Những Bông Hoa Mùa Hạ

chương 42: cuộc thi khoảnh khắc đầu năm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ba ngày sau…

Dù rằng không chụp cùng với Điệp, nhưng Thanh vẫn về giúp Điệp cùng chuẩn bị cho buổi diễn này. Trước hết là cần chụp ảnh đã, phải có kịch bản này, phong cảnh hợp này, trang phục này, người chụp tốt này, và phải sắp xếp thời gian cho hợp lý với bộ ảnh nữa. Bằng và Vỹ cũng tới xem hai cô nương chuẩn bị thế nào. Vỹ làu bàu:

“Làm gì mà vẽ trò vậy chứ? Tôi thấy Trinh nhanh lắm đấy!”

“Tớ làm người mẫu quen rồi mà, phải thế chứ!” - Điệp nhanh nhảu.

Điệp đã quá quen với nghề này rồi nên Vỹ không thèm cãi nữa, chỉ nhếch lên nụ cười trừ. Còn Bằng thì vẫn nụ cười dịu dàng đẹp mê hồn:

“Có cần anh giúp cho không?”

“Không cần đâu anh!” - Điệp thích lắm nhưng nó phải tự biên tự diễn chứ - “Trinh đang gọi các anh đấy, các anh cứ sang giúp Trinh lên ý tưởng đi nhé, không phải lo tụi em.”

“Nhưng tụi em liệu có…”

“Trời đất em là người mẫu mà anh, lo gì chứ? Em toàn lên kịch bản chụp cho bìa báo đấy, có khi chụp một bộ dài!”

“Vậy à, được rồi! Thế sau này em định làm người mẫu hay là nhà khoa học vậy?”

“Có gì đâu, em chụp ảnh làm nữ chúa rừng xanh thì lai tạo cả hai mà! Câu hỏi của anh dễ thương quá!” - Điệp lại nịnh khiến anh Bằng bật cười to hơn.

Đáng ghét! Sao hai người cứ vui vẻ với nhau trước mặt ta vậy? Vỹ nguýt dài quay mặt đi đến chỗ Trinh.

Vậy chúng ta xem Trinh làm ăn thế nào đã nhé!

“Cậu đã lên ý tưởng cho bộ ảnh chưa?” - Vỹ nhìn Điệp đang chúi vào máy tính.

“Rồi, tớ còn có ekip hoành tráng luôn!”

“Gớm bác cậu làm trong công ty người mẫu chứ gì, mới tí tuổi đã đòi ekip!” - Vỹ cười – “Nhưng cậu định có ý tưởng gì vậy?”

“Một ý tưởng rất hay. Tớ nghĩ là học sinh thường hay thích những kiểu rùng rợn, bí hiểm đúng không? Như thế nó mới hấp dẫn.”

“Nhưng có ổn không vậy? Năm mới mà lại rùng rợn?”

“Tớ rùng rợn theo ý tưởng của tớ kia mà, tớ còn có đội ngũ chỉnh sửa ảnh nữa, cậu không phải lo nhiều! Cũng sắp đến ngày chấm thi rồi, ngày mai tớ sẽ đi chụp đấy. Ba ngày chuẩn bị thế là được rồi!”

“Ngày mai Điệp cũng chụp đó, có trùng giờ không vậy? Tớ cũng muốn coi xem cả hai cậu làm ăn thế nào. Điệp chụp lúc h sáng, còn cậu?”

“Yên tâm, tớ chụp lúc h cơ, trời càng tối, chụp càng hay!”

“OK vậy tớ sẽ đến xem của cậu trước! Chúc cậu thành công!”

“Cám ơn cậu, Vỹ!” – Trinh nở nụ cười chắc thắng.

h sáng hôm sau.

Trời rất tối. Vỹ và Bằng đi đến xem Trinh chụp ảnh. Trinh không hề mang một cái gì đi cả, cứ thế tưng tửng từ nhà đi. Nơi Trinh chụp là một căn phòng rất lớn của công ty bác nó, trong căn phòng rất nhiều người đi lại, dựng màn, dựng phông, chuẩn bị máy ảnh, máy tính chỉnh sửa rất chi là hoành tráng. Đến cái máy ảnh cũng chẳng khác gì của siêu mẫu chuyên nghiệp chứ không phải người mẫu nhí như Trinh.

Vỹ và Bằng đứng ra một góc, đèn trong phòng bắt đầu giảm đi khá tối. Phông màn lớn hiện lên hình ảnh từ máy tính là một khu rừng bí hiểm, gai góc như trong cổ tích. Có đoạn phim ánh trăng mờ mờ ảo ảo trên những đám mây bay vần vũ, chớp lóe sáng và dựng cả mô hình những kẻ rất đáng sợ như ma quỷ, phù thủy, yêu quái (ôi viết cái này vào lúc tối nên cũng sợ quá).

Bằng nói nhỏ với Vỹ: “Anh thấy kiểu này giống như chụp cho truyện cổ tích hơn!”

“Em lại nghĩ là chụp cho phim kinh dị ấy! Chẳng thấy chào năm mới gì cả!”

“Không hiểu cái ý tưởng gì đây? Nhưng cũng là một bộ ảnh nên nó cũng sẽ có một câu chuyện trong ảnh thôi.”

“Ừm để xem Trinh chụp thế nào. Mà thay đồ lâu thế, mãi chưa ra vậy?”

Đúng lúc đó, đèn tắt hẳn, chỉ còn những ánh đèn mờ giả làm trăng. Đến người như Vỹ còn thấy lạnh cả sống lưng khi nghe thấy những tiếng hú hú rất ghê sợ (Trời ơi một mình tác giả viết vào lúc tối đêm, huhuhuhu).

Những tiếng gầm rú vang lên, mô hình đáng sợ bắt đầu động đậy và Trinh từ đâu chạy ra. Nhìn nó thật đáng sợ. Mặt dính đầy máu (phẩm màu đó mà), tóc bù xù, quần áo tả tơi đang làm dáng vẻ chạy trốn và hoảng sợ. Cứ tưởng nó đóng phim hay đóng MV chứ không phải chụp ảnh nữa.

“Tách tách tách tách!”

Những tiếng bấm và đèn flash nháy liên tục, thợ ảnh liên tục đổi các góc quay để chụp được ảnh.

“Đẹp lắm!”

“Tiếp nào!”

Bức : Trinh tiếp tục chạy.

Vài bức tiếp theo cứ thế, đủ loại góc máy.

Bức : Trinh bị hành hạ, đau đớn, bầm dập.

….. (biết bao nhiêu là ảnh Trinh bị hành hạ, ôi khiếp quá!!)

Bằng và Vỹ cứ đứng đó tưởng rằng mình cũng đang là Trinh, mồ hôi túa ra.

Bức : Trinh kiên cường không khuất phục.

Vài bức như thế nữa.

Bức : Yêu ma bỏ đi.

Vài bức…

Bức : Trinh thay một bộ quần áo mới rất đẹp, đứng rạng ngời chiến thắng dưới ánh mặt trời và ánh đèn cũng được bật lên.

Vài bức như thế nữa.

bức!

Kết thúc bộ ảnh!

Bằng và Vỹ vội chạy lại xem bộ sưu tập ảnh đó của Trinh, mãi mới vỡ lẽ ra ý tưởng của Trinh là: Có một cô bé bị ma quỷ, phù thủy, yêu quái đuổi bắt, hành hạ nhưng cô bé vẫn không chịu khuất phục. Dưới sự dũng cảm của cô, những nhân vật ghê sợ ấy đã biến mất và cô bé đã hoàn toàn có được ngày mới tự do. Ý nghĩa của bộ ảnh này là: Kiên cường chống lại những khó khăn của năm cũ, ta sẽ có một năm mới đầy tốt đẹp!

Bằng và Vỹ gật gù khen ý nghĩa của bộ ảnh, nhưng công nhận họ đã sợ hết hồn vì những bức ảnh y như phim ma cà rồng này! Và nó còn được photoshop nữa chứ, nghĩ đến cũng thấy sợ. Sau đó, hai anh em đi tới “ekip của Điệp”.

Hai anh em ngạc nhiên khi Điệp không hề có nhiều người như Trinh mà lại mang rất nhiều thứ. Chỉ có Thanh và bác thợ nhiếp ảnh quen thuộc hay chụp cho Điệp ở báo Hoa Học Trò, còn đâu thì rất nhiều đồ đạc vì Điệp không được chuẩn bị bởi người khác như Trinh. Đa số toàn quần áo, giày dép và phụ kiện khác.

Điều mà hai anh em thích khi đến chỗ Điệp chính là Điệp không chọn căn phòng như Trinh mà chọn cả một khu vườn có hoa cỏ, cây xanh lá và hồ nước nữa. Có một ngôi nhà rất đẹp ở đó, bác chủ nhà rất vui vẻ cho Điệp mượn nhà chụp ảnh.

Điệp mặc cái áo dài xinh xắn của những cô bé vào ngày Tết, buộc tóc lên, cài thêm bông hoa đào trên tóc khiến không chỉ Bằng và Vỹ mà Thanh cũng phải trầm trồ khen là xinh quá. Bắt đầu pose ảnh!

Bức : Điệp đứng bên giàn hoa đang chưa nở, mặt rất buồn. Nhìn biết ngay là đang mong mùa xuân đến.

Bức : Đổi cảnh, Điệp đứng bên giàn hoa đã nở tung, gương mặt rạng rỡ với nụ cười như tỏa nắng. Mùa xuân đã đến rồi!

Bức : Thanh vội tạo phông nền pháo hoa. Điệp chụp là đang rất thích thú khi được ngắm Giao thừa, cười rất tươi mà mắt cứ nháy nháy vì pháo hoa nổ, y như thật vậy.

Bức : Điệp tạo dáng rất nữ tính khi mặc áo dài lại cầm một cành đào lên với nụ cười dịu dàng.

Bức : Điệp đang cầm phong bao lì xì một cách hớn hở, học sinh lúc nào chẳng thích lì xì.

Bức : Điệp vào nhà, đứng bên cửa sổ. Ủa chụp gì thế nhỉ? À Điệp đang bê một đĩa bánh chưng, đứng tạo dáng bên cửa sổ có hoa bên cạnh. Tấm này lung linh cực! (để làm bìa bộ ảnh nhé)

Bức : Điệp cũng dành một picture cho việc cúng ông bà tổ tiên nhá (dù bàn thờ mượn người khác ^^).

Bức : Điệp ra ngoài vườn, đã chuẩn bị sẵn một cái bàn có mứt, bánh kẹo, và cắm sẵn cành đào hồng. Điệp đặt đĩa bánh chưng xuống, gương mặt tươi cười mà có vẻ thòm thèm những món ăn trên bàn.

Bức : Bức cuối cùng! Điệp rạng rỡ bên bàn ăn, đứng cạnh cành đào, cả một cây quất vàng nữa, cùng bánh chưng, bánh kẹo, mứt này, rồi cả bánh giầy nữa kia quên không kể. Tết của Điệp vui như vậy đấy!

“Đúng là người mẫu, đẹp quá đi!” - Bằng vỗ tay.

“Nhìn cậu tôi muốn nhanh đến Tết quá!” - Vỹ cười.

“Hoan hô Điệp, wonderful!!!!!” – Thanh kêu lên.

“Đẹp lắm cháu ơi!” – Bác thợ ảnh khen.

Thế là cô người mẫu nhí Lan Điệp đã xong với bức ảnh đầy đủ nội dung. Cũng chẳng cần nhiều từ để miêu tả đúng không: Một cô bé với những xúc cảm trong ngày đầu năm. Ý nghĩa: Một cái Tết thật đẹp, truyền thống, ấm áp, vui vẻ!

Đã xem xong ảnh các người mẫu nhí của chúng ta rồi, bạn dự đoán ai được giải nào?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio