Trong căn hầm trông như địa ngục, tiếng kêu rên không ngừng vang lên thảm thiết.
Pha trộn với tiếng cười hả hê của bọn súc vật.
"Chán rồi.
Tao muốn đứa mới." Tên đầu đinh hướng ánh mắt về thân thể hấp dẫn của Thiên Kim.
"Mày đúng là không biết hưởng thụ." Tên mập nhếch miệng cười trêu chọc.
"Mặc kệ!" Tên đầu đinh mở cửa lồng sắt.
Từng mạch máu trên mặt hắn nổi lên đầy vẻ thú tính.
"Ding Ding!"
"Mập, mày lên xem coi." Tên mắt híp ra lệnh.
"Phiền thật." Tên mập xị mặt, mở nắp hầm trèo lên.
"Lại gì nữa đây?" Tên mập hé cửa cất giọng phàn nàn.
Cánh cửa lập tức bị đạp tung khiến tên mập té ngửa ra.
Hoàng Tử nhanh như gió, các ngón tay như vuốt thú cắm chặt vào cổ tên mập khiến hắn không thể kêu la.
"Cô gái đâu?" Giọng anh lạnh lùng, đậm mùi sát khí khiến kẻ lắng nghe toát mồ hôi hột.
Ánh mắt tên mập hướng về phía cánh cửa tầng hầm.
Từ trên bậc thang cao nhất, một thân xác to lớn lăn xuống xồng xộc.
Tên mập nằm bất tỉnh dưới tầng hầm.
Ngay lập tức, bóng đen lướt xuống hạ gục hai tên tiếp theo khi chúng còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì.
Tên đầu đinh lộ vẻ sợ hãi và kích động.
"Mày mà đến gần...!tao giết nó." Bàn tay dơ bẩn nắm lấy cái cổ nhỏ bé của Thiên Kim.
Hắn run lẩy bẩy.
"Cô gái đó không liên quan gì đến tao.
Mày thích thì cứ giết.
Cho dù mày có giết cô ta hay không.
Tao cũng sẽ không tha cho mày.
Mục tiêu của tao là tụi mày.
Tao sẽ cho mày nếm cảm giác bị treo lên xẻo từng miếng thịt là như thế nào.
Yên tâm, tao sẽ không để mày chết.
Mày sẽ được ăn từng miếng thịt tươi sống trên cơ thể mình.
Khát thì uống nước tiểu." Hoàng tử chậm rãi nói từng từ rõ rệt, ngữ khí tàn độc nở nụ cười nham hiểm.
Nhưng anh chỉ muốn hù dọa hắn.
Tên đầu đinh thay đổi sắc mặt theo từng câu chữ.
Máu trên mặt như chảy hết.
Vẻ tái nhợt càng làm nổi bật đôi mắt trợn to kinh hãi.
Hắn vội buông Thiên Kim ra.
Vái lạy anh liên hồi.
"Mày làm ơn...!giết tao luôn đi....!tao xin mày...!giết tao đi."
Hắn hiểu cảm giác bị hành hạ dày xéo là như thế nào.
Thà hắn chịu chết, chứ hắn cũng không muốn bị như thế.
"Được, tao sẽ cho mày toại nguyện." Anh tiến lại gần, đánh mạnh khiến hắn ngất xỉu.
Hoàng Tử nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng ngần của cô.
Nhìn thấy cô lành lặn, không xảy ra chuyện gì, trong lòng anh nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
"Nếu tôi đến trễ, có lẽ tôi sẽ phải hối hận suốt cuộc đời." Anh thì thầm.
Hai cô gái kia sợ hãi nhìn anh.
Có lẽ vì những lơi anh nói với tên đầu đinh.
Hoàng tử đứng dậy, cởi trói rồi nhẹ nhàng đỡ lấy cô gái đang bị treo lơ lửng.
Anh nhanh tay túm lấy mấy cái chăn mền trên chiếc giường dưới tầng hầm.
Dịu dàng che lấy thân thể của các cô.
Anh vừa tận tâm, lại vừa chu đáo.
Những giọt nước mắt cảm động của họ tràn ra nóng ấm.
Đã lâu rồi họ không được đối xử như một con người.
Không dám nhìn những giọt nước mắt quý báu đó, anh quay người trở ra.
Lấy băng keo trói chặt những tên rác rưởi chờ cảnh sát đến xử lý.
Chàng Hoàng Tử áo đen bồng cô Công Chúa mặc váy trắng vào xe.
Đen trắng hai màu chưa bao giờ hài hòa đến thế.
Một lát sau khi Hoàng Tử rời đi.
Cô gái lúc nãy bị treo lơ lửng bò ra ngoài.
Cô ta dằn vặt dày xéo với quyết định sắp đưa ra, vớ lấy con dao trên mặt đất, cánh tay run run: "Chúng mày phải trả giá vì những gì đã làm với tao." Giọng khàn khàn quỷ quái.
Đột nhiên, một người mặc đồ đen xuất hiện.
Nắm chặt lấy cánh tay mềm yếu của cô gái.
Mắt hắn nhìn cô mà lòng chua xót.
Hắn lại đảo mắt sang phía hai cô gái sau tấm chăn mỏng.
"Một lũ rác rưởi, sao chúng mày có thể đối xử với những cô gái như thế này." Hắn thì thầm, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận, sát khí tỏa ra.
"Quay mặt vào tường." Hắn quát ba cô gái.
Họ vốn đang sợ hãi liền làm theo.
Hắn bước tới gần bọn rác rưởi.
Bọn chúng dường như đã tỉnh.
Sau miếng băng keo dán kín miệng, chúng không thể kêu la.
Chỉ có thể cựa quậy.
Đôi mắt trợn to đầy vẻ khiếp hãi.
Cảm giác của chúng như bị một con ác thú nhìn chằm chằm, muốn xé thịt nhai xương.
Lần lượt, lần lượt, hắn cắt gọn thứ quý giá nhất của từng tên một.
Chúng quằn quại đau đơn nhưng không thể kêu thành tiếng.
"Cô gái à! Tôi không thể để em làm việc dơ bẩn này." Lời nói dịu dàng của hắn như đầy vẻ quan tâm, khiến cô lại khóc nức thành tiếng.
Hắn lau nhẹ hai dòng nước mắt đang lăn dài trên đôi má hồng.
"Ổn rồi, em sắp được về nhà rồi"
Hắn đứng dậy, choàng khăn cho cô rồi mau chóng dời đi.
Hoàng Tử nhẹ nhàng đặt cô gái trong tay nằm dựa vào cửa phòng cô.
"Thật may, em không phải nhìn thấy cái địa ngục đó."
"Em cậu còn nguyên vẹn, đang nằm ở cửa phòng cô ấy.
Cử người đến K/M đường D dọn đống rác.
Hoàng Tử Bóng Đêm." Anh liền lấy một số điện thoại lạ gửi tin nhắn cho Thiên Quân.
Từ trước đến giờ, mỗi khi bắt được tội phạm anh đều gửi một tin nhắn.
Thiên Quân nhận được tin nhắn bỗng hóa vui mừng.
Từ lúc nghe tin em gái gặp chuyện, anh cùng nhiều đồng nghiệp chạy khắp nơi tìm kiếm.
Lần này anh thầm cảm kích hắn.
Bề ngoài, anh không ưa gì hắn nhưng trong lòng vẫn luôn ngưỡng mộ.
Hắn không cần phải kiêng dè bất cứ ai hay bất cứ quy tắc nào.
Anh ở ngoài sáng, hắn ở trong tối.
Nhưng từ lâu anh đã xem hắn như tri kỷ.
Sau khi thẩm tra lũ bắt cóc, và lấy lời khai từ ba cô gái, Thiên Quân biết được tường tận câu chuyện.
Anh hết sức ngạc nhiên khi ngoài Hoàng Tử, vẫn còn một tên hắc y nhân khác, Phán Quan ().
() Phán Quan: vị thần ghi chép tội lỗi dưới âm phủ
Tin tức này nhanh chóng lan truyền ra ngoài.
Trên mạng xã hội xuất hiện các bài viết về việc Hoàng Tử Bóng Đêm và Phán Quan trừng trị bọn bắt cóc biến thái.
Những bài viết thế này thu hút được lượng lớn lượt theo dõi, chia sẻ.
Có một bài viết sau khi đăng lên khiến dư luận tranh cãi không ngớt.
"Bạn thích ai hơn, Hoàng Tử Bóng Đêm hay Phán Quan."
[Dưới Ngọn Cỏ]: Hoàng Tử, anh ấy nhân từ hơn.
[Đẹp Nhất Chuồng]: Tất nhiên là Phán Quan, bọn cầm thú kia đáng bị như thế, cho chúng khỏi sinh con.
[Hai Mươi Xentimet]: Đi tù rục xương chứ lấy ai mà sinh con.
Thằng ở trên ngu đúng không thằng ở dưới.
[Chàng Trai Thích Màu Hồng]: Em không phải thằng, từ nay bọn chúng sẽ biết thế nào là "ngồi tưới rau".
Haha.
[Hiền Nhất Xóm]: Mình thấy Phán Quan ra tay tàn nhẫn quá.
Nhưng mình thích vậy.
Kaka
[Bé Sociu]: Em yêu anh, Hoàng Tử của lòng em, chụt chụt.
[Angela Babiciu]: Đứa nào yêu bạn trai của tao thế?