Đến lúc rồi.” Thiên Hạo thì thầm.
Ánh mắt lóe lên tia nhìn tinh quái.
“Để tao đánh với mày.” Thiên Hạo cất giọng, ánh mát khát máu nhìn về phía Bách Du.
Như hai con dã thú.
“Nếu ngươi muốn ăn đòn thay cho bạn người.
Không sao.
Hehe.” Bách Du ngẩng đầu lên trời cười lớn.
“Ngươi nhầm rồi.
Trận đấu này sẽ diễn ra công bằng.” Thiên Hạo nhếch miệng ẩn hiện ý cười khinh bỉ.
Anh giơ thẳng tay lên trời.
“Bằng…” Nhiều tiếng súng vang lên cùng một lúc khiến mọi người kinh hãi.
Sáu tên sát thủ gục xuống với những viên đạn xuyên qua đầu.
“Chuyện này là thế nào?” Bách Du hoảng hốt.
“Một nhóm sát thủ nợ tao một mối ân tình.
Đàn bồ câu chính là ám hiệu khi tất cả đã vào vị trí.” Thiên Hạo nở nụ cười tự nhiên như kẻ làm chủ tình thế.
“Mày đã chuẩn bị từ trước sao? Làm sao mày biết được kế hoạch của tao?” Bách Du run rẩy.
“Thật ra mày diễn xuất rất hoàn hảo.
Nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Sau khi được cứu khỏi tay xã hội đen chưa bao lâu, ngay khi tao vừa xuất viện, mày đã nhanh chóng vui vẻ đăng ký học võ.
Sau đó liền tiếp cận mọi người và mời họ đến bữa tiệc ngay hôm sau.
Nếu mày nhẫn nại hơn một xíu thì tao đã không nghi ngờ.
Tao đã điều tra lý lịch của mày.
Nhưng rất tiếc, mọi thông tin về mày trong ba năm gần đây đều được giấu kín.
Kẻ có thể làm được như vây, vị trí của hắn trong thế giới ngầm không hề nhỏ.
Vì thế, tao đã nhờ anh em sát thủ mai phục sẵn ở những ngọn đồi xung quanh.” Thiên Hạo bình thản đáp.
Thiên Hạo bước tới nở nụ cười ranh mãnh.
Cơn thịnh nộ của anh như muốn nhấn chìm kẻ đối diện.
“Đừng giết nó!” Hiểu Minh kêu lên.
“Ông ấy chỉ có một mình nó là con ruột thôi.”
Mặc dù rất muốn con mình được sống, nhưng Lão Long đành bất lực trước tội lỗi của hắn.
Ông nhắm nghiền mắt đau đớn, trông mong vào quyết định của Thiên Hạo.
Thiên Hạo nhếch miệng cười.
“ Cho dù tôi không giết nó vì cậu, tôi cũng sẽ giết nó vì tất cả mọi người.
Nếu không giết nó, không biết có bao nhiêu người không nhắm mắt yên nghỉ, không biết sẽ có thêm bao nhiêu người chết vì nó.
Khoan dung với kẻ ác là tàn sát người lương thiện.” Giọng nói toát lên sự kiên định.
“Cha… cứu con đi! Anh Hiểu Minh… cứu em.” Bách Du van xin thảm thiết, thân hình run rẩy lùi lại.
“Vô ích thôi.” Thiên Hạo nói bằng giọng ma quỷ.
“Dù có chết, tao cũng lôi chúng mày theo.” Bách Du quát lên.
Hai tay hắn thò vào mặt trong áo vest lấy ra hai khẩu súng ngắn hướng về phía Thiên Hạo và Hiểu Minh.
“Bằng… bằng…bằng” Ngay lập tức, kẻ cầm súng ăn một phát đạn vào ngực từ nhóm sát thủ phía xa.
Nhưng hắn vẫn đủ sức bóp cò súng trước khi tắt thở.
Chỉ có điều, tay trái quá yếu nên hướng đạn lệch về phía Bảo An thay vì Thiên Hạo.
Người gặp nguy hiểm lúc này chính là hai người quan trọng nhất đối với anh.
Một bên là người yêu.
Bên còn lại là người bạn thân nhất.
Thật chớ trêu thay.
Không chần chừ một giây nào, Thiên Hạo lao tới như một phản xạ tự nhiên.
Bản chất hi sinh bản thân mình vì người mà anh yêu quý đã tồn tại trong máu bấy lâu nay.
Thân hình cao gầy nằm gọn trên mặt đất, máu bắt đầu chảy ra.
Một phát đạn ở ngực.
Một phát đạn ở đùi.
“Hạo…” Hiểu Minh hét lớn.
Đôi mắt anh giãn to nhìn người bạn gục ngã.
Dù thương tích đầy mình, anh vẫn cố hết sức bò lết từng chút, từng chút một đến cạnh thân thể nằm yên.
Cùng lúc ấy, Bảo An đã đến bên người cô yêu từ lúc nào.
Cô gối đầu anh lên đùi mình.
“Ông xã… nhìn em đi… Làm ơn… mở mắt ra nhìn em đi mà…” Giọng nói run rẩy hòa trộn với tiếng khóc thảm thiết.
Đôi mắt mơ màng dần hé mở.
Anh cất giọng yếu ớt.
“Minh Minh, cậu đâu rồi?”
Hiểu Minh giơ bàn tay đầy máu nắm lấy cánh tay lạnh lẽo của bạn mình.
“Tôi đây.”
“Thật may quá, hai người đều an toàn.
Trong giấc mơ, tôi đã rất sợ mình phải lựa chọn cứu ai trong hai người.
Nhưng có lẽ sau này tôi không còn dịp để chọn lựa nữa rồi.” Thiên Hạo nhếch miệng cười mãn nguyện.
“Nge lời tôi, sau này cậu đừng mềm lòng với kẻ xấu.
Không có tôi, ai sẽ bảo vệ cậu.” Thiên Hạo nhìn Hiểu Minh.
“Tôi nghe lời cậu.
Cậu ráng lên.
Xe cứu thương sẽ đến ngay thôi.” Hiểu Minh vừa nói vừa mếu máo.
“Bà xã! Anh đã mơ một ngày được hôn em trên thánh đường… Trong giấc mơ, em mặc một bộ váy cưới rất lộng lẫy, sáng lấp lánh như thiên thần.” Thiên Hạo ngưng nói khi những giọt nước mắt ấm nóng rơi trên má anh.
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng gạt đi hàng lệ trên gương mặt đau thương của cô gái.
“Bã xã! Anh cảm thấy lạnh quá… ôm anh được không.” Thiên Hạo nũng nịu.
Bảo An giấu đi những giọt nước mắt vào trong lòng.
Cô khẽ ôm lấy anh.
Hơi ấm hạnh phúc ấy ru con người ta vào giấc ngủ.
Đôi mắt tinh anh ngày nào đã không còn mở ra được nữa.
Anh yên giấc trong tiếng than khóc của những người thân thương nhất.
Ba năm sau…
Ánh hoàng hôn phủ một màu ảm đạm lên những ngôi mộ bám đầy rêu xanh.
Khói hương nghi ngút làm cay khóe mắt người đến viếng cố nhân.
Không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lòng mỗi người.
“Hạo Thiên, thắp cho chú nén nhang đi con trai.” Hiểu Minh ngồi xuống vỗ vào vai cậu bé mũm mĩm trắng trẻo mặc bộ vest đen lịch sự.
Thằng bé ngước nhìn Thiên Kim và Lão Long rồi tiến lại gần cắm một nén hương vào lư.
Một người đàn ông ăn mặc lịch sự với bộ vest xám và mái tóc vuốt ngược gọn gàng xuất hiện khiến Hiểu Minh và gia đình anh trố mắt ngạc nhiên.
“Cậu cũng đến sao?” Hiểu Minh mỉm cười.
“Cũng tại tôi ép nó đến đường cùng.” Đôi mắt Thiên Hạo trùng xuống.
“Không thể trách cậu.
Là do nó tự tạo nghiệt thôi.” Lão Long buồn rầu nói.
Trên gương mặt ông đã có thêm nhiều nếp nhăn.
“Đáng lẽ đây cũng là ngày giỗ của tôi rồi.” Thiên Hạo nhếch miệng.
“Mạng cậu lớn.
Tôi không hiểu sao mất nhiều máu vậy cậu vẫn sống được.
Cậu không phải người bình thường mà.
Cũng may vết đạn ở ngực chưa trúng tim.” Hiểu Minh nói.
“Mình cậu đến được rồi.
Nơi này đầy âm khí, không cần dẫn theo vợ con đâu.” Lão Long nói.
“Tôi và An An không thể cách nhau nửa bước.
Thằng nhóc Bảo Bình lại không ai coi nên dẫn theo luôn.” Thiên Hạo gãi đầu.
“Mọi người nhìn kìa.” Thiên Kim cất giọng thánh thót.
Hai cậu bé khôi ngô trắng trẻo, một mũm mĩm, một gầy gò đang cùng nhau đùa nghịch.
Ánh mắt Thiên Hạo hướng về lũ trẻ: “Thật hoài niệm phải không?”
“Ừ.” Hiểu Minh mỉm cười.