì sẽ dễ ngất xỉu đi mất. Điệp vì ra ngoài lúc đang ốm nên rất đau đầu. Cháo nóng, lại dễ ăn nhưng sao Điệp chẳng muốn ăn gì cả.
Vỹ thở dài nhìn Điệp, rồi cậu cầm lên một thìa:
“Nào ăn một miếng đi!”
Điệp giật mình hơn nữa. Gì đây? Vỹ nóng nảy, lạnh lùng xấu tính ngày nào giờ lại sẵn sàng đút cho nó ăn ư? Đừng có kích thích cái đôi mắt hay khóc của nó chứ?
Nó không thể ăn được, nhưng sự chu đáo bất ngờ của Vỹ khiến cho nó cảm động, đành há miệng ra.
Nhưng nó vừa định nuốt thì lại ọe ra, may là nó đang cầm giấy ăn trên tay nên không ói bừa bãi.
“Tớ xin lỗi, tớ không ăn được đâu!”
“Không ăn thì cậu sẽ…”
“Không sao mà, tớ nhịn quen rồi, vì thế tớ mới gầy thế chứ?”
“Cậu toàn ăn như lợn, làm gì có chuyện nhịn?”
“Tớ nói thật mà, tớ chỉ ăn quà tợn thôi! Giờ tớ vào thi đây, cậu cũng vào thi đi, tớ không sao thật mà!”
“Chắc chứ?”
“Yên tâm, tớ nói thật! Nếu như tớ không qua được vòng này tớ sẽ nhường thẳng cho Trinh đi thi tiếp luôn!”
Nghe Điệp nói chắc như đinh đóng cột Vỹ đành để cho nó đi vào mà không ăn gì, nhưng trong cậu vẫn cực lo.
Quả nhiên, những gì cậu lo đã xảy ra.
Khi đang bắt đầu làm bài, Điệp cảm thấy đau bụng vô cùng. Dạ dày không có gì tiêu nên bắt đầu hành hạ bụng nó.
Bị đau bụng vì nhịn ăn Điệp cũng quen rồi, nên nó cố nhịn để làm bài. Nhưng việc không ăn khiến nó sốt cao hơn, mồ hôi túa ra. Giám thị đi qua cũng phải thương cảm cho một cô học sinh quấn băng khắp thân thể, người lại đỏ rực lên, vã mồ hôi vì sốt.
Điệp thấy buồn ngủ. Không, nó không được ngủ! Nếu ngủ thì nó sẽ ngủ cả ngày mất. Nó cố gắng mở mắt ra, tiếp tục nghĩ đề bài. Đề vòng rất khó, nó cố gắng suy luận mãi mới được một câu, trong khi những người khác đã làm được câu. Làm được một câu nó lại gục xuống, nhưng vết thương lại hành hạ nó khiến nó đau quá phải ngồi thẳng dậy. Giám thị thương tình, bảo:
“Em cứ làm bài đi, chúng tôi sẽ cho em chút thời gian!”
“Em cám ơn thầy!” – Nhưng Điệp không muốn thêm thời gian, vì như thế sẽ là thiên vị.
Nó mở to mắt, lấy hết sức lực vào bài làm. Được rồi, mình sẽ không chịu thua đâu! Mình sẽ cho tất cả mọi người, và cả con Trinh kiêu ngạo nữa là mình không cần thiên vị thiên viếc gì cả. Mình làm được!
Đầu nó càng suy luận càng đau như búa bổ, nhưng Điệp mặc kệ. Với nó điều quan trọng là làm được bài. Cuối cùng nó cũng làm xong, chỉ còn một câu hỏi cuối. Đây là câu trắc nghiệm, nhưng mà khó quá. Làm sao bây giờ? Nó không thể trụ nổi nữa rồi.
“…Nếu như tớ không qua được vòng này tớ sẽ nhường thẳng cho Trinh đi tiếp luôn!”
Ký ức đang lộn tùng phèo trong đầu nó bỗng xuất hiện câu nói mà nó vừa nói với Vỹ. Phải rồi, nếu nó không qua được thì liệu Trinh có được thay thế không? Nó không biết, nhưng chỉ cần không qua được thì có nghĩa nó sẽ bị hạ thấp dưới Trinh, thế thì nhục nhã biết bao! Và còn Vỹ nữa, cậu đã ở bên nó suốt thời gian nó đi thi, cậu cũng vất vả mà nó lại bỏ cuộc ư? Anh Bằng, bố mẹ, em trai, bạn bè, thầy cô đều đang kỳ vọng vào nó.
Trong một giây tưởng rằng không thể nào trụ được…
…Đáp án đã xuất hiện trong đầu nó!
Điệp run run đưa bàn tay khoanh tròn vào đáp án và rồi nó gục ngất vì cơn đói cùng những biểu hiện của cơn sốt.
RENG RENG! Cuối cùng cũng hết giờ!
Vỹ vội vàng chạy ra khỏi phòng thi đi tới phòng thi của Điệp.
Phòng thi của Điệp đang đông đúc vây quanh một chỗ.
Vỹ vội gọi một đứa bạn vừa đi ra từ phòng Điệp:
“Bạn này, trong đó có chuyện gì thế?”
“Có một bạn gái làm được hết bài, bỗng dưng lại gục ngủ, gọi mãi không dậy!”
“Cám ơn!” - Vỹ chạy ngay vào trong phòng thi.
Lũ học sinh nhìn thấy cậu thì quá choáng ngợp vì cậu thiếu niên quá đẹp. Tất cả như tự động đứng giãn ra, Vỹ nhìn thấy giám thị đang hết sức lay gọi Điệp. Cậu vội chạy vào, thấy người Điệp nóng bừng cơn sốt, cậu hiểu ngay có chuyện gì. Thế mà nói như đinh đóng cột sáng không ăn gì sẽ không sao, tại cậu quá tin tưởng nó mà!
Vỹ đỡ Điệp lên dìu nó ra ngoài trong biết bao ánh mắt ghen tỵ của mọi người. Bệnh viện.
Cuối cùng thì Điệp cũng tỉnh lại. Mẹ Điệp đã đi làm, chỉ có Vỹ ngồi bên cạnh. Bây giờ đã là h trưa.
Vỹ đỡ nó ngồi dậy, đưa ra một thìa cháo tía tô mẹ Điệp đã nấu:
“Lần này cậu không ăn thì chết với tôi!”
Điệp cũng sợ lắm rồi, nó đành há miệng ra và cố nuốt trôi. Bỗng nó cúi xuống. Vỹ lại tưởng nó ọe, nhưng thực ra là nó…sặc!
“Trời đất! Ăn cháo mà cũng sặc????”
“Không phải, tại tôi…Hahaha!!!” – Thì ra Điệp đang cười.
“Cậu có bị làm sao không vậy?”
“Không, tôi hạnh phúc quá thôi!”
“Cái gì mà hạnh phúc!?”
Điệp ngẩng lên, cười rạng rỡ:
“Tôi đã làm được bài rồi!”