“Nào uống đê, lúc nãy tụi mày to mồm lắm mà, sao giờ im hết rồi !” – Thằng Đức tay cầm chai rượu, miệng oang oang
“Nào dzô . . . !” – Cả đám lại hưởng ứng
“Thằng Hiếu cầm li lên, mày được đặc cách không phải làm thôi chứ không có vụ đặc cách ngồi nhìn đâu?” – Minh mái quay sang cà khịa
“Ờ thì uống, tao sợ chúng mày à?” – Tôi gân cổ vặc lại
Ăn uống linh đình, ly rượu cụng qua cụng lại. Chai rượu đầu tiên đã hết từ bao giờ, được thằng Đức vứt lăn lóc nằm ở ngoài, lúc này chai thứ cũng đã được /. Lúc này thằng Vũ sau khi cạn nốt chén cũng lắc đầu cười khổ
“Thôi chúng mày uống đi, tao dừng ở đây, rượu tao uống không quen.”
“Dừng là dừng thế nào, lúc nãy mày cũng to mồm lắm cơ mà?”– Thằng Đức trố mắt hỏi
“Thôi nó uống không được đừng có ép, vui vẻ thôi, mai còn đi học.” – Tôi chặn ngang họng thằng Đức phán.
Và y như rằng, có thằng dừng thì cả đám cũng mất hứng dừng theo, mà cắm đầu lo ăn với nói chuyện. Lúc này chỉ còn tôi với thằng Đức vẫn chén chú chén anh. Được vài ba chén thằng nhìn nhau rồi nhìn lại chai rượu, vẫn còn phân nửa. . .
“Giờ sao mày?” – Thằng Đức hỏi
“Sao là sao, làm hết luôn chứ sao. Không lẽ mày định mang ra tưới cây hay ôm chai rượu cất đi đợi lần sau uống tiếp à?” – Tôi ngạc nhiên
“Nhưng cù cưa thế này lâu bỏ mẹ, đợi uống xong thì tối mất rồi. . .” – Thằng Đức nhún vai
“Không lẽ mày. . .” – Tôi nghi hoặc nhìn nó
“Làm phát, tao với mày, chơi không?” – Nó hất hàm hỏi
“Ơ thằng ôn này bữa nay ngon nhỉ, thích thì vô tư, tao phải ngán mày à?” – Tôi cũng hí hửng hưởng ứng
Thế rồi nó tót vào bếp, lôi ra cái cốc. . . uống bia. Lúc này cả đám cũng tròn mắt ra nhìn, vẫn chưa hiểu ý tứ của ông kễnh kia là như nào
“Giờ còn nửa chai, tao với mày cưa đôi, hơi cạn, ok?” – Nó cầm chai rượu hỏi
“Thì rót đi, tao đang đợi nãy giờ, mày say hay sao mà nói nhiều thế?” – Tôi nhíu mày nói
“Vãi linh hồn, tụi này định chơi ngông à?” – Lúc này cả đám cũng đã hiểu, tròn mắt ngạc nhiên.
“Ngông gì, chút rượu này so với rượu Bắc thì nhẹ lắm, vô tư đê!” – Thằng Đức khoát tay rồi rót hết chai rượu ra cái cốc, rồi căn chỉnh sao cho bằng nhau. . .
“Hiếu ơi . . .” – Nàng ngồi kế bên khẽ níu níu tay tôi lo lắng nói
“Yên tâm đi, bằng đó thì chưa đủ say đâu, có thể tí hơi sốc xíu thôi nhưng cũng không sao.” – Tôi cười an ủi nàng
“Con trai vậy đó, rượu chè tối ngày” – Nàng khẽ nhíu đôi mi thanh tú, nhẹ nhàng nói.
“Tối ngày gì trời, lâu lâu mới nhậu một lần mà, mà nhậu một lần thì phải nhậu lâu lâu” – Tôi cười hề hề.
“Hay cho cái mồm, kiểu này chắc cũng hay uống lắm đây mà” – Nàng lắc lắc đầu thở dài nói
“Ớ . . .” – Tôi cứng họng
“Ớ cái gì, của mày đây !” – Thằng Đức cắt ngang rồi chìa. . . cốc rượu ra đưa cho tôi.
“Chúng mày làm thật à? Tính ra chỗ đó cũng gần xị đấy?” – Thằng Hưng trố mắt hỏi
“Ờ thì sao, hay mày cũng ham rồi? Nếu thích thì tao đổ lại cưa ày phần?” – Thằng Đức liếc mắt nói
“Thôi, cho tao xin.” – Thằng Hưng rụt cổ hết ham đôi co nữa
“Nào . . . . . . . . . dzô” – Tôi hô lớn
Vậy đó, chai rượu đấy chính là mở đầu cho sự nghiệp bia rượu của thằng tôi sau này. Về sau thỉnh thoảng cũng uống khô máu như thế, nhưng hiếm khi nào dùng vodka men như vậy. Mà mỗi thằng cầm một chai vodka nhỏ loại ml, cứ thế mà tu (lần duy nhất năm đã lập kỷ lục là mỗi thằng hết. . . chai, sau đó là ngất ngưởng đi về rồi lăn ra ngủ ngày). Lâu lâu có người quen mang rượu từ ngoài Bắc vào thì lúc đó mới chén chú chén anh đàng hoàng. . .
Trở lại hiện tại, sau khi cốc rượu hết sạch không còn một giọt. Tôi đặt cốc rượu xuống cái kịch, vỗ đùi kêu sảng khoái y như Kiều Phong. thằng lại nhìn nhau khoái trá cười, sau đó lại bắt đầu oanh tạc cái đống đồ ăn.
Rượu ngấm rồi, ăn uống cũng ngang ngang bụng. Thế là bày trò thách đố nhau, sau đó lại chuyển qua tiết mục ôn chuyện quá khứ, sau đó là màn . . . hát hò. Lạy hồn không có nhạc nhẽo gì, mấy bố cứ gân cổ lên rống sau đó còn lấy cái đũa gõ cái chén kêu “coong coong”.
“Nè, có sao không vậy?” – Nàng nhìn tôi lo lắng hỏi
“Không sao hết, hơi quay quay thôi à. Xíu hết liền á.” – Tôi nhún vai nói
“Ừa, rồi tí học bài nổi không đó?”
“Bài mai ít mà, tối tranh thủ làm xíu là xong.” – Cứ ai đó nhắc đến học là tôi lại chán nản.
“Hiếu sắp kiểm tra phải không? Học Lý với Anh đàng hoàng nha” – Nàng hấp háy đôi mắt u buồn, nhẹ nhàng nói.
“Trời, trường Hiếu mà sao Linh rành quá vậy?” – Tôi ôm đầu ủ rũ
“Hì. . .” – Nàng cũng mỉm cười không nói.
“Vậy nay Linh. . . không ở nhà học bài hở?”
“Vậy Hiếu muốn Linh ở nhà hở?” – Nàng đang mỉm cười, nghe thấy câu này thì khẽ nhíu nhíu mày, môi bặm lại
“Không. . . không phải” – Tôi co rụt cổ nói
“Chứ sao . . . ?”bg-ssp-{height:px}
“Thì tại mình sợ Linh qua đây, rồi lỡ bài vở có gì thì cũng. . .”
“Không sao đâu, mình làm hết rồi. Chủ nhật mình chỉ làm thêm bài tập thôi, nghỉ hôm cũng không sao”
“Vậy chứ. . . nghỉ nhiều hôm có sao không?”
“Là sao?” – Nàng ngạc nhiên
“Thì mình muốn Linh sang đây chơi, như vậy cũng có nghĩa là. . . nghỉ nhiều hôm” – Tôi cắn răng nói
Nàng khẽ cúi mặt, khuôn mặt lại ửng đỏ lên thẹn thùng, rồi nàng nói nhỏ đến nỗi tôi phải căng tai ra mới nghe được.
“Tùy Hiếu thôi, nếu Hiếu thích thì mình sẽ qua” – Nàng nói xong, mặt còn đỏ hơn. . .
Rồi cả lại im lặng, không biết nói gì nữa. Nàng chỉ lặng lẽ nhìn mấy ông thần kia láo lếu, lâu lâu khẽ mỉm cười nhẹ nhàng. Tôi thì cũng thỉnh thoảng đâm bang đá đểu vài ba câu. Rồi ăn chơi đập phá đến gần h thì cả đám đứng dậy lục tục thu dọn đồ. Liếc nhìn cái nổi lẩu còn chút nước, rổ rau với bún cũng còn một ít. Thầm cảm khái không có Phong ghẻ ở đây, chứ không đẩy cái nồi sang cho nó là ngon lành rồi. . . Dọn dẹp, lau chùi xong cũng rưỡi. Cả đám lại ngồi thừ người ra
“Giờ làm gì tụi bay?” – Thằng Vũ hỏi
“No quá chả muốn làm gì, thôi ngồi tí rồi về vậy?” – Thằng Hưng đáp
“Hay ra quán cafe ngồi?” – Minh mái cũng đề xuất ý kiến
“Thôi về đi, gần h rồi. Thôi chết mẹ quên mất, mai kiểm tra p Sử. Tao chưa học bài nữa!” – Thằng Dũng gãi gãi cằm sau đó giật mình nói
“Ờ nhể, qua về mệt ngủ luôn. Rồi sáng bị thằng ôn này túm sang đây phè phỡn, tao cũng chưa học!” – Thằng Mạnh cũng nhún vai
“Thôi giải tán, về đê, không mai lên lại ăn hành thì bỏ xừ!” – Thằng Đức lại chốt hạ câu cuối cùng
Thế đấy, đang ăn chơi vui vẻ, thậm chí bàn đến tăng nên làm gì. Rồi chỉ với câu nói mai kiểm tra thôi là cả đá rụt cổ co vòi ngay lập tức. Chào hỏi người đẹp đàng hoàng, sau đó cả đám nhanh chóng dắt xe ra phi về, như kiểu có ai đang đuổi theo đằng sau vậy. . .
“Mai Hiếu kiểm tra hở?” – Nàng quay qua tôi hỏi
“Ừa . . .!” – Tôi thở dài chán nản
“Vậy chắc là chưa học bài đúng không?”
“Ừa . . .!”
“Thế mình về nhé, Hiếu nghỉ cho đỡ mệt đi rồi còn học bài.”
“Ơ. . . ừm đành vậy.” – Tôi cũng đành đồng ý dù lòng. . . không muốn một chút nào
“Vậy mình vẻ nhé !” – Nàng khẽ mỉm cười, tay nhẹ nhàng kéo vài lọn tóc không an phận ra sau lưng.
“Ừm, Linh về đi.”
Thế rồi tôi tập tễnh đi ra mở cổng trước sự lo lắng có thể thấy hiện trong đôi mắt của nàng. Lúc nàng cầm cái mũ lưỡi trai đen tôi đưa cho nàng hôm nào, nhẹ nhàng đội lên đầu.
“Sao không kiếm cái mũ nào khác mà đội, con gái đội cái đó nhìn kỳ quá.”
“Mũ này Hiếu tặng mình rồi, mình thích làm gì là chuyện của mình của đúng không nào?” – Nàng hấp háy đôi mắt, nói
Tôi cũng im lặng, hơi bần thần nhìn vào đôi mắt u buồn kia kết hợp với khuôn mặt nàng. Không còn mang vẻ hồn nhiên như bé Thảo hay đa số những người mà lứa tuổi này đang có, tôi cảm thấy nét cô tịch dường như không thuộc về nơi này. . .
“Cảm ơn nhé . . .” – Thế rồi cả hai cùng nói một câu, rồi giật mình nhìn nhau, lại cùng lúc ngạc nhiên – “Hả?”
“Hì, Hiếu muốn cảm ơn gì?” – Nàng mỉm cười hỏi
“À thì. . . cảm ơn Linh hôm nay cất công sang đây, rồi nấu ăn hộ tụi này nữa. . .” – Tôi bối rối gãi đầu – “Vậy Linh thì sao?”
“Ừm. . . khi nào có dịp mình sẽ nói cho Hiếu sau. Thôi Hiếu vào đi, mình về!” – Nàng hơi gật nhẹ đầu chào, rồi sau đó từ từ đưa chân đạp xe nhẹ nhàng, cái xe từ từ chuyển bánh đưa theo bóng ảnh xa dần . . .
... ...... ...... ....
“Giữa trốn thiên đường sao trống vắng
Đằng xa heo hút bóng hình ai
Mặt hồ không sóng sao phẳng lặng
Khói thuốc bâng khuâng suốt đêm dài”
... ...... ...... .........
Rồi cứ thế, tôi cứ mải miết nhìn theo hình bóng nàng đa xa dần nơi cuối con đường. Để rồi bé Thảo đến gần bên tôi, nhẹ nhàng đưa tay lên và. . . nhéo thật mạnh
“Ta kháo . . .!” – Đang mơ mộng thì bị làm sực tỉnh, tôi lại buột miệng kêu lên
“Kháo cái gì mà kháo, đi vào nhà đi ông hai, ông tính đứng đây ngủ hả?” – Bé Thảo lừ mắt nhìn tôi rồi sau đó bỏ vào nhà
Lầu bầu than xui, rồi cũng hơi nghi hoặc nhìn theo bóng lưng bé Thảo. Sao con bé này bữa này có gì đó không đúng, lúc sáng còn vui vẻ mà. Từ lúc ăn là đã bắt đầu trầm xuống rồi sau đó cũng ít nói hẳn đi, chỉ có thằng Hưng quay qua nói vài câu rồi hơi khẽ mỉm cười. Bình thường cái miệng nó tía lia mà ta. Thầm lắc đầu vứt ngay cái suy nghĩ tào lao kia ra khỏi đầu, tôi đóng cổng sau đó lại tập tễnh đi vào.